Lúc này, dưới sườn núi, nữ đệ tử Ôn Mộng Như của Miểu Sơn Kiếm Tông kia thần sắc khẽ động, nàng thính lực cực tốt, vừa nghe thấy cái tên này liền lập tức quay người lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào nam tử mặc bạch sam trên sườn núi.
"Các ngươi đi xử lý đám phế vật Thần Phàm này đi, đừng để chậm trễ." Ôn Mộng Như nói với hai nữ kiếm sư bên cạnh.
"Rõ, sư tỷ..." Nữ đệ tử tóc ngắn nói.
"Người nọ thật sự là Chúc Minh Lãng, chính là thiếu niên kiếm sư năm đó từng một người một kiếm xông vào sơn môn chúng ta náo loạn sao?" Một nữ đệ tử khác của Miểu Sơn Kiếm Tông thấp giọng hỏi.
"Hình như là hắn, nghe nói lúc ấy sư tỷ từng bị hắn đánh bại." Nữ tử tóc ngắn nói.
Ôn Mộng Như có thính giác rất nhạy bén, đương nhiên cuộc nói chuyện của hai sư muội cũng đi vào trong tai nàng, khiến trong lòng nàng tăng thêm mấy phần lệ khí!
Năm đó Ôn Mộng Như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, còn vô cùng trẻ, thực lực cũng xem như số một số hai đồng trang lứa, thế nhưng ở cái tuổi ấy, nàng lại gặp phải một thiếu niên yêu nghiệt muốn một thân một kiếm xông vào Miểu Sơn Kiếm Tông, ngông cuồng đến cực điểm.
Qua một lúc thăm hỏi, nàng mới biết người này chính là đệ tử của Diêu Sơn Kiếm Tông mới xuất sơn, cố ý đi ngàn dặm xa xôi đến Miểu Sơn Kiếm Tông bọn họ để khiêu chiến ma luyện.
Thế nhân đều biết thiên hạ có hai Kiếm Tông đứng đầu các Tông Lâm, đó là Diêu Sơn Kiếm Tông và Miểu Sơn Kiếm Tông!
Mọi người cũng thường xuyên so sánh Diêu Sơn Kiếm Tông và Miểu Sơn Kiếm Tông với nhau, muốn biết đâu mới là kiếm tu Tông Lâm mạnh nhất.
Ôn Mộng Như là đệ tử thủ tịch của Miểu Sơn Kiếm Tông, đương nhiên nàng cũng biết đến sự tồn tại của Diêu Sơn Kiếm Tông, từ trước nàng đã luôn muốn tìm hiểu xem, Diêu Sơn Kiếm Tông có thực sự có thực lực ngang bằng họ như lời đồn hay không, thế nhưng lại một mực chưa có cơ hội giao thủ với họ để xem Diêu Sơn Kiếm Tông này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
Trận chiến ngày ấy diễn ra ngay tại trước sơn môn.
Lúc ấy, Ôn Mộng Như được gọi là đệ nhất kỳ tài của Miểu Sơn Kiếm Tông, tuổi của nàng cũng xấp xỉ với thiếu niên yêu nghiệt dám ngông cuồng đến khiêu khích Diêu Sơn Kiếm Tông kia. Vậy mà đến cuối cùng, ngay ba chiêu của Chúc Minh Lãng mà nàng cũng không tiếp nổi.
Chúc Minh Lãng một đường thẳng bước lên sơn môn, dù có không ít đệ tử thiên tài, thậm chí còn có một vài sư thúc lên khiêu khích tỷ đấu với hắn nhưng đều cản không được bao lâu, cuối cùng khi hắn gần như sắp quét ngang cả sơn trang này, thì lại gặp Ôn Lệnh Phi, tỷ tỷ của Ôn Mộng Như, cuối cùng bị đánh bại.
Ôn Lệnh Phi đã thoát khỏi thân phân đệ tử từ lâu, nay nàng đã là một lão sư dạy kiếm pháp.
Rốt cuộc Chúc Minh Lãng vẫn bại, nhưng hắn lại khiến đệ tử của cả Miểu Sơn Kiếm Tông phải chịu một nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn, bẻ gãy nhuệ khí của cả một thế hệ đệ tử, bởi vì hắn đã một người một kiếm quét ngang thế hệ trẻ của Miểu Sơn Kiếm Tông, đánh bại toàn bộ các nữ đệ tử nơi đây!
Ôn Mộng Như đi lên theo sườn núi, trong đôi mắt lộ ra mấy phần băng hàn lạnh lùng.
"Kiếm của ngươi đâu!" Ôn Mộng Như chất vấn.
Nàng nhìn Chúc Minh Lãng, lại phát hiện Chúc Minh Lãng không mang kiếm bên mình.
Một tên kiếm tu, thế mà lại không có bội kiếm.
"Bây giờ ta là Mục Long sư." Chúc Minh Lãng nở một nụ cười khá thân thiện.
Lúc Ôn Mộng Như mới tới Hoàng Đô, nàng đã nghe nói về Chúc Minh Lãng của Chúc môn. Có thể nói rằng, lần này nàng tới Hoàng Đô không chỉ để tạo uy danh cho Miểu Sơn Kiếm Tông, mà còn muốn lãnh giáo kiếm cảnh của Chúc Minh Lãng một lần nữa, trả lại mối thù năm xưa.
Nhưng Ôn Mộng Như lại nhận được tin kiếm tu của Chúc Minh Lãng đã bị phế, hắn tham dự thi đấu lần này với tư cách là một Mục Long sư.
Điều này khiến cho Ôn Mộng Như cực kỳ thất vọng!
"Ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa." Ôn Mộng Như lên tiếng.
Tu vi Chúc Minh Lãng biểu lộ ra ngoài không hề cao, Ôn Mộng Như có thể cảm giác được.
Nàng thu kiếm lại, sau khi đã xác định được Chúc Minh Lãng không còn chút tu vi kiếm tu nào, nàng xoay người tiến vào trong Cửu Quân Mộ.
. . .
"Ngươi có quen biết nàng ta sao?" Nam Linh Sa nhìn bóng lưng Ôn Mộng Như, dò hỏi.
"Tiểu thư đừng hiểu lầm, năm đó sau khi xuất sơn, công tử gần như đã đánh bại thiên tài của tất cả các đại thế lực. Nữ thủ tịch đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông này cũng từng là một trong những bại tướng dưới tay công tử." Tần Dương là một nữ tử biết nhìn sắc mặt, vội vàng lên tiếng giải thích cho Chúc Minh Lãng.
Không biết tại sao, Chúc Minh Lãng cảm thấy lời giải thích của Tần Dương rất thừa thãi.
Trước hết, Nam Linh Sa hỏi về người này tuyệt đối không phải vì nàng cảm thấy nữ nhân này có gì với hắn, vì căn bản nàng không quan tâm lắm đến phương diện này, mà chỉ vì nàng rất có hứng thú với những Thần Phàm giả có thực lực trác tuyệt, huống chi đối phương cũng là nữ tử!
Nhưng mà thực ra Chúc Minh Lãng cũng không nhớ nữ nhân này là ai.
Lúc xông lên Miểu Sơn Kiếm Tông, hắn chỉ nhớ được từng có một đại tỷ tỷ rất xinh đẹp giáo huấn mình một trận, e là kiếm cảnh của tỷ tỷ kia hẳn không phân cao thấp với Chúc Tuyết Ngân.
Về ngoại hình... Cô nương vừa rồi trông cũng khá tương tự với vị kiếm cô có khí thế kia.
"Ngươi có thể đối phó được nàng ta không, Miểu Sơn Kiếm Tông cũng là địch nhân của chúng ta trong cuộc cạnh tranh lần này." Chúc Minh Lãng hỏi.
Nam Linh Sa không trả lời, nhưng đôi mắt xinh đẹp sáng lên đã nói đáp án cho Chúc Minh Lãng biết.
Dường như chỉ những Thần Phàm giả có thực lực Quân Cấp mới có thể làm dấy lên chút hứng thú ở nàng, khiến chiến ý của nàng sôi trào.
Phó Tu Mi đang đứng bên cạnh thì sờ mũi, hắn đường đường là đệ tử thủ tịch của Thương Long điện, vậy mà bây giờ hắn cảm giác mình như thành mấy nhân vật nhỏ bé vô hình khi đứng trước mấy người này vậy...
Nhưng nếu mọi người đã không có ý định giao thủ lúc này, thì hắn cũng không cần phải nóng vội động thủ làm gì.
Hắn đi xuống sườn núi, đi ngang qua đám Thần Phàm giả bị hai vị nữ đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông đánh đến nỗi nhóm bầy tan tác, chia năm xẻ bảy.
Dường như hai nữ đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông kia cũng muốn "vật" luôn cả Phó Tu Mi, hiếu chiến hổ báo vô cùng, nhưng Phó Tu Mi cũng không muốn dây dưa triền đấu với hai nữ đệ tử vừa gặp là đánh này, mà hắn ung dung thoát khỏi các nàng, đi vào trong Cửu Quân Mộ.