Lúc này nàng nhìn thấy trong lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng hiện đầy kiếm văn tỏa ra hào quang huyết sắc!
Lại liếc nhìn Kiếm Linh Long, rốt cục nó đã hút hết một giọt máu cuối cùng, máu chảy ra từ hổ khẩu của kiếm sư Ôn Mộng Như này cũng giống như máu tươi khi trước mỗi ngày Chúc Minh Lãng luyện kiếm rơi xuống trên người kiếm linh.
Nhiều khi Nam Linh Sa cảm thấy nam tử trước mắt này là một người nho nhã hiền hoà, thậm chí nội liễm mà tản mạn, nhưng lúc này đôi mắt Chúc Minh Lãng như có hỏa diễm làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Khí chất trên người hắn theo kiếm văn khuếch tán mà phát sinh biến hóa cực lớn, khí khái lẫm liệt hừng hực, lăng lệ kiệt ngạo. . .
"Lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng thật của ngươi sao." Nam Linh Sa lắc đầu, biểu thị cũng không tính lại lựa chọn bất kỳ một đối thủ nào nữa.
Những người này, đều đang hướng về phía Chúc Minh Lãng mà tới.
Vậy thì để chính Chúc Minh Lãng tự giải quyết đi.
Mà Nam Linh Sa cũng biết nếu nàng có tiến lên bảo hộ hắn, thật ra là cũng có chút dư thừa.
Việc nàng cần làm, chỉ là ngồi xem. . .
"Được."
"Ta vốn cho rằng đời này ta cũng sẽ không thể chạm được vào kiếm nữa, nhưng sự tồn tại của Mạc Tà đã thay đổi tất cả."
Chúc Minh Lãng nói với Nam Linh Sa, nhưng lời nói này lại càng giống như là đang nói với chính bản thân hắn.
Trên đỉnh Lăng Mộ Sơn, phía sau pho tượng tướng quân, có hai bóng người đang lén lút đi đến.
Trong tay một trong hai người lại nắm chặt một thanh hắc kiếm, thanh kiếm kia có ám vụ lượn lờ, đồng thời đem cả người Triệu Ngọ cũng bao phủ trong một tầng hắc ám quỷ dị.
Bọn hắn đang lại gần Chúc Minh Lãng.
Nhưng hắn cũng không quên cẩn thận nhìn chằm chằm vào Kiếm Linh Long đang bay giữa không trung.
Mà Triệu Thần đi ở phía sau hắn một đoạn, phía trước hắn là một đầu cốt long, cốt long này âm sát đến cực điểm, đi trong khu vực lăng mộ này càng tạo thành mấy phần đáng sợ.
Xét về mặt hình thể, cốt long không quá to lớn, nhưng mọi người trên mê tường đều nhìn ra được, kia là một đầu cốt long cấp long Quân!
Lại là Quân cấp.
Những người dám leo lên lăng mộ trên ngọn núi cao nhất này, xem ra đều có thực lực cấp bậc Long Quân!
Hai huynh đệ Hoàng tộc này đã quyết tâm muốn công kích Chúc Minh Lãng, cho nên bọn họ mới không muốn đi lãng phí tinh lực dây dưa cùng Kiếm Linh Long.
Bọn họ cách Chúc Minh Lãng đã rất rất gần!
Rốt cục, Triệu Ngọ không nhịn được xuất thủ trước.
Thân hắn như chim cưu, nhanh chóng lướt qua pho tượng đại tướng quân, hắc kiếm trong tay co lại thành một đạo kiếm khí màu đen, khiến cho một chiêu này của hắn trở nên càng tấn mãnh mà quỷ dị!
Cùng lúc đó, vân kiếm trên bàn tay Chúc Minh Lãng càng sáng rõ đến cực điểm.
Nhận ra sau lưng có có sát ý, Chúc Minh Lãng cũng không buồn quay đầu lại, hắn chỉ đưa tay ra sau, thở ra một tiếng:
"Kiếm Linh Long —— kiếm tỉnh!"
Kiếm Linh Long bay lượn như phi toa giữa không trung, thân kiếm trở nên nóng rực giống như mới lấy ra từ trong lò luyện.
Nó bay về phía Chúc Minh Lãng.
Tự động đặt vào trong tay hán!
Chúc Minh Lãng nắm thật chặt, trong thoáng chốc, một cỗ kiếm thế lấy Chúc Minh Lãng làm tâm điểm bắt đầu càn quét bốn phía.
Kiếm thế này không phải khí tức gì, mà càng giống như là một đoàn sóng nhiệt thả ra từ trong lò luyện, khí thế hồng hộc kia nóng bỏng như Thiên Hỏa rơi xuống thế gian, bành trướng mà mãnh liệt, tráng lệ mà kinh khủng!
Những sợi kiếm thô quấn trên cánh tay Chúc Minh Lãng.
Kiếm văn trong lòng bàn tay cùng với hoa văn trên chuôi kiếm hô ứng lẫn nhau, Bích Huyết minh văn phong tồn bên trong kiếm ngay lúc này đã triệt để tỉnh lại!
Chỉ là, lực lượng bộc phát không còn thuần túy chỉ do Kiếm Linh Long tự mình xuất ra nữa.
Kiếm Linh Long và Chúc Minh Lãng đã hòa làm một thể, huyết hồn kia đang tỉnh lại trong linh hồn Chúc Minh Lãng, thanh kiếm cổ xưa hùng mạnh lại nằm trong tay Chúc Minh Lãng!
"Ta là phù du."
"Kiếm là thiên hồng!"
Chúc Minh Lãng than nhẹ, chỉ trong trong nháy mắt này quay về phía sau chém ra một kiếm hoa lệ! !
Hắn xuất kiếm gọn gàng, không có chút biến ảo nào, kiếm thức này đối với hắn mà nói đã quá mức quen thuộc, dường như nó đã khắc ghi trong linh hồn hắn, đến mức ở trong mắt người khác, Chúc Minh Lãng tựa như chỉ đang cầm kiếm đứng yên vậy. . .
Nhưng hắn đã xuất kiếm, nhẹ nhàng chém ra kiếm kình, như là rạng đông lúc bình minh, như ánh trăng trong đêm tối.
Triệu Ngọ mang theo hắc kiếm đến tập kích, nhát kiếm hắn chém ra trước mặt Chúc Minh Lãng hoàn toàn biến mất, mà lúc kiếm khí của Chúc Minh Lãng lướt qua trên người, hắn đột nhiên đình chỉ dừng lại!
Hắn đứng yên ở nơi đó, trên ngực xuất hiện một đạo hồng ngấn.
Đột nhiên, huyết vụ cuồng phun ra từ vết hồng ngấn đó, những người chung quanh thậm chí có thể nghe được thanh âm máu phun ra, sợ hãi đến cực điểm.
Hắc kiếm rời khỏi tay hắn, Triệu Ngọ té quỵ dưới đất, đầu lâu lăn xuống đất không nhúc nhích, nhưng huyết dịch trên ngực vẫn tiếp tục phun trào, nhuộm đỏ một mảng đất đen lớn phía trước hắn.
"Rắc!" Vết kiếm chém lên pho tượng đại tướng quân phía sau, cũng đồng thời cắt đứt pho tượng.
Phần chân của pho tượng to lớn dần tách ra khỏi các phần khác trên cơ thể.
"Oanh! ! ! ! ! ! !"
Pho tượng lớn ầm ầm đổ xuống, làm cho Cửu Quân Mộ Sơn chấn động mạnh mẽ.
Trên mê tường, trong cùng một lúc hàng vạn người đều cảm giác được một cơn lạnh run đến từ trong linh hồn.
Tượng đá tướng quân tựa như biểu tượng bất diệt đứng sừng sững nhiều năm trên ngọn núi, cứ như vậy bị một kiếm của người ta tước mất! ! !
Mà người này, chính là kẻ đã khiêu khích tất cả thiên tài của các thế lực tưởng như đã chết từ lâu —— Chúc Minh Lãng!
Núi Lăng Mộ là ngọn núi cao nhất bên trong Cửu Quân mộ, mà chỗ Chúc Minh Lãng đang đứng lúc này cũng là chỗ cao nhất trên đỉnh núi, hắn đứng im lặng ở đó hồi lâu, giống như chưa từng xuất thủ, nhưng bóng lưng giản dị kia lại quay về phía sau nhẹ nhàng chém một kiếm, khiến mấy chục vạn người ở hoàng đô chấn động!
. . .
Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc bay hỗn loạn.
Rõ ràng khí thế như hồng, bầu không khí xung quanh lại trở về yên tĩnh không khác gì lúc trước.
Thật lâu sau, nội tâm Ôn Mộng Như vẫn chấn động không cách nào bình tĩnh nổi, nàng có thể cảm nhận được uy lực của một kiếm kia, một kiếm này thế nhưng nhanh đến mức ngay cả gió cũng không hề động!
Luyện kiếm, đầu tiên là luyện được kiếm phong.
Cũng chính là lực lượng xuất kiếm đủ mạnh, đủ nhanh, để khí lưu cũng bị kéo theo, hình thành kiếm phong mạnh mẽ gào thét bay qua.
Nhưng một kiếm này của Chúc Minh Lãng, rõ ràng đã xé đôi lồng ngực Triệu Ngọ, thậm chí đã cắt đứt cả pho tượng đại tướng quân, uy lực của nó rõ ràng lớn đến mức có thể chỉ dựa vào kiếm kình mà sinh ra một trận lốc bão, nhưng không ngờ lại không hề có bất kỳ luồng khí lãng nào dâng lên, cũng không khiến gió xung quanh khu vực quanh đó trở nên hỗn loạn. . .
Ôn Mộng Như hít một hơi thật sâu.
Nàng nắm chặt kiếm trong tay mình, cho dù hổ khẩu có đau đớn, nhưng làm kiếm sư, loại tổn thương này không đáng kể chút nào.
Kiếm sư, không chỉ cố chấp với tu vi.
Mà còn càng cố chấp hơn với kiếm cảnh.
Người có kiếm cảnh cao thâm, dù chỉ sử dụng tu vi chủ cấp, cũng có thể chống lại cường giả quân cấp.
Lúc trước Ôn Mộng Như từng hỏi tỷ tỷ của mình, vì sao tu vi của nàng không yếu, lại thua thê thảm như vậy, tỷ tỷ nói cho nàng, kiếm cảnh cảnh của Chúc Minh Lãng đã đạt tới mức cực cao, nếu như có thời gian để có thể tích lũy, tu vi lại đề thăng một bậc, ngay cả nàng cũng không phải là đối thủ của Chúc Minh Lãng.
Thế nhưng, lúc đó Chúc Minh Lãng mới vẻn vẹn mười bảy tuổi.
Trước kia nàng không biết kiếm cảnh là thứ gì.
Hiện tại nàng mới nhận ra, mà càng nhận ra thì nàng lại càng thấy mình và hắn thua kém bao nhiêu!
Ôn Mộng Như đi đến chỗ cao nhất trên núi Lăng Mộ.
Nếu Chúc Minh Lãng lại lần nữa cầm kiếm.
Vậy nàng càng phải tái chiến!
"Có lẽ, chính như hắn nói, tất cả mọi người đơn đả độc đấu đã không có khả năng chiến thắng được hắn, nhưng có nhiều thứ, ta sẽ không chắp tay nhường lên, đó là chấp niệm của ta!" Hoắc Thượng Quân trầm giọng nói.
Diệp Quảng của Thần Phàm học viện nhìn lướt qua vết thương trên vai mình.
Không sâu lắm.
Sau đó ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng.
Ở Thần Phàm học viện, không có ai loá mắt hơn so với hắn. . .
Ở trong hoàng đô này, cũng không thể có!
Lại một lần nữa hắn leo lên núi Lăng Mộ.
Cùng lúc đó, tất cả những kẻ vẫn luôn tự cao vì thực lực của mình đồng loạt lao lên núi.
Thứ Chúc Minh Lãng muốn chính là tất cả mọi người đều cút xuống, bây giờ hắn đã hiển lộ cho mọi người thấy thực lực cực mạnh của hắn, vậy cách xử lý tốt nhất chính là tất cả mọi người liên thủ, đem Chúc Minh Lãng giải quyết trước!
Nhiều thiên tài của các thế lực như vậy, làm sao có thể thua một mình Chúc Minh Lãng.
Nhất định phải xử lý Chúc Minh Lãng trước, rồi sau đó bọn họ mới có thể từ từ so đấu.
Thiên tài từ các đại thế lực, không phục.
Càng nhiều người có suy nghĩ không muốn Chúc Minh Lãng độc chiếm!
Trong lúc nhất thời, tất cả đệ tử, đại đệ tử, thủ tịch đệ tử của các thế lực, hay kể cả những người vẫn ẩn tàng thực lực bên trong Cửu Quân Mộ Sơn đều nhao nhao chạy thẳng lên đỉnh núi Lăng Mộ!
Một kiếm kia của Chúc Minh Lãng đã làm cho tất cả mọi người ý thức được hắn là uy hiếp lớn nhất.
Càng quan trọng hơn là, lúc trước hắn đã tuyên bố, hắn là địch nhân của tất cả mọi người!