May mắn là, hiện tại mới biết đến những chuyện này cũng không xem là quá muộn.
Chúc Minh Lãng biết Chúc Tuyết Ngân vốn vô cùng thất vọng về mình, dù sao cô cô vẫn luôn hi vọng mình có thể trở thành Kiếm Sư độc nhất vô nhị, vượt qua nàng, vượt qua tất cả mọi người ở Cực Đình hoàng đô này.
Từ bỏ kiếm tu, quả thật Chúc Minh Lãng đã từng cảm thấy có chút mất mát, nhưng hắn chưa từng hối hận.
Bởi vì hắn biết, cho dù tương lai có thật sự bước vào cảnh giới độc nhất vô nhị, nhưng bên cạnh lại không tri kỷ, không có gì để nhớ nhung, đó mới chính là nuối tiếc lớn nhất!
Đối đãi với Tiểu Bạch Khởi là như vậy, đối đãi với những người mà mình quan tâm cũng là như thế, Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa vừa nói đến đây, đồng thời cũng đang suy nghĩ, những lời này có thể làm rung động đến Lê Vân Tư hay không.
Nàng quan tâm, cũng chỉ là mấy người ở bên cạnh.
Nhưng lại bảo vệ cả tòa thành.
Hiện tại thành bang đã yên ổn, mọi người quay lại thời kỳ bình yên, cô cô hẳn cũng sẽ giống với Nam Linh Sa, tiếp tục đi theo con đường của riêng mình.
…
Trời có chút lạnh, đã bước vào mùa thu.
Hai người ngồi thuyền về tới trên bờ, hướng tới tiểu lâu, Chúc Minh Lãng kể tiếp với nàng những gì mình đã từng trải vào năm đó, lại nhìn thấy trong sân nhỏ, có một nữ tử đang lẳng lặng ngồi dưới bóng cây, trong tay đang cầm một quyển sách, dáng vẻ tập trung tinh thần, quả thật đẹp đến động lòng người.
Nữ tử đang đọc sách thấy hai người đi đến, chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, liền mặc kệ tiếp tục xem sách của mình.
Chúc Minh Lãng lập tức đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trước tiên quay sang nhìn “Nam Linh Sa” đang đứng bên cạnh mình một chút, sau đó ánh mắt lại chuyển đến Nam Linh Sa đang ngồi đọc sách dưới tàng cây.
Tình huống gì đây!
Không phải nhất thể song hồn sao?
Sao còn biết đến thuật phân thân nữa!
Rốt cuộc người nào là cô em vợ họa sư, người nào là Mục long sư?
Sao các nàng lại có thể đồng thời xuất hiện??
Không đúng!
Vị bên cạnh mình này…
“Vân Tư?” Cuối cùng Chúc Minh Lãng nhận ra được cái gì đó, xoay đầu lại nhìn vị nữ tử đã cùng mình chèo thuyền nói chuyện rất lâu này.
“Ừm.” Lê Vân Tư đáp lại một tiếng.
Cả người Chúc Minh Lãng đột nhiên run lên một cái!
Thì ra Lê Vân Tư cũng đã đến hoàng đô, hơn nữa lại được Chúc Thiên Quan an bài ở lại trong nội đình Chúc Môn.
Tại sao không có ai nào nói cho hắn biết vậy?? Lão phụ thân lại đang làm cái gì??
Vừa rồi ở bên trong đình hồ, từ đầu đến cuối mình đều tưởng rằng nàng là Nam Linh Sa…
May là hắn không làm ra hành động gì đáng ngờ gì, cũng không nói ra lời bất thường nào, nếu không chẳng phải giờ này hắn đã thân bại danh liệt rồi sao!
Chuyện này so với luyện tập cùng Kiếm Linh Long bay lên lượn xuống còn kinh hồn táng đảm hơn nhiều.
Quan trọng nhất chính là, từ đầu đến cuối Lê Vân Tư chưa từng nói với mình là hắn đã nhận lầm người, nàng cứ im lặng ngầm thừa nhận như vậy, cứ thế lắng nghe mình trò chuyện…
Nương tử đây là đang thăm dò mình sao!
Xem xem mình bên ngoài có dám trêu hoa nguyệt hay không!
May mà mình là chính nhân quân tử, tuy rằng quả thật hắn không ít lần bị mê hoặc bởi dung mạo tuyệt sắc của Nam Linh Sa, nhưng chỉ đơn thuần dừng lại ở mức suy nghĩ mà thôi.
“Khụ khụ, Vân Tư, nàng rốt cuộc đã đến, quá tốt rồi.” Chúc Minh Lãng vừa thấy may mắn, vừa mừng rỡ.
“Ở hoàng đô có nghe qua một vài chuyện của ngươi.” Lê Vân Tư nói.
“Lúc đó ta đã chuẩn bị tâm lý, cảm thấy nên nói hết chuyện trước kia với nàng, bất quá cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.” Chúc Minh Lãng thở dài.
Tại căn phòng nuôi tằm nho bé đó, lúc Lê Vân Tư rời đi, Chúc Minh Lãng muốn nói nhưng lại thôi.
Quả thật, dù khi đó hắn có nói những chuyện trước kia của mình cho Lê Vân Tư nghe cũng chẳng có ý nghĩa gì, một phần là vì mình lúc đó chẳng qua chỉ là một tên nam nhân nuôi tằm, mặc dù có mấy phần soái khí đpẹ mã, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, trong tay lại chẳng có lực lượng bảo hộ nàng, huống chi Cực Đình đại lục lại còn đang tồn tại ở vị diện khác, người ở Ly Xuyên đại địa sẽ không tin tưởng cách nói của người Cực Đình đại lục.
“Ta muốn nói chuyện với Linh Sa một chút, những lời huynh nói với ta ban nãy, ta sẽ cân nhắc.” Lê Vân Tư cười nói.
Chúc Minh Lãng cũng cười lên.
Vừa rồi ở bên hồ, đơn giản chỉ là muốn thử làm lay động Nam Linh Sa, muốn nhìn thử xem những câu từ này có thể thuyết phục được Lê Vân Tư bồi mình đi xung quanh một chút hay không, đi lịch luyện cần phải đi đến nhiều địa phương khác nhau.
Xem ra những điều mình nói đã gợi lên hứng thú không nhỏ trong lòng Lê Vân Tư.
Vậy không cần phải vội vàng quay về Ly Xuyên đại địa nữa?
Quá tốt rồi!
…
Nam Linh Sa cũng không gấp sách lại.
Hình như nàng không muốn nhiều lời với Lê Vân Tư, mặc dù nàng ta đã đến trước mặt mình.
“Hắn biết rồi.” Lê Vân Tư nói.
“Ừm.” Nam Linh Sa lên tiếng cho có lệ.
“Là Vũ Sa nói?” Lê Vân Tư hỏi.
“Là ta nói.”
“Vì sao?” Lê Vân Tư hỏi.
“Nếu tỷ thật sự để ý hắn, vậy thì nên nói cho hắn sớm hơn! Ngược lại tỷ không để ý hắn, vậy thì có nói cho hắn cũng có làm sao đâu?” Nam Linh Sa thản nhiên nói.
“Chuyện của ta, ta sẽ tự xử lý.” Lê Vân Tư lạnh lùng nói.
Bây giờ không phải là lúc.
Cũng giống như lúc Chúc Minh Lãng còn đang là kẻ nuôi tằm, hắn sẽ không nói với mình những chuyện cũ của hắn trước đây, bởi vì không phải là lúc, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Đồng dạng, Lê Vân Tư cũng cảm thấy hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để nói chuyện liên quan tới Lê Tinh Họa cho Chúc Minh Lãng biết.
Hắn sẽ đề phòng.
Hắn sẽ hoài nghi.
Tâm tình của hắn sẽ khó chịu.
Thậm chí lúc này ngay cả bản thân Lê Vân Tư cũng không thể rõ ràng đoạn tình cảm này, nàng không hy vọng Tinh Họa, Linh Sa, Vũ Sa bất kì muội muội nào làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
“Hỏi xong rồi?” Nam Linh Sa hỏi.
“Ừm.”
“Lê Vân Tư, ta giúp tỷ là bởi vì Tinh Họa, tỷ có tư cách gì mà ở trước mặt ta vênh váo đắc ý? Ta cảm thấy phiền, cho nên ta thích nói cho hắn biết, nếu tỷ cảm thấy có gì đó không ổn, thì tỷ có thể làm gì đây? Không còn việc khác, mời đi đi, đừng quấy rầy ta đọc sách.” Ánh mắt Nam Linh Sa trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Ngươi vẫn như trước, luôn làm cho ngươi ta chán ghét.” Lê Vân Tư nói.
“Như nhau thôi.” Nam Linh Sa nói.
Nam Linh Sa lật sang trang sách khác, không thèm để ý tới Lê Vân Tư.
Vừa nghĩ đến sắp tới sẽ có một đoạn thời gian rất dài không cần phải nhìn thấy Lê Vân Tư, tâm tình Nam Linh Sa ngược lại tốt hơn không ít.
…
Chúc Minh Lãng ở hậu viện uống rượu, lúc này Phương Niệm Niệm giống như kẻ trộm hối hả chạy đến.
Nàng thấy Chúc Minh Lãng, lập tức nói một cách thần bí: “Huynh có biết vừa rồi ta nghe được cái gì không?”
Trên mặt Chúc Minh Lãng lộ ra vẻ không hiểu.
“Hai vị tỷ tỷ, quan hệ cực kỳ không tốt.” Lập tức Phương Niệm Niệm miêu tả lại một màn mà mình đã chứng kiến lúc nãy khi ở trên tiểu lâu cho Chúc Minh Lãng nghe.
Lê Vân Tư và Nam Linh Sa?
Tình huống gì đây?
Mặc dù Phương Niệm Niệm không nghe rõ các nàng nói gì, nhưng không khí giữa hai người rất không thích hợp, hoàn toàn không giống với tỷ muội tình thâm.
Lê Vân Tư muốn nói chuyện với Nam Linh Sa, còn tưởng là tỷ muội nhiều ngày không gặp nên có chút nhớ thương, nhưng sao nghe Phương Niệm Niệm miêu tả lại, các nàng đối chọi với nhau khá là gay gắt!
Chẳng lẽ, Lê Vân Tư vốn bất hòa với Nam Linh Sa.
Là Lê Tinh Họa và Nam Linh Sa mới là tình như tỷ muội?
A, không phải các nàng vẫn luôn là tỷ muội mà.
Ngay sau đó, Chúc Minh Lãng cũng đem chuyện song thể tứ hồn nói cho Phương Niệm Niệm nghe, để Phương Niệm Niệm tư vấn giúp mình xem là chuyện gì đang xảy ra.
Phương Niệm Niệm vốn cảm thấy có chút nghi ngờ, hiện tại vừa nghe Chúc Minh Lãng nói, liền bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta cảm thấy, nữ quân tỷ tỷ và Linh Sa tỷ tỷ vốn luôn bất hòa, nhưng Tinh Họa tỷ tỷ và Linh Sa tỷ tỷ mới là tỷ muội tình thâm.” Phương Niệm Niệm nghiêm túc phân tích nói.
“Có lẽ là như vậy đi.” Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
Cũng khó trách rất nhiều người trong Lê gia và Nam thị đều bị biểu hiện tỷ muội tình thâm của các nàng lừa gạt.
Bởi vì các nàng vốn luôn bất hòa.
Nhưng có Tinh Họa tồn tại, khiến cho muội muội Nam Linh Sa và Nam Vũ Sa đứng trước lựa chọn sinh tử tồn vong, cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía Lê Vân Tư.
. . .
Dg: Loạn vãi chày… lão tác định dùng tên của lão để làm nội dung truyện đây mà :/