Miểu Sơn Kiếm Tông sao, ngay cả việc bước vào đại môn Tông Lâm của họ đã là một việc cực kỳ khó khăn rồi, còn muốn qua "ải" mấy vị kiếm cô không nói đạo lý kia để lấy đi Thần Cổ Ngọc Đăng sao...
Đúng là vui hơi sớm.
"Khụ khụ, cái này con tự nghĩ cách đi, bây giờ Thần Cổ Ngọc Đăng là bảo vật biểu tượng cho các đại thế lực rồi, nếu coi nó là trân bảo thì trên cơ bản nó chính là một đồ vật vô giá. Nếu không phải do người ta rất để ý những thuyết pháp vạn cổ truyền thừa kia thì nó cũng không phải hàng không bán đâu. Đi đây đi đó một chút, hỏi một chút, đi nghe ngóng một chút, cuối cùng vẫn tới tay được thôi." Chúc Thiên Quan làm bộ dáng "thương mà không giúp được gì".
"Phụ thân, không phải phụ thân luôn ôm một giấc mơ hào hùng là san bằng Miểu Sơn Kiếm Tông sao, hay là chúng ta bàn bạc thử một chút?" Chúc Minh Lãng nhướng mày hỏi.
"Khụ khụ, bây giờ chưa phải lúc, chưa phải lúc." Chúc Thiên Quan nói.
"Vậy để con đến Miểu Sơn Kiếm Tông trước thăm dò thực lực của họ xem sao." Chúc Minh Lãng nói.
"Như vậy đi, con bảo Ngô Phong chuẩn bị cho con một tờ bái thiếp, lấy danh nghĩa Diêu Sơn Kiếm Tông để đến đó, thừa dịp không ai chú ý thì lấy Thần Cổ Ngọc Đăng đi?" Chúc Thiên Quan nghĩ kế cho Chúc Minh Lãng.
"Có gì mà không ổn, làm sao có thể gọi là trộm được, mẫu thân con là một trong các chấp chưởng của Miểu Sơn Kiếm Tông đấy, hài nhi mượn đồ của mẫu thân mà gọi là trộm hả?" Chúc Thiên Quan nói.
"Nghe cũng có chút đạo lý." Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, cứ có cảm giác chuyện này không thể nào đơn giản như vậy.
"Không có gì đâu, bị bắt thì nói là phụ thân bày kế, bảo bà ấy tới tìm ta, hoặc là bảo bà ấy gọi ta đến chuộc con về. Như vậy thì kiểu gì ta cũng sẽ gặp được mẫu thân con, chúng ta chỉ cần được gặp nhau một lần thì liền có thể gắn kết lại rồi." Chúc Thiên Quan nói.
"..."
Giờ nào rồi mà còn muốn lợi dụng chút tình thân thảm thương này để cứu vớt đoạn hôn nhân đổ vỡ đó vậy?
Chúc Minh Lãng thở dài một hơi, luôn cảm thấy Chúc Thiên Quan đang tính kế mình.
Thôi, cứ tới nơi rồi tính tiếp vậy.
Có thể dùng văn minh để giải quyết thì cố gắng dùng cách văn minh, thực sự không thể nghĩ thêm về sách lược "cống thoát nước” này của Chúc Thiên Quan nữa, cảm giác bất an vô cùng.
.....
Trở lại tiểu viện, tâm trạng của Chúc Minh Lãng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Biết tin Miểu Sơn Kiếm Tông có Thần Cổ Ngọc Đăng đã quá đủ rồi, ít nhất đã có một hướng đi chính xác, không cần phải hoang mang lo sợ không biết nên làm gì.
Lấy danh nghĩa của Diêu Sơn Kiếm Tông để bái phỏng Miểu Sơn Kiếm Tông cũng là một chủ ý không tồi, cũng không cần xông thẳng vào sơn môn như lúc trước, thật sự có hơi nguy hiểm.
Chúc Minh Lãng đi tìm Ngô Phong đường chủ của Diêu Sơn Kiếm Tông, quanh năm Ngô Phong luôn đóng quân ở Hoàng Đô, Diêu Sơn Kiếm Tông có riêng một sơn trang cho mình tại Hoàng Đô, ngay trên Lan Lâm sơn trong Thủy Trích Hồ hoàng thành.
Chúc Minh Lãng rời khỏi Chúc Môn liền đi thẳng tiến đến Lan Lâm sơn trang, đường đi không xa lắm, ngồi trên Thần Mộc Thanh Thánh Long phi hành khoảng một nén nhang là đến.
Bay qua nội thành phồn hoa của Thủy Trích Hồ hoàng thành, hạ xuống Lan Lâm sơn thanh tĩnh giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, Chúc Minh Lãng từng ở sơn trang này một thời gian dài, cho nên cũng xem như quen thuộc, không khác về nhà mình lắm.
Các đệ tử trong sơn trang nhìn thấy Chúc Minh Lãng tới thì đều cung kính gọi một tiếng "Công tử", so với Diêu Sơn Kiếm Tông, người nơi đây đều không có gì thay đổi, đều là những khuôn mặt quen thuộc.
"Ngô Phong sư trưởng có ở đây không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có, nhưng sư thúc đang tiếp khách, ta mang công tử qua đó nhé?" Đệ tử trong sơn trang hỏi.
"Được."
Đến phòng trúc dùng để tiếp khách, Chúc Minh Lãng nhìn thấy Ngô Phong đang ngồi trước một bàn gỗ dài. Trên bàn gỗ được bày ra đủ loại kiếm khí, có ngân kiếm, đồng kiếm, có tế kiếm, trọng kiếm, có trường kiếm, phi kiếm lẫn đoản kiếm, rất nhiều loại kiếm khí, hiển nhiên Ngô Phong đang giảng giải các kiếm khí này được dùng trong kiếm phái nào với kiếm pháp gì cho những vị khách.
"Nói đến đấu kiếm trường phái, đương nhiên người xuất sắc nhất của Diêu Sơn Kiếm Tông bọn ta chính là... hả, Chúc Minh Lãng?" Đang nói giữa chừng thì Ngô Phong đưa mắt lên, vừa hay nhìn thấy Chúc Minh Lãng đang đi đến từ thềm đá của phòng trúc.
"Người theo đấu kiếm phái xuất sắc nhất của các ngươi là Chúc Minh Lãng ư?" Lúc này, một vị kiếm cô Miểu Sơn Kiếm Tông kinh ngạc nói.
Chúc Minh Lãng nở nụ cười đầy đắc ý.
Thật sự rất đúng lúc, những vị khách hôm nay Ngô Phong cần tiếp đãi chính là ba nữ đệ tử nọ của Miểu Sơn Kiếm Tông, Ôn Mộng Như cũng có trong đó!
"Dĩ nhiên không phải, người theo đấu kiếm phái xuất sắc nhất của bọn ta chính là vị sư phụ kia của Chúc Minh Lãng, Chúc Tuyết Ngân. " Ngô Phong mở miệng nói.
"...." Nụ cười trên khuôn mặt Chúc Minh Lãng dần dần tắt đi.
Hắn đi tới, ba vị kiếm cô của Miểu Sơn Kiếm Tông cũng đều nhìn thấy Chúc Minh Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nhất là Ôn Mộng Như, khi nhìn thấy Chúc Minh Lãng thì vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt. Nàng ta có vẻ rất không cam tâm, nhưng lại không thể không thừa nhận đối phương mạnh hơn mình rất nhiều!
"Chúc Minh Lãng, ngươi tới đúng lúc quá, mấy vị cô nương Miểu Sơn Kiếm Tông đây luôn muốn đến bái phỏng chúng ta, nhưng đường đến Diêu Sơn Kiếm Tông quá xa xôi, qua mấy ngày nữa bọn họ liền phải trở về, cho nên ta dẫn họ đến Lan Lâm sơn trang chúng ta tham quan một lúc, tiện thể học tập kiếm thuật của nhau." Ngô Phong đứng lên, đón Chúc Minh Lãng vào trong.
Bên cạnh Ngô Phong là Vân Trung Hà đang nghiêm chỉnh ngồi, hắn nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, sắc mặt có chút âm trầm.
Tốt xấu gì Ôn Mộng Như đã so qua mấy chiêu với Chúc Minh Lãng, Vân Trung Hà thì ngay cả nữ tử đeo nhan sa hay đi với Chúc Minh Lãng cũng đánh không lại.
"Ngô Phong sư huynh, thật ra lần này ta tới vì muốn bái phỏng Miểu Sơn Kiếm Tông, học tập phi kiếm phái chút đỉnh, không ngờ ba vị kiếm sư muội muội của Miểu Sơn Kiếm Tông cũng đều ở đây, vừa hay có thể tham khảo ý kiến các vị." Chúc Minh Lãng nói thẳng mục đích đến của mình.
Xông thẳng vào thì không thể rồi.
Dựa theo quy củ mà đường đường chính chính đi vào chắc cũng có hi vọng.
"Tiểu sư đệ nói đúng, đã nhiều năm hai bên Kiếm Tông chúng ta không trao đổi với nhau, các thế lực Thần Phàm, thế lực Mục Long khác đều thường xuyên tổ chức đại hội để luận bàn cùng nhau. Ta cũng từng nhiều lần đề cập chuyện này với các sư tôn, không thể nào bởi vì đường xá xa xôi, quy chế khác biệt mà không để mắt đến kiếm ý dung hội được." Ngô Phong gật đầu nói.
"Ngô sư thúc nói đúng, vậy Mộng Như xin phép đi trước một bước thử xin pháp chỉ của trưởng bối trong tông, sư thúc thấy thế nào?" Hai mắt Ôn Mộng Như sáng rực lên.
"Được, vậy Ngô Phong xin đợi tin lành. Thật ra ta cũng rất muốn đến Miểu Sơn Kiếm Tông thăm thú, hy vọng Ôn Mộng Như cô nương có thể giúp chúng ta thành toàn nguyện vọng này." Ngô Phong nghiêm túc thành khẩn nói.
"Những ngày qua Ngô sư thúc đã kiên nhẫn, thẳng thắn giảng giải kiếm đạo của Diêu Sơn Kiếm Tông cho bọn ta, bọn ta cũng được lợi không ít, cảm kích bội phần, quay đầu nhất định sẽ cố gắng thuyết phục trưởng bối." Ôn Mộng Như nói.
Trên thực tế, những năm gần đây Miểu Sơn Kiếm Tông đã bỏ đi rất nhiều định kiến, nếu không thì các nàng sẽ không cố ý đến Lan Lâm sơn trang này để bái phỏng, học tập và luận bàn.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Ôn Mộng Như cũng hi vọng có thể giao lưu với người của Diêu Sơn Kiếm Tông nhiều chút, nhất là vì lần này đã bị Chúc Minh Lãng đánh bại thảm hại.
"Vậy làm phiền mấy vị sư muội." Chúc Minh Lãng nói.
"Chúc sư huynh nói đùa rồi, theo lý mà nói, sư huynh còn là tiểu thiếu chủ của Miểu Sơn Kiếm Tông bọn ta đấy." Ôn Mộng Như cười cười.
"...." Chúc Minh Lãng lúng túng một phen.
Trước đây khi xông vào sơn môn Miểu Sơn Kiếm Tông, Chúc Minh Lãng còn càn rỡ ngang ngược lấy danh phận này cười nhạo các đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông, sau đó bị dạy dỗ một trận nhớ đời.