Càng đi về phía tây, cảnh vật xanh tươi um tùm xuất hiện càng nhiều.
Một vùng đại địa hoang vắng vô cùng rộng lớn như vậy tự nhiên sẽ không vì mùa thu đến mà trở nên tàn lụi.
Sông xanh uốn lượn quanh co khúc khuỷu, cả nhóm men theo bờ sông mà đi, chủ yếu là để ngựa và Long Thú có đủ nước uống.
Bọn họ thuê hai tên Mục Long sư bản xứ, là một đôi vợ chồng thường xuyên hộ tống thương khách đi xa, bọn họ làm việc xung quanh dịch trạm của hoàng đô, thường xuyên làm cái sinh ý này cho các thành trì, tu vi của bọn họ cũng không phải đặc biệt cao, nhưng Long Thú họ ký kết trên cơ bản đều là loại hình có thể ngồi cưỡi thoải mái dễ chịu, thể lực sung mãn, chuyên dùng để vận chuyển. . .
Bề ngoài hai vợ chồng đều tương đối âm trầm, dáng người thấp bé, ngoại trừ hai đầu Long Thú có thể triệu hoán, bên cạnh bọn họ còn có mấy đầu tiểu ấu linh, đều có huyết mạch của Long Thú, luôn luôn nhảy nhót xung quanh bọn họ, rất hoạt bát hiếu động.
"Vùng bỏ hoang đầy cỏ xanh này là chỗ nghỉ ngơi của một đám Thiết Ưng, chỉ cần chúng ta vừa bay lên không trung, bọn chúng sẽ lập tức tụ tập lại, coi chúng ta là kẻ địch muốn xâm lược lãnh địa của bọn chúng, nhưng đi qua nơi này thì chỉ cần phi hành thêm một khoảng cách ngắn nữa là liền có thể trực tiếp đến thành Trường Hà." Vị nam tử Mục Long sư nói.
"Địa vực có thể phi hành cũng không nhiều nhỉ?" Phương Niệm Niệm có chút tò mò hỏi.
Nàng không thể nào hiểu nổi.
Đều đã trở thành Mục Long sư, mà Rồng lại là Tôn giả trong tất cả sinh linh, vì sao khi phi hành còn phải nhận lấy hạn chế lớn như thế, khắp núi đồi này cũng không thể nào đều có ngàn năm lão ma trú ngụ chứ?
"Cái này phải xem hiểu biết của bản thân đối với địa vực, nếu ngươi xác định phiến khu vực này cũng không có bất kỳ sinh vật hùng mạnh nào chiếm lấy không phận, tự nhiên có thể tùy ý phi hành, nhưng khi đi đường, tuyệt đại đa số những nơi chúng ta đi qua đều là khu vực xa lạ, có bao nhiêu yêu bầy, có bao nhiêu ma huyệt, chúng ta đều không biết, nếu có thực lực nghiền ép tuyệt đối đủ để chấn nhiếp cả thánh linh thì tốt, bằng không dây dưa triền đấu cùng chúng nó, ngược lại sẽ kéo chậm hành trình hơn rất nhiều so với đi trên mặt đất." Vị nam tử Mục Long sư kia nói.
"Kỳ thật, nguyên nhân trọng yếu nhất là, mọi sinh vật trên thế gian một khi có linh, đều có trí khôn nhất định, chúng trở nên rất giảo hoạt, lại am hiểu đánh lén, theo đuôi, nếu để bọn chúng đánh hơi được được mùi giao chiến, nhất định chúng sẽ rình mò ở chung quanh, trông thấy có kẻ thụ thương thì sẽ đuổi theo không bỏ, nhìn thấy thể lực con mồi chống đỡ hết nổi thì sẽ trực tiếp nhào vào cắn xé. Loại chuyện này dù xác suất rất nhỏ, nhưng chỉ cần phát sinh một lần, cũng sẽ kéo chậm hành trình nghiêm trọng, đồng thời còn có thể đẩy bản thân vào hiểm cảnh." Người vợ nói.
Phương Niệm Niệm hiểu ra liền khẽ gật đầu.
Dù sao nàng cũng không có ý định trở thành Mục Long sư.
Chỉ là tương lai nếu không có người lão luyện dẫn dắt đội ngũ Mục Long sư tiến lên, nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề, bản thân cũng nên thu hoạch một chút kinh nghiệm.
Lúc trước bọn họ từ Ly Xuyên đại địa đi đến Cực Đình hoàng đô, lộ tuyến Chúc Minh Lãng lựa chọn đều cầu ổn là chính, đa số là dọc theo những lộ tuyến có thành trì để phi hành.
Nơi này cây cối xanh um tươi tốt, ngay cả dòng sông cũng bị cây cối bao trùm hết, liếc nhìn lại chỉ nhìn thấy một mảnh rừng rậm bao la bát ngát, dòng sông giống như lặng yên không tiếng động xuyên qua giữa khu rừng.
Nam Linh Sa mặc một thân y phục tơ lụa chu sa, đai lưng bằng gấm màu tím nhạt thắt trên vòng eo mềm mại tinh tế, để một tờ giấy Tuyên Thành lơ lửng ở trước mặt nàng, ngọn bút trong tay bắt đầu tùy tính phác hoạ. . .
Nàng vẽ rất tùy ý, không chuyên chú giống như thường ngày, hẳn là chỉ đang luyện tập.
Nhưng trong tờ giấy lớn, vùng cỏ bỏ hoang, rừng rậm cùng dòng sông xanh như ẩn như hiện lại sống động nổi lên trên giấy, đem ý cảnh nhẹ nhàng vẽ ra.
Vân Trung Hà nhìn nàng một cái, thấy bên cạnh Nam Linh Sa có đặt một ống trúc chứa nước, dùng để tẩy rửa bút mực, thế là đi tiến lên, chủ động đi đến bờ sông thay chút nước mới.
"Cô nương, tranh này vẽ thật đẹp a." Vân Trung Hà nói.
Nam Linh Sa ngừng bút, thoáng liếc nhìn Vân Trung Hà, không nói gì, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia giống như đang muốn nói: Ta quen biết ngươi sao?
Vân Trung Hà có chút xấu hổ.
Người ta đã hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai.
Chẳng lẽ bại tướng dưới tay nàng không xứng được nàng nhớ tên sao?
"Tại hạ là Vân Trung Hà, ở bên trong Cơ Quan Thành may mắn đã được luận bàn Thần Phàm chi lực với cô nương, cũng bại bởi cô nương." Vân Trung Hà nói.
"Ừm." Nam Linh Sa lên tiếng, sau đó lại tiếp tục chuyên chú vào vẽ tranh.
Vân Trung Hà gãi đầu một cái, thức thời rời khỏi.
. . .
"Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, ngươi mau nhìn." Lúc này, Phương Niệm Niệm giật giật ống tay áo của Chúc Minh Lãng, chỉ chỉ phương hướng Nam Linh Sa đang ngồi.
"Thế nào?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Tinh Họa tỷ tỷ đang cho tiểu ấu linh ăn, Linh Sa tỷ tỷ chủ động vẽ hết lại để cho nàng xem đấy." Phương Niệm Niệm nói.
Chúc Minh Lãng quay qua nhìn, thấy Nam Linh Sa đã vẽ xong, đang đi về phía Lê Tinh Họa, mở bức vẽ ra nhẹ giọng trao đổi với Lê Tinh Họa.
Mặc dù Nam Linh Sa không giống như Nam Vũ Sa, thân mật lôi kéo Lê Tinh Họa, nhưng bầu không khí giữa hai người có sự khác biệt rõ ràng.
"Hình như bị ngươi đoán đúng rồi." Chúc Minh Lãng nói.
Quả nhiên, quan hệ giữa Lê Tinh Họa và Nam Linh Sa hòa thuận hơn.
"Trực giác của nữ nhân vĩnh viễn luôn đúng." Phương Niệm Niệm có chút kiêu ngạo nói.
Chúc Minh Lãng qua loa giơ ngón tay cái lên.
. . .
"Thế nào?" Nam Linh Sa thấy Lê Tinh Họa có chút thất thần, nghi ngờ hỏi.
Lê Tinh Họa không trả lời ngay, ánh mắt nàng nhìn về phía tận cùng của vùng đất bị bỏ hoang, một lát sau, lại nâng ánh mắt lên nhìn bầu trời đang tối dần trước mắt.
Họa tác của Nam Linh Sa.
Phía trước là bầu trời đang dần tối.
Một màn này, giống như đã từng nhìn thấy.
"Muội nhìn thấy cái gì rồi?" Nam Linh Sa truy vấn.
"Một chuyện rất đáng sợ, ở nơi tận cùng của vùng đất bị bỏ hoang này." Sắc mặt Lê Tinh Họa có chút tái nhợt, lúc này một chút hình ảnh tàn nhẫn bắt đầu tràn vào trong đầu của nàng, khiến cho trên trán nàng rịn ra một tầng mồ hôi tinh tế dày đặc.
Nam Linh Sa lau cho nàng, ôn nhu hỏi: "Đã phát sinh sao?"
"Rất mơ hồ, ta thấy không rõ."
"Tối hôm qua, muội bừng tỉnh chính là vì nó sao?" Nam Linh Sa hỏi.
"Phải." Lê Tinh Họa nhẹ gật đầu.
"Ta đi xem một chút." Nam Linh Sa biết, Lê Tinh Họa thường xuyên gặp phải ác mộng, nhưng đáng sợ nhất không chỉ như thế, ác mộng của nàng, thường thường sẽ xuất hiện ở trong hiện thực, thậm chí sẽ phát sinh ở ngay bên cạnh nàng.
Loại tình huống này, thường thường đều khiến cho nàng không thể ngủ được trong một thời gian dài, nếu nàng ngồi yên không để ý đến, nó sẽ làm lương tâm nàng phải chịu đựng tra tấn.
Lê Tinh Họa lắc đầu, nói: "Ta thấy không rõ, không có cách nào nhìn thấu nguy cơ trước mắt."
"Không sao." Nam Linh Sa nhẹ giọng an ủi nàng.
"Thế nào?" Chúc Minh Lãng đi tới, vừa rồi hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm hai tỷ muội các nàng, rất nhanh hắn cũng phát hiện thần thái Tinh Họa cô nương có chút khác lạ, tựa hồ đang sợ hãi thứ gì.
"Ta phải đi đến tận cùng vùng đại địa bỏ hoang này nhìn xem." Nam Linh Sa nói.
"Ta đưa ngươi đi. . . Niệm Niệm, ngươi qua đây trò chuyện với tỷ tỷ, ta và Linh Sa cô nương đi xung quanh một chút." Chúc Minh Lãng nói.
"Được rồi."
Chúc Minh Lãng cũng nhìn ra mấy phần không thích hợp, nhất là ánh mắt có chút sợ hãi của Lê Tinh Họa, thứ nàng sợ hãi, nguồn gốc tựa hồ đang ở nơi tận cùng của vùng đất bị bỏ hoang.
Nơi đó đang xảy ra chuyện gì sao?
Lê Tinh Họa đoán được cái gì sao?
"Phải cẩn thận, đó là thứ về sau chúng ta sẽ còn gặp phải." Lê Tinh Họa nói.
"Vậy càng phải đi xem cho rõ ràng." Nam Linh Sa nói.
Mấy ngày nay, Chúc Minh Lãng đều lưu ý thấy sắc mặt của Lê Tinh Họa rất kém, giống như mỗi ngày đều không có được nghỉ ngơi tốt.
Chẳng lẽ là nàng thấy được một vài viễn cảnh làm nàng không cách nào ngủ yên sao?