May mắn thay, những giản ảnh cùng Kiếm Trủng cổ kiếm này không phải vì mình mà đến.
Trên thân Kiếm Linh Long đã xuất hiện thêm mấy trăm hồn ảnh, mỗi một hồn ảnh đều đại biểu cho một thanh cổ kiếm đã trải qua năm tháng lâu dài.
Khi nhìn thấy những giản ảnh cầm trong tay đủ loại cổ kiếm, cùng những hồn ảnh cổ kiếm trên thân Kiếm Linh Long chém giết lẫn nhau, mê vụ quỷ dị bao phủ xuống, Chúc Minh Lãng cảm giác bản thân mình không cẩn thận đã xâm nhập vào bên trong một chiến trường cổ có lịch sử hàng ngàn năm, thanh âm binh khí giao phong ồn ào không dứt.
Chúc Minh Lãng nhận thấy, bất kể là giản ảnh cổ kiếm hay là hồn ảnh cổ kiếm, bọn chúng đều rất muốn hòa tan kiếm pháp của riêng mình vào nhau, dường như thật sự có một vị kiếm sư vô địch cực kỳ cường đại đang dùng ý niệm điều khiển bọn chúng vậy!
Cảnh tượng như vậy xác thực khó mà gặp được, Chúc Minh Lãng đứng bên trong một vùng lưỡi kiếm giao thoa, ánh mắt đảo qua trên thân những thanh cổ kiếm khác nhau.
Trước đó chỉ nhìn thấy giản đồ trên cầu thang, bây giờ lại có thể tận mắt chứng kiến cổ nhân tưởng chừng đã chết đi kia thông qua những giản ảnh này sống lại, ở trước mặt mình tự thân biểu diễn ra kiếm pháp, thậm chí rất nhiều kiếm pháp đã sớm thất truyền cũng xuất hiện ở bên trong cái gọi là "Chiến trường Kiếm quỷ” này.
Ngay khi Chúc Minh Lãng đang mê mẩn quan sát thì đồng thời một vài minh văn ngủ say trên thân Kiếm Linh Long đang không ngừng toả sáng, chúng khiến thân kiếm Kiếm Linh Long bắt đầu xuất hiện thay đổi, kiếm văn bên trên càng ngày càng rõ ràng giống như một tia viêm dịch đang chảy xuôi, chỉ cần thoáng chạm đến không khí, sẽ lập tức bừng lên bốc cháy!
"Hỏa Quang kiếm? ?"
Chúc Minh Lãng thấy trên thân Kiếm Linh Long đang dần dần dấy lên một luồng u hỏa, con mắt hắn lập tức phát sáng.
Là một tân cổ kiếm đang thức tỉnh bên trong cơ thể Kiếm Linh Long, điều này giúp Chúc Minh Lãng lại lần nữa thu hoạch được một lần lực lượng kiếm tỉnh!
Những cổ kiếm kia, có những thanh là kiếm gãy, thậm chí có những thanh là đã vỡ nát, có những thanh đầy vết rỉ loang lổ tựa như chưa từng được mài bén, nhưng mỗi một lần va chạm cùng giao phong, đều giống như thêm một lần được đúc lại, tinh luyện, tưới lửa, để vào trong lò nung để thân kiếm có thể tiếp nhận nhiệt độ cực cao, bài trừ tất cả tạp chất, trở nên tinh khiết thêm vài lần!
Nhờ sự thức tỉnh không ngừng của Hỏa minh văn trong trận giao phong kịch liệt này, cuối cùng đã khiến cho toàn bộ thân kiếm của Kiếm Linh Long trở nên đỏ bừng giống như mới vừa lấy ra từ bên trong lò luyện, những u hỏa minh văn trên thân kiếm tựa như một đầu U Hỏa Tà Linh ngàn năm đang uốn lượn, khiến cho Kiếm Linh Long càng thêm phần tà mị thần bí!
Hỏa diễm đỏ chói mắt, cuồng dã, táo bạo, giống như chỉ cần một giọt viêm dịch màu đỏ trong đó rơi xuống đại địa cũng có thể khiến cả một ngọn núi xanh tươi hóa thành tro tàn.
Hỏa diễm dần dần yên tĩnh lại, chuyển biến thành một loại u dạ ma hỏa, giống như quỷ mị chi viêm đang bị thiêu đốt dưới Cửu U, là loại hỏa diễm chí âm chí tà, nhưng so với huyết sắc hỏa diễm, loại u hỏa này lại có chút không ổn định, chỉ ổn định được trong thời gian ngắn ngủi sẽ lập tức bị ngọn lửa bành trướng tùy ý thay thế.
"Là một loại minh văn khác, tựa như là Hoàng Tuyền kiếm." Chúc Minh Lãng nhìn hỏa diễm thay đổi trên thân Kiếm Linh Long, trên mặt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Những thanh kiếm này đều là trường kiếm mà Chúc Minh Lãng đã hết sức quen thuộc, chúng đều có tên của riêng mình, nhưng chúng nó đã sớm đầy vết rỉ loang lổ, trước đây khi còn luyện tập ở bên trong Khí Kiếm Lâm, ấn tượng của Chúc Minh Lãng đối những thanh kiếm này cực kỳ sâu đậm!
Đương nhiên, lúc đó trên cơ bản chúng cùng phế kiếm không hề khác gì nhau, Bích Huyết kiếm chưa được uống máu khai đao, cũng sẽ không có thân kiếm đỏ bừng, chém sắt như chém bùn, phong mang tất lộ, Hỏa Quang kiếm cũng không có cái dã tính nóng nảy như loại lửa đang chập chờn này, như vầng thái dương diễm lệ sinh cơ bừng bừng, đủ để thiêu đốt cả vùng đại địa.
Tương tự, Hoàng Tuyền kiếm cũng không có loại u hỏa này phụ thể, thân kiếm như ảo ảnh trùng điệp, tràn ngập một cỗ khí tức quỷ quyệt, tựa như đang đắm chìm trong Cửu Trùng Đài dưới Hoàng Tuyền!
Một lần thức tỉnh Kiếm Hồn của ba thanh cổ kiếm, đạt được ba cái minh văn, Chúc Minh Lãng mừng rỡ không thôi.
Không nghĩ tới bản thân ngộ nhập Kiếm Trủng của Miểu Sơn kiếm tông, lại có thu hoạch lớn như thế.
"Cũng không biết còn có cổ kiếm khác tỉnh lại hay không, lại nhìn thêm một chút?" Chúc Minh Lãng không còn có bối rối trước đó.
Những danh cổ kiếm này chém giết thì chém giết, nhưng lại không hề làm bị thương một ngọn cây cọng cỏ, cả người Chúc Minh Lãng cũng đắm chìm ở trong đó, một mặt đang quan sát lĩnh hội những kiếm thuật của những phi kiếm kia, một mặt khác cũng thử nghiệm đột phá một tầng kiếm cảnh mà bản thân chưa từng đạt tới. . .
Đương nhiên nếu lại có thể lại làm tỉnh lại thêm một hai cái minh văn nữa, vậy là kiếm lớn rồi!
. . .
Húc Nhật Kiếm Các
Miểu Sơn Kiếm Tông có một vị chưởng môn, ba vị trưởng lão, năm vị đường chủ cùng một đám nữ đệ tử mang theo mũ rộng vành che đi dung nhan, lẳng lặng chờ đợi ở trước Kiếm Các.
Mấy vị nữ hầu, nữ quận chúa, nữ thành chủ trang dung hoa lệ, trên thân đầy trân bảo trang sức rực rỡ muôn màu đang ngồi ngay ngắn ở dưới đình trướng màu trắng, các nàng vừa uống rượu ngon, ăn trái cây, vừa chờ đợi những người đang thi đấu đang leo lên Miểu sơn.
Lúc này, Hạo Dã đêm qua mới chạy đến Miểu Sơn Kiếm Tông đi tới, hắn nhìn thoáng qua chiến trận mà Miểu Sơn Kiếm Tông triển khai, khóe miệng hơi chút giương lên.
Xem ra Miểu Sơn Kiếm Tông và quý tộc Miểu Sơn quốc kỳ thật đều rất xem trọng lần giao lưu kiếm thuật này.
Thoáng nhìn chung quanh một vòng, rất không muốn có người bước vào bên trong Kiếm Các này sớm hơn so với mình.
"Ngao Du kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông, Hạo Dã!" Hạo Dã một đầu tóc dài không bị trói buộc có chút tùy ý, từng sợi tóc giống như những cây cỏ dại rối rắm, cũng may là dung mạo hắn xác thực cũng rất anh tuấn, cho nên ngược lại lộ ra mấy phần khí tức lãng tử.
"Mời vào ngồi." Bạch Tần An chỉ chỉ một cái bồ đoàn màu trắng tinh xảo dưới trướng che nói.
"Ta là người đầu tiên nhập sơn đấy, không biết trong thời gian ta leo núi, phải chăng đã có người đến bái phỏng Miểu Sơn Kiếm Tông nhanh hơn ta một chút?" Hạo Dã hỏi.
"Người bái phỏng Miểu Sơn Kiếm Tông chúng ta không nhiều, trước kia thì nhớ không được, hiện tại có vị cô nương này nhanh hơn ngươi một chút." Ôn Mộng Như mở miệng nói ra.
Hạo Dã quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một nữ tử mang theo mạng che mặt màu xanh nhạt.
Vừa rồi hắn còn coi đối phương cũng là Kiếm Cô cơ!
Quan sát cẩn thận chu đáo một phen, Hạo Dã mới ý thức được đây là vị cô nương đi theo đám bọn hắn cùng lên núi.
Hạo Dã buồn rầu.
Còn tưởng rằng người có thể nhanh hơn so với mình, cũng chỉ có tên biến thái Chúc Minh Lãng này.
"Trước đó chưa kịp giới thiệu, tại hạ là Hạo Dã, Ngao Du kiếm sư Diêu Sơn Kiếm Tông. " Hạo Dã ôm quyền, nói với Nam Linh Sa.
"Họa sư, Nam Linh Sa." Nam Linh Sa nhàn nhạt đáp lại.
Hạo Dã vừa đến quốc đô đêm qua, sáng sớm hôm sau đã lập tức leo núi, xác thực còn chưa kịp nhận biết người ở nơi đây.
Chủ yếu là lần giao lưu kiếm thuật này, Diêu Sơn Kiếm Tông bọn họ đang cần người lấy lại mặt mũi, mặc dù Vân Trung Hà là thủ tịch đại đệ tử, nhưng lần này đúng là một lần Vân Trung Hà hắn dẫn dắt đội ngũ kém nhất, còn Hạo Dã chẳng khác gì phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Ngồi xuống một hồi chờ người khác trèo lên trên sơn đạo, thân ảnh Ngô Phong chậm rãi xuất hiện.
Trên mặt hắn có chút vui vẻ, tựa hồ trong lần vượt núi này đã có chút thu hoạch.
Nhìn thấy Hạo Dã đã đến, Ngô Phong cũng thấy không kỳ quái, Hạo Dã tốt xấu cũng là đệ tử kiệt xuất nhất của Diêu Sơn Kiếm Tông mấy trăm năm qua ngoại trừ Chúc Minh Lãng, mặc dù hắn đã sớm thoát ly cấp độ đệ tử, vân du tứ xứ. . .
Nhưng nhìn thấy Nam Linh Sa đã đến là điều Ngô Phong không có nghĩ tới, người ta cũng không phải kiếm sư, sao có thể đem những kiếm phổ này nhìn càng thêm thấu triệt?