"Khụ khụ, Lâm đường chủ đừng hiểu lầm, hắn không phải đang thi triển Phi Kiếm Kiếm Thước, mà là hắn chỉ thu hồi Kiếm Linh Long của hắn vào trong Linh Vực thôi." Lúc này, cuối cùng Bạch Tần An cũng không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở đường chủ Giới Luật đường là Lâm Mẫn vẫn còn đang lẩn trốn trong không trung.
Đường chủ Lâm Mẫn cuối cùng cũng ngừng lại, nàng cẩn thận liếc nhìn xung quanh.
Căn bản không có phi kiếm, cũng không hề có kỹ xảo ẩn tàng cao siêu gì cả!
Nàng bị chơi xỏ!
"Ha ha ha, Chúc tiểu sư thúc cũng quá giảo hoạt rồi, lúc nãy hắn kêu lớn tiếng như vậy, ta còn thật sự cho rằng chuẩn bị có loại kiếm pháp bừng bừng khí thế nào đó sắp ra khỏi vỏ đâu!" Tiểu sư muội Thiệu Oánh cười không dừng.
Ngô Phong lắc đầu, cũng đang rất cố gắng nhịn cười.
Mà hai người Vân Trung Hà và Hạo Dã lại càng mở to đôi mắt nhìn, còn có thể chơi kiểu vậy? ?
Phi Kiếm Kiếm Thước, đáng sợ nhất không phải ở chỗ thân kiếm lấp lóe kia, mà là không biết kiếm xuất từ phương hướng nào, tấn công từ góc nào, tình huống bình thường chỉ cần một kích đã trực tiếp phá vỡ điểm yếu của đối phương.
Lâm Mẫn bị dọa sợ khi thanh kiếm của đối phương đột nhiên biến mất, hơn nữa Chúc Minh Lãng còn lớn tiếng hô lên một từ "Thước", đáng hận, rõ ràng không có gì lại còn diễn rất thật như vậy!
"Chúc Minh Lãng đã bỏ kiếm tu, bây giờ hắn là Mục Long sư, đường chủ Lâm Mẫn, phi kiếm mà hắn ta điều khiển, là một kiếm linh Hóa Long độc nhất vô nhị, thanh kiếm đó đã tâm niệm hợp nhất với hắn, có thể thi triển ra hầu hết các kiếm pháp của phi kiếm lưu phái." Ôn Mộng Như cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một phen, thế là lên tiếng nói.
"Ôn sư muội nói không sai, vừa rồi ta chỉ đùa với Lâm đường chủ một chút thôi, lần này ta thật sự sẽ thi triển ra kiếm thuật của Miểu Sơn Kiếm Tông, đường chủ Lâm Mẫn cũng đừng chủ quan nhé!" Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Bàn tay mở ra, Linh Vực mở ra một đường khe hở trong không gian không dễ dàng phát hiện, Kiếm Linh Long chậm rãi bay ra từ nơi đó, xuất hiện ở bên cạnh Chúc Minh Lãng!
Chúc Minh Lãng không cầm kiếm, bởi vì giờ phút này hắn không có tu vi của kiếm tu, cầm kiếm cũng không có tác dụng gì cả.
Nhưng phi kiếm lưu phái, bản thân tu luyện chính là phi kiếm, chủ yếu là Ngự Kiếm Thuật, mà luận về phi kiếm, trên đời này lại còn có phi kiếm nào hoàn mỹ hơn so với Kiếm Linh Long? ?
"Điêu trùng tiểu kỹ, bàng môn tà đạo, Phi Kiếm Thuật của Miểu Sơn Kiếm Tông cao thâm huyền diệu, một tiểu tử như ngươi vừa mới nhập sơn được bao lâu, mà đã cho rằng mình có thể nắm giữ được tinh hoa của kiếm tông ta, thật nực cười!" Sắc mặt của Đường chủ Lâm Mẫn của Giới Luật đường trở nên âm trầm.
Lúc này nàng vừa tức vừa buồn bực, dù sao ở đây cũng có trưởng lão, chưởng môn còn có cả mấy vị quận chúa của Miểu quốc đang nhìn, vậy mà lại bị gia hỏa này trêu đùa như vậy!
"Cho nên Lâm đường chủ, ngài vẫn nên nghiêm túc tỉ mỉ nhìn một phen, xem xem Huỳnh Hỏa Kiếm này của ta liệu có phải là chính tông hay không!" Chúc Minh Lãng chậm rãi giơ tay lên, bàn tay như một thanh kiếm.
Tựa như có một sợi dây vô hình, một đầu sợi dây kia buộc lên Kiếm Linh Long đang bay lơ lửng ở bên cạnh.
Không cần cầm kiếm, kiếm tự bay lượn!
Kiếm Linh Long bay lên trời cao, theo chỉ pháp của Chúc Minh Lãng mà đột nhiên lao xuống dưới, thoáng chốc mũi kiếm như lửa, dưới ánh mặt trời nhưng vẫn sáng ngời nổi bật như vậy!
Mũi kiếm dày đặc, giống như những con đom đóm đếm mãi không hết dưới hoàng hôn ở trong rừng, tĩnh mịch nhưng lại tuyệt đẹp, cả vùng trời Kiếm Các lúc này cũng hiện ra một cảnh tượng y như vậy, đây không phải là đom đóm tụ tập lại như ở trong rừng, mà là mũi kiếm của Kiếm Linh Long ma sát vào không khí, ở mũi kiếm sinh ra tia lửa!
"Leng keng leng keng! ! ! ! ! !"
Huỳnh Hỏa kiếm pháp! ! !
Kiếm hỏa dày đặc rơi xuống, cũng không phải như một cơn mưa rào bao phủ trong phạm vi lớn, mà đom đóm đầy trời này được dẫn dắt tập trung lại một chỗ, hóa thành một biển đom đóm, do kiếm ảnh, kiếm hỏa, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm tạo thành phi kiếm trường hà, điên cuồng cuốn sạch về phía kiếm cô Lâm Mẫn!
Kiếm cô Lâm Mẫn hoảng hốt.
Các đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông, ngay cả đường chủ, trưởng lão cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí không tự chủ được tháo mũ xuống, tựa như cảm thấy mảnh vải che mặt đang làm ảnh hưởng tới tầm mắt của mình!
Là Huỳnh Hỏa Phi Kiếm! !
Hơn nữa Huỳnh Hỏa Phi Hà lại ở một cảnh giới cực cao! !
Đồi núi thủng trăm ngàn lỗ, kiếm cô Lâm Mẫn dùng hết công lực để chống đỡ, nàng liên tục lui về sau, Huỳnh Hỏa Phi Kiếm kia cứ như sông trường hà liên tục dâng lên, mũi kiếm tẩy lễ đến vô tận, khiến cánh tay nàng run lên, bước chân trở nên lộn xộn.
"Kiếm Linh Long của Chúc Minh Lãng. . . Hình như đã mạnh hơn rồi." Ngô Phong giật mình trong lòng.
Lúc trước ở Cơ Quan thành, Kiếm Linh Long của Chúc Minh Lãng đã phô bày ra khí thế nghiền ép hết tất cả, nhưng rõ ràng đó là dưới tình huống kết hợp với kiếm cảnh của Chúc Minh Lãng.
Hiện tại tu vi của Kiếm Linh Long đã khác biệt so với trước, dù không có Kiếm Tỉnh, nhưng vẫn cường đại như vậy!
Chẳng lẽ lúc Chúc Minh Lãng lên núi, đã thu hoạch được món lớn gì đó? ?
Huỳnh Hỏa Phi Hà, khí thế bừng bừng, Chúc Minh Lãng vẫn đứng yên tại chỗ, không xê dịch nửa bước, nhưng hắn khống chế phi kiếm ép kiếm cô của Giới Luật đường liên tục lui về sau, cũng làm hắn chảy mồ hôi đầm đìa.
Đúng như Ngô Phong đã phỏng đoán.
Tu vi của Kiếm Linh Long quả thật đã tăng vọt.
Đó là vì Kiếm Linh Long đã thôn phệ hết các cổ kiếm ở Miểu Sơn kiếm trủng!
Sau khi thôn phệ, tu vi của Kiếm Linh Long trực tiếp tăng lên đến thượng vị Quân cấp, hơn nữa Chúc Minh Lãng còn ngộ ra chân nghĩa của phi kiếm thuật từ trong những kiếm phổ kia, nếu như có cường giả thượng vị Quân cấp xuất hiện, Chúc Minh Lãng cũng dám đến chém giết một phen!
Phi kiếm lưu phái, đồng dạng còn có kiếm cảnh.
Tu vi vốn có của Kiếm Linh Long, cộng thêm Chúc Minh Lãng lĩnh ngộ kiếm cảnh...
Nên liên tục đột phá!
...
Chính như Chúc Minh Lãng nói, hắn không cần xê dịch nửa bước.
Mà điều làm Lâm Mẫn thấy nhục nhã nhất chính là, Chúc Minh Lãng lại dùng kiếm pháp của Miểu Sơn Kiếm Tông bọn họ —— Huỳnh Hỏa Kiếm.
"Bạch sư thúc, ngài dạy Huỳnh Hỏa Kiếm cho hắn sao?" Lúc này, Ôn Mộng Như nhỏ giọng hỏi thăm Bạch Tần An đang đứng ở bên cạnh.
Bạch Tần An lắc đầu.
Lúc ở Bia thành, Bạch Tần An đã từng chứng kiến qua ngộ tính của Chúc Minh Lãng, mặc dù đã biết đại khái có lẽ Chúc Minh Lãng học được không ít kiếm pháp từ trong kiếm phổ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ được cảnh giới có độ khó cực cao như Huỳnh Hỏa kiếm pháp, quả thực có chút không hợp với lẽ thường!
Chỉ đơn thuần xem kiếm phổ, mà cũng có thể mạnh như vậy sao?
Có vài kiếm pháp, ngộ tính có cao hơn nữa, cũng cần phải có một vài cao nhân chỉ điểm rồi tự mình truyền lại, Chúc Minh Lãng có thể học được Huỳnh Hỏa Kiếm, Bạch Tần An không thấy kỳ lạ, nhưng hắn có thể thi triển ra Huỳnh Hỏa Phi Hà Kiếm, thì vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi, có một số đường chủ ở nơi này còn chưa hiểu rõ hết áo nghĩa thâm sâu trong Huỳnh Hỏa Kiếm nữa là!
"Kiếm Thước!"
Lần này Chúc Minh Lãng chân chính thi triển ra Phi Kiếm Kiếm Thước!
Kiếm biến mất ở trên trời quang, lại lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng Lâm Mẫn mà không hề phát ra chút tiếng động nào.
Nhanh như một tia chớp, bổ xuống về phía vùng núi tĩnh mịch này, kiếm mang phát ra ánh sáng lấp lánh, nhưng lại khiến người ta không dám chớp mắt!
Đầu tiên là Huỳnh Hỏa Phi Hà, kế tiếp lại là Kiếm Thước Thiểm Điện, hai Phi Kiếm Thuật này đều có nguồn gốc từ Miểu Sơn Kiếm Tông, mũ của đường chủ Lâm Mẫn bị Kiếm Thước chém thành hai khối, chậm rãi rơi xuống đất.
Trên trán và trên gương mặt của nàng, chảy đầy mồ hôi, mặc dù không bị thương, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên nỗi sợ hãi và thống khổ!
Nàng thất bại.
Không chỉ đơn thuần thất bại như vậy.
Đối phương không hề xê dịch nửa bước.
Đối phương thi triển ra lại là kiếm thuật của Miểu Sơn Kiếm Tông các nàng!
Cực kỳ nhục nhã! !
"Hiện tại ta có thể ngồi ở nơi mà ta muốn ngồi rồi chứ?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười tươi rói, rồi đi về phía lều vải thoải mái dễ chịu kia.
Cường giả vi tôn!
Lúc này những nữ kiếm cô thanh cao kiêu ngạo của Miểu Sơn Kiếm Tông, không còn dám tiếp tục tùy tiện bàn luận về Chúc Minh Lãng nữa.