Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 289: Ánh sáng chính đạo

Chương 289: Ánh sáng chính đạo




Dịch giả: Mi An

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Đến giữa trưa, phát lệnh được ban hành.

Toàn bộ Nhuận Vũ thành đều bởi vì vậy mà sôi trào cả lên.

Sáng nay nghe mấy người ở tửu lâu bàn tán nói rằng tân thành chủ của tòa thành này đã xuất hiện, mọi người đều cười ngặt nghẽo, làm gì có chuyện Nhuận Vũ thành thuộc về quyền sở hữu của ai chứ.

Đương nhiên, náo nhiệt thì náo nhiệt, cơ bản là chẳng mấy ai xem trọng pháp lệnh này.

Những đội quân đang đóng quân ở Nhuận Vũ thành thì vẫn chiếm cứ lãnh địa của mình, không hề nhúc nhích, ngay cả những nhân sĩ dựa vào Nhuận Vũ thành để mưu sinh cũng không hề để ý đến, chỉ cho rằng tân thành chủ này là một tên khù khờ nhà quê mới ra đời, chưa đi thăm dò tình hình trong Nhuận Vũ thành mà đã dám ban hành pháp lệnh tự tìm đường chết thế này.

Đến buổi chiều, vẫn không có lực lượng vũ trang nào chuyển đi khỏi nơi đóng quân của mình, thật ra tính khắp Nhuận Vũ thành thì số lượng cư dân đang sinh sống ở đây không có bao nhiêu, mặc dù những người muốn dùng phương pháp chính thống để kiếm tiền cũng hi vọng Nhuận Vũ thành có thể trở lại bình thường như những thành trì khác, nhưng mỗi lần nhìn vào số quân doanh nối đuôi nhau không dứt và cả những cờ xí với biểu tượng khác nhau kia, họ liền biết tỉ lệ thực hiện được lý tưởng này không lớn.

"Ài, chắc là tân thành chủ này không sống qua nổi tối hôm nay rồi, bọn quân phiệt cường thế kia đâu có để một thành chủ nho nhỏ như hắn vào trong mắt." Một thợ săn lớn tuổi lắc đầu nói.

"Ta nghe nói người của Hồ gia đã trở lại thành rồi, không biết đây có phải là ý của bọn hắn không nữa?" Một tên thợ săn chuyên săn bắn giao lang nói.

"Tòa thành trì này chính là bị hủy hoại trong tay của Hồ gia bọn họ, nhớ ngày đó Nhuận Vũ thành phồn hoa biết chừng nào, thương nhân đến từ bên ngoài phải vung tiền như rác chỉ để mua một căn phòng nhỏ trong Nhuận Vũ thành chúng ta để ở lại. Bây giờ người nơi khác nghe đến Nhuận Vũ thành thì toàn liên tưởng đến ổ thổ phỉ, thành trì đầy tội ác."

Nhìn vào mấy đội quân ngang tàng với số lượng cực lớn kia, mấy tay thợ săn đang xách thịt dã thú vừa săn được không khỏi bàn tán.

Bây giờ dân thường còn đang sinh sống tại Nhuận Vũ thành này vô cùng ít ỏi, nếu không có chút bản lĩnh thì sẽ bị nhai đến mức không còn miếng xương vụn nào.

Những thợ săn như bọn hắn cũng phải cung cấp thịt ngon béo bở cho quân đội để được bọn họ bảo vệ mới có thể bình yên vô sự, nếu là thương nhân bình thường thì còn chưa biết có giữ được tính mạng hay không chứ nói gì đến chuyện tiền tài.

Nhuận Vũ thành có người chưởng quản.

Đây là chuyện tốt đối với những người làm ăn đứng đắn.

Nhưng Nhuận Vũ thành này đã bị quá nhiều thế lực xâm chiếm, giống như bị mây đen che phủ vậy, không nhìn thấy tương lai ở đâu cả!

"Mấy vị lão ca, thịt bán sao vậy?" Chúc Minh Lãng đi dạo xung quanh, thấy mấy tay thợ săn này thì mở miệng hỏi.

Thợ săn đẩy xe tới, trên xe chứa mấy con lợn rừng, trâu rừng, sói hoang đã cạo sạch da lông, lấy nội tạng, đã được xử lí sơ qua.

Trong Nhuận Vũ thành không có dân sinh, nói cho đơn giản thì là ngay cả đồ ăn hay gạo cũng không có, củi để nhóm lửa cũng phải bảo Hạo Dã đang luyện kiếm đi chặt, khó lắm mới có người bán thịt con mồi vừa mới đi săn, Chúc Minh Lãng vội vàng tiến đến hỏi thăm.

"Bọn ta không bán chỗ thịt này, chúng được đưa đến cho các quân gia của Lư doanh ăn." Tên thợ săn đeo cung tiễn nói.

"Nhưng không cần phải đưa qua mà." Chúc Minh Lãng nói.

"Tiểu tử, chắc ngươi mới tới Nhuận Vũ thành nhỉ?" Thợ săn đeo cung tiễn cười cười, mở miệng hỏi.

"Sao lão bá biết?" Chúc Minh Lãng rất bất ngờ nói.

"Thứ nhất, trong Nhuận Vũ thành làm gì có người dùng tiền để mua thịt, nếu ngươi tới từ thế lực lợi hại thì đã cướp đi mà không cần giải thích chứ nói gì đến đưa tiền, để lại chiếc xe cho bọn ta thôi cũng tốt bụng lắm rồi. Thứ hai, bọn Lư doanh không phải hạng lương thiện gì đâu, nếu bọn ta không đưa thịt mà mấy tên lão đại của bọn chúng muốn ăn trước giờ cơm tối, thì có khi bọn chúng sẽ ăn thịt người luôn đấy!" Thợ săn đeo cung tiễn nói.

Chúc Minh Lãng thực sự không ngờ việc mình đi mua thịt, lại là thứ để chứng tỏ mình là người xứ khác...

"Lão bá, ta cũng không nói đùa với ngươi đâu, nếu đưa đến Lư doanh thì không cần thiết, bởi vì bọn chúng cấu kết với đạo tặc để mưu cầu lợi ích, đã bị ta hạ lệnh tiêu diệt rồi. Mấy tên thủ lĩnh không có thịt ăn liền sẽ ăn thịt người như ngươi nói sẽ bị chém đầu ngay trước mặt mọi người tại khu chợ phế tích vào chạng vạng đấy." Chúc Minh Lãng cười nói.

Nghe vậy, các thợ săn đều kinh ngạc.

Sáng nay bọn chúng còn ngang ngược càn rỡ chặn đường mấy người thợ săn bọn hắn lại, ném ra chút tiền để bọn họ đi săn cơ mà, sao mới chưa đến một ngày mà đã bị tiêu diệt rồi?

Chuyện này không đùa được đâu!

Đặt tấm ván xe trong tay xuống, người trẻ tuổi vác đao săn kia lập tức chạy về phía trước. Qua góc đường này chính là địa bàn của Lư doanh, bọn chúng đã bị tiêu diệt chưa thì qua nhìn một chút là biết ngay.

"Xin hỏi công tử là người nơi nào?" Lão thợ săn cõng theo cung tiễn hỏi.

"Chúc Minh Lãng, thành chủ của tòa thành trì này, pháp lệnh vào trưa nay là do ta ban bố đấy." Chúc Minh Lãng nói.

Trên khuôn mặt của các thợ săn đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ cẩn thận quan sát Chúc Minh Lãng.

Chưa từng nghe nói đại nhân vật nào đi thăm đường phố mà đi một mình lẻ loi như hắn!

"Hoàng... Hoàng lão bá!"

Tay thợ săn trẻ tuổi kia hấp tấp chạy về từ góc phố, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trông giống như hắn vừa mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong Quỷ Môn quan vậy.

"Chết rồi, chết hết rồi, rất nhiều người đều đã chết!"

Thợ săn trẻ tuổi chạy trở về, sắc mặt đầy sự hoảng sợ, lúc hắn đưa mắt nhìn về phía Chúc Minh Lãng, liền mang theo mấy phần sợ hãi và kính nể.

Dù sao Lư doanh cũng mang tiếng là quân phỉ ác bá của Nhuận Vũ thành, thế mà nói diệt là diệt ngay!

"Hóa ra là tân thành chủ, dân quê bọn ta không nhận ra, xin đừng trách tội, xin đừng trách tội." Hoàng lão bá nhận ra người trẻ tuổi trước mắt thật sự là thành chủ, bèn vội vàng hành lễ.

Thấy những tay thợ săn khác còn chưa kịp phản ứng, Hoàng lão bá kéo bọn họ một cái.

Dân gặp quan thì phải quỳ lạy, cho dù đã lâu lắm rồi Nhuận Vũ thành không có quan viên, nhưng Hoàng lão bá vẫn biết không thể lược bỏ những lễ tiết thông thường.

"Đứng lên đi, lão bá, có thể bán thịt cho ta rồi chứ?" Chúc Minh Lãng lại nở nụ cười lần nữa.

"Đây là lần đầu tiên công tử làm quan sao?" Hoàng lão bá nhỏ giọng hỏi.

"??" Chúc Minh Lãng buồn bực, rốt cuộc là vì sao mà đối phương lại nhận ra được nhỉ, chẳng lẽ mình không có khí thế của một đại nhân thế à, hay là do mình quá bình dị gần gũi?

"Làm gì có quan nào mua thịt mà dân chúng bán chứ, chỗ thịt này đương nhiên sẽ là chút lễ mọn tặng cho tân thành chủ của chúng ta rồi, cũng coi như là tấm lòng của đám dân thợ săn bọn ta." Hoàng lão bá nói.

". . ."

Lão bá khôn khéo, ngươi thắng rồi!

"Lão bá, giá bao nhiêu tiền thì ta trả bấy nhiêu tiền, các ngươi là lương dân của tòa thành này thì hẳn cũng hi vọng chúng ta sớm ngày khôi phục dân sinh, có thể dựa theo quy củ mà buôn bán, có pháp luật để bảo vệ tính mạng và tiền tài của các ngươi, bị đối xử bất công cũng có thể báo quan phủ, nhờ quan phủ lấy lại công bằng cho các ngươi... Nên là, cuộc mua bán này, cứ xem như là một khởi đầu mới của Nhuận Vũ thành đi!" Chúc Minh Lãng hăng hái nói, từng câu từng chữ đều có một sự khác biệt rất rõ ràng so với những tên đạo tặc và ác quân kia.

Không biết đám mây dày đặc đã bị thứ gì đẩy ra, một chùm ánh sáng chính đạo hắt lên trên đỉnh đầu Chúc Minh Lãng, làm cho bóng người Chúc Minh Lãng cao lớn mà hùng vĩ.

Các thợ săn luôn giữ khuôn phép đã thật sự bị trấn trụ bởi khí thế của Chúc Minh Lãng, sau đó đưa ra một cái giá khiến cho mặt Chúc Minh Lãng phải nửa sáng nửa đen!

. . .

P/s: Mặt trời chân lý chói qua tim =))zzz và khi đó ánh hào quang sau lưng anh Lãng hiện lên kèm theo hình ảnh mờ mờ của ngôi sao vàng cùng lưỡi liềm =)))Zzz !!!! hahah, x ít kim phiếu các đồng đạo ơi… donate ủng hộ tinh thần cũng được ạ






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch