Hai huynh muội Hồ Bách Linh, Hồ Xung Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Lê Vân Tư.
Một bên khác, Chư Vĩ Tài vị thống lĩnh của Đồng Đao Quân vừa mới gia nhập vào cũng mở to hai mắt nhìn Lê Vân Tư.
"Ly Xuyên quốc, không phải là tân lục địa không lâu trước đây vừa mới gia nhập vào Cực Đình đại lục đó sao?" Diêu quân sư nói.
"Ngươi chính là nữ quốc sư đã công phá quốc đô Duệ quốc??"
Trong tầng lớp những người thống trị, một trận đánh truyền kì của Ly Xuyên đại địa đã sớm được truyền ra ngoài, mặc dù đang ở phía Tây của Hoàng triều, nhưng những người thống trị như bọn họ cũng đều được nghe qua.
"Thật không ngờ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu a!" Chư Vĩ Tài của Đồng Đao Quân vội vã chắp tay.
Chỉ dựa vào nền văn minh lạc hậu và số quân đội ít ỏi lại có thể chiến thắng Duệ quốc có chỗ dựa là Hoàng triều, đồng thời khiến cho Ly Xuyên lục địa trở thành một quốc bang độc lập, nhận được quyền trấn giữ và sự che chở của Hoàng triều, điều này không phải ai cũng làm được!
Huynh muội Hồ gia, sau khi biết được thân phận của Lê Vân Tư, đôi mắt liền lóe sáng.
Có một người thống trị truyền kỳ như vậy ở đây, Nhuận Vũ thành nhất định có thể phục hưng trở lại!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không đúng.
Đoàn người này của bọn họ, có bao nhiêu người.
Mặc dù có một vị thống trị danh tiếng hiển hách, nhưng dưới tay không có quân vệ, trận chiến này cũng rất khó giành được thắng lợi!!
"Nhưng mà, quân đội của ngươi ở ngoài vạn dặm, nếu chúng ta mạo muội tuyên bố chủ quyền, như vậy chẳng khác nào chúng ta cho Hạt Thương Quân một cơ hội để tuyên chiến với chúng ta, dù sao đây cũng là khu vực chiến tranh, bất kỳ một thế lực quốc gia nào cũng có thể chém giết lẫn nhau mà không bị sự truy cứu của Hoàng triều." Hồ Bách Linh nói.
“Muốn điều quân từ Ly Xuyên đến đây ít nhất cũng phải đến nửa năm, chúng ta cũng có thể triệu tập một vài Mục long sư có danh hiệu chiến ảnh, chiến phong, chiến hùng ở xung quanh, cũng không biết mấy vị có mang theo đủ tiền tài hay không, những Mục long sư có danh hiệu chiến hùng như thế này, phí thuê vô cùng cao." Chư Vĩ Tài nói.
"Những danh hiệu này có ý nghĩa gì?" Chúc Ming Lãng dò hỏi.
"Chính ngươi cũng là Mục long sư mà ngươi không biết sao?" Chư Vĩ Tài buồn bực nói.
"Ta thuộc về thế lực, đối với danh hiệu của Mục long sư trong giai cấp thống trị, ta không hiểu rõ lắm." Chúc Minh Lãng nói.
Trong bất cứ một cuộc chiến tranh nào, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Mục long sư.
Mục long sư trong chiến trận có thể phát huy hết giá trị vốn có, dù sao mỗi một con rồng được tỉ mỉ bồi dưỡng ra, trong chiến trường có thể phát huy tác dụng không gì sánh được.
"Thường thì trong các cuộc chiến cấp thành bang, cấp quốc bang sẽ trao tặng một vài danh hiệu vinh dự cho Mục long sư ở chiến trường, theo thứ tự là chiến đấu chi ảnh, chiến đấu chi phong, chiến đấu chi hùng và danh hiệu nổi danh nhất là bậc thầy săn quốc. Huyết Sắc đại địa này là một vùng chiến sự, điều không bao giờ thiếu ở đây chính là những Mục long sư đã đánh qua trăm trận, nhưng bất quá những Mục long sư này cũng chỉ là bán mạng vì tiền mà thôi." Chư Vĩ Tài nói.
Chư Vĩ Tài cũng lăn lộn ở vùng Huyết Sắc đại địa này đã nhiều năm, số cường giả gặp được cũng không ít.
Một vài đoàn đội Mục long sư, mặc dù chỉ có một hai chục người nhưng cũng đủ để sánh ngang sức mạnh với ba nghìn quân tinh nhuệ của Đồng Đao quân, thậm chí không tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể tiêu diệt Đồng Đao Quân của bọn họ.
Cho nên Chư Vĩ Tài rất kính nể những Mục long sư này, đặc biệt là những người sở hữu danh hiệu chiến đấu kia, trên ý nghĩa chính là một người có thể đương đầu với cả một vạn quân!
"Trong đội ngũ của ta, cũng có mấy người sở hữu danh hiệu, cao nhất là ta, nhưng cũng chưa đạt tới danh hiệu chiến đấu chi hùng." Hồ Xung Minh cười khổ chỉ vào mình.
"Một Mục long sư có danh hiệu chiến đấu chi hùng, cần bao nhiêu tiền để thuê?" Chúc Minh Lãng thuận miệng hỏi.
"Số tiền thuê không chênh lệch bao nhiêu với số tiền thuê cả ba ngàn quân của Đồng Đao Quân, nhưng bọn hắn chỉ đánh một trận chiến, không giống với chúng ta có thể tùy thời nhận mệnh." Chư Vĩ Tài mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tuy là số tiền kiếm được cũng không khác biệt lắm, nhưng Đồng Đao Quân của bọn hắn là làm thuê lâu dài.
Những người Mục long sư thường làm việc theo nhóm, một đoàn đội Mục long sư tối đa cũng chỉ tầm một hai trăm người, còn Đồng Đao Quân phải phân chia cho ba ngàn người, tới tay mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu.
Kết quả là, vẫn là số mệnh lao lực!
"Không thể tuyên bố quyền sở hữu, một khi tuyên bố quyền sở hữu, tương đương với việc Huyết Sắc đại địa này sẽ trở thành quốc bang thứ năm rồi. Vùng Huyết Sắc đại địa này vẫn thuộc về khu chiến sự, nếu như chúng ta trở thành quốc bang thứ năm, liền lập tức bị đẩy vào quốc chiến, bốn quốc bang kia cũng không cần bất cứ lý do gì cũng có thể công đánh chúng ta, như vậy ngược lại sẽ kéo chúng ta vào tình thế khó có thể ứng phó được." Hồ Bách Linh đột nhiên lắc đầu, cảm thấy biện pháp này có hại nhiều hơn lợi.
"Bây giờ thuộc sở hữu của Đồ quốc, cũng sẽ bị các nước khác xâm chiếm, nếu lần quốc chiến sau đó Đồ quốc thất thế, Nhuận Vũ thành của chúng ta vẫn sẽ bị đổi chủ một lần nữa, rồi lại có một nhóm đại quân khác đến đóng quân trong nội thành." Diêu quân sư nói.
"Thật ra vấn đề lớn nhất của Nhuận Vũ thành, không phải là các thế lực ác bá trong thành, mà chủ yếu chính là quốc chiến, một khi quốc chiến bắt đầu, Nhuận Vũ thành vừa mới thành lập được trật tự sẽ lại bị kẻ thống trị mới chà đạp đến mức không còn lại gì." Chư Vĩ Tài của Đồng Đao Quân thở dài một hơi nói.
Quốc chiến...
Tên đầu sỏ chà đạp Nhuận Vũ thành không thương tiếc.
Vẫn là quốc chiến.
Bốn quốc gia, bởi vì chiến tranh mà đấu đá qua lại, Nhuận Vũ thành không ngừng đổi chủ, cho dù nhóm người Chúc Minh Lãng có thể đứng vững không ngã, nhưng người thống trị trong tương lai lại là dạng nào cũng không thể nói trước được, bọn họ rất có thể sẽ phá vỡ sự phục hưng của Nhuận Vũ Thành mà mọi người đã cực khổ gầy dựng lại được.
"Đúng rồi, ta nhớ Hoàng triều có pháp lệnh, trước lễ mừng năm mới, Ly Xuyên quốc vẫn đang được pháp lệnh đình chiến bảo vệ, bất cứ quốc gia nào vào trước lễ mừng năm mới khởi xướng chiến tranh với Ly Xuyên quốc, đều sẽ phải chịu sự trừng phạt của Cực Đình Hoàng triều, Vân Tư, có phải nàng muốn lợi dụng điều này không?" Chúc Minh Lãng chợt nhớ tới điều này, nói với Lê Vân Tư.
"Đúng vậy, Nhuận Vũ thành muốn phát triển, trong một thời gian ngắn vẫn phải chịu sự ảnh hưởng của quốc chiến." Lê Vân Tư gật đầu.
Về điều khoản này của Hoàng triều, vẫn xem là uy tín.
Chỉ cần nó tồn tại, như vậy thế lực tọa trấn của Huyết Sắc đại địa này là Thần Phàm học viện, sẽ lập tức trở thành người giám thị, không cho phép bất cứ quốc bang, thành trì nào phát động chiến tranh với Nhuận Vũ thành.
Như vậy, chỉ cần bọn họ trục xuất hết những khối u ác tính ở trong thành, Nhuận Vũ thành sẽ có một thời kỳ bình yên phát triển mùa màng.
Quốc chiến được miễn ba tháng!
Chưa chắc có thể điều được quân vệ của nữ quân sang đây, nhưng chí ít vẫn có thời gian để chiêu binh mãi mã, thuê cao thủ, có thể làm tốt mọi chuẩn bị vì sự bền vững của Nhuận Vũ thành!
Hơn nữa, năm vạn quân lính của Hạt Thương Quân cũng là đội quân của Đồ quốc, bọn họ phải rút lui khỏi Nhuận Vũ thành vô điều kiện, nếu không sẽ bị xem là xâm lược.
Ngoài tầm kiểm soát của Hoàng triều, nhưng Thần Phàm học viện vẫn đứng sừng sững ở Huyết Sắc đại địa này, bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
"Lợi dụng pháp lệnh ngừng chiến của Ly Xuyên quốc, khiến Thần Phàm học viện trở thành ô dù bảo vệ cho chúng ta, biện pháp này quả là tuyệt diệu, tuyệt diệu a!!" Diêu quân sư vỗ lên bắp đùi mình, kêu lên một tiếng.
Ngừng quốc chiến.
Còn có thể đuổi đi khối u ác tính lớn nhất của Nhuận Vũ thành - Năm chục ngàn đại quân của Đồ quốc!
Điều thứ nhất là pháp lệnh trục xuất, chỉnh đốn Nhuận Vũ thành.
Điều thứ hai là tuyên bố quyền sở hữu, không cần tốn nhiều sức cũng có thể tiễn được quân Đồ quốc đi.
Độc lập với bốn quốc gia khác, còn có thể nhận được che chở ngừng chiến.
Một Nhuận Vũ thành rối loạn, tựa như một vùng đất chết khô cạn nứt nẻ, đột nhiên nhận được sự chăm sóc của từng giọt mưa, khiến người ta nhìn thấy đường sinh cơ đang dần dần tỏa sáng.
Trong lúc bất chợt, tâm tình của huynh muội Hồ gia được nâng cao không ít, ngay cả Chư Vĩ Tài thống lĩnh của Đồng Đao Quân vừa mới gia nhập cũng cảm thấy trong lồng ngực như có khí huyết sôi trào, khi ánh mắt của bọn họ hướng về phía Lê Vân Tư, đều không khỏi toát ra vài phần kính phục!
Bọn họ suy nghĩ vắt kiệt hết mọi thứ mà vẫn không thể giải quyết được vấn đề to lớn này.
Thế mà người ta chỉ nói một câu là có thể giải quyết hết tất cả rồi!