Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 296: Thanh lý môn hộ

Chương 296: Thanh lý môn hộ




Dịch Giả: BK

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

“Hưởng thụ cho tốt ba tháng cuối cùng của ngươi đi.”

“Bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được ngươi phải đối mặt với cái gì đâu!”

Thủ lĩnh của mười vạn quân Tô Thái lạnh lùng nói, nói xong câu đó, hắn nâng tay lên, ra hiệu cho Hạt Thương Quân đang chiếm giữ ở Dương Bắc thành rút khỏi Nhuận Vũ thành.

Mệnh lệnh vừa hạ xuống, năm vạn binh mã của Hạt Thương Quân liền lục đục rời khỏi Dương Bắc thành, trong số bọn chúng còn có một tên thủ lĩnh đầu tóc bù xù, ánh mắt của hắn ta tựa như dã thú, lúc vừa bước ra khỏi Nhuận Vũ thành, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng.

“Các ngươi có thể rời đi, riêng hắn phải ở lại.” Đột nhiên Chúc Minh Lãng chỉ vào Hứa Thông đang cõng theo Huyền thiết cung của Long Mã doanh.

Hứa Thông đứng ở đó cười lớn, hắn cưỡi một con Long Mã to lớn, bản thân hắn đang đứng trong năm vạn đại quân, hắn căn bản không e ngại Chúc Minh Lãng.

Nhưng đột nhiên có một đạo kiếm quang sắc bén mãnh liệt lướt tới từ trong ánh sáng với tốc độ rất nhanh, rồi chính xác chém vào đầu của Hứa Thông.

Trên khuôn mặt đầy dữ tợn của Hứa Thông còn mang theo vẻ cười cợt, nhưng chỉ một giây sau hắn hoàn toàn cứng lại, mang theo vẻ mặt khó tin nhìn về phía cổng thành, nhìn Chúc Minh Lãng đang đứng ở trên đó!

Tên tướng lĩnh Triều Thụy Cẩm tóc tai bù xù ở bên cạnh bị dọa sợ liền lập tức giơ trường thương lên, mãi đến khi xác định phi kiếm đó đã biến mất, cuối cùng thẹn quá hóa giận chỉ thẳng vào Chúc Minh Lãng quát: “Ngươi muốn chết à, dám to gan giết người ở trong đại quân của ta!”

“Ngươi nghĩ lại thật kỹ rồi nói chuyện với ta, bây giờ hai chân của ngươi còn đang đứng trên lãnh địa của ta đấy.” Chúc Minh Lãng nói với Triều Thụy Cẩm tướng lĩnh của Hạt Thương Quân.

Triều Thụy Cẩm nhìn thoáng qua Đồng Đao Quân đang đứng trên tường thành, lại nhìn sang đội ngũ Mục long sư của Hồ Gia đang trấn thủ ở cửa thành, nếu như lúc nãy cửa thành đóng lại, thì e là mười vạn đại quân kia cũng không dám liều mạng cứu giúp, dù sao sự tồn tại của trật tự giả ở Thần Phàm học viện tựa như là thần linh, đại quân đứng trước mặt bọn họ cũng chẳng khác gì là kiến hôi.

Triều Thụy Cẩm tướng lĩnh của Hạt Thương Quân cũng không dám nhiều lời thêm, hắn chỉ có thể mang theo năm vạn binh lính rời khỏi Nhuận Vũ thành.

Đứng trên vai Cự Linh Lục Long, lúc này Tô Thái chỉ hận không thể một phát đạp nát cả Nhuận Vũ thành thành tro tàn.

Làm một thành viên của săn quốc chi sư, ở Huyết Sắc đại địa này không có bao nhiêu thế lực dám to gan trục xuất bọn hắn, chỉ là một Nhuận Vũ thành nho nhỏ, thế nhưng lại không biết tốt xấu như vậy!

Ba tháng!

Ba tháng sau, nhất định sẽ khiến nơi này tan thành mây khói! !

“Chúng ta đi!” Tô Thái hạ lệnh lui binh.

Đại quân quay người rời đi, sau khi bọn chúng rút hết, toàn bộ mọi người ở trong Nhuận Vũ thành đều trải qua một trận khủng hoảng vô định.

Mười vạn đại quân, bọn họ muốn san bằng Nhuận Vũ thành cũng không phải là chuyện khó.

Dựa vào một chút người Hồ Gia và Đồng Đao Quân e là rất khó có thể ngăn cản được.

Khí thế của đối phương to lớn như vậy, nếu bọn họ ngang ngược muốn trực tiếp tiến vào, chỉ sợ là không có bao nhiêu người có thể sống sót thoát khỏi cuộc tử chiến này.

Đương nhiên khí phách chấn nhiếp của tân thành chủ có rất nhiều người đều nhìn thấy, nhiều năm qua Nhuận Vũ thành này chưa có một người nào được xem là chưởng quản chân chính, nhưng từ hôm nay trở đi có lẽ sẽ không còn giống như trước nữa!

Nhất là mấy vị thợ săn đã từng làm giao dịch với Chúc Minh Lãng, đột nhiên cảm thấy những lời nói lúc đó của vị thành chủ này, có lẽ hoàn toàn có thể thực hiện được.



Địch thị không hổ danh là kinh thương thế gia, gió đổi theo chiều nào bọn họ liền đi theo chiều ấy, rất nhanh sau đó bọn họ liền tỏ vẻ muốn bỏ giá đắt để nộp tiền phí, để bọn họ có thể tiếp tục ở lại Nhuận Vũ thành, đồng thời bọn họ cũng sẽ phân phát lực lượng vũ trang, chỉ giữ lại một ít cường giả để tự vệ, đảm bảo có thể tiếp tục buôn bán châu báu.

Địch thị này đúng là cáo già, muốn hoàn toàn đuổi bọn họ rời đi trong ngày một ngày hai là chuyện không thể, dù sao lúc này Nhuận Vũ thành cũng đang cần một lượng lớn tài chính, bọn họ có thể thu trước một lượng tài chính không nhỏ từ chỗ Địch thị.

Đương nhiên, từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn buôn bán đá quý, làm chủ nhân của Nhuận Vũ thành, hắn đương nhiên phải tiếp quản chỗ này.

Dù sao bọn họ cũng là thương khách, nào có đạo lý bọn họ chiếm lấy phần chính, sau đó chừa một chén canh cho chủ nhân?

“Chúc thành chủ, Vu Cao Kiệt thủ lĩnh của Thương Lang Kỵ muốn nói chuyện với ngài.” Hồ Xung Minh nói.

“Vừa thấy chúng ta đuổi Hạt Thương Quân đi, bọn họ liền muốn ngồi xuống đàm luận với chúng ta, trong khi trước đó suốt ngày đều có dáng vẻ muốn tiêu diệt chúng ta, rắn độc quả nhiên là rắn độc.” Chúc Minh Lãng không khỏi nở nụ cười.

Thương Lang Kỵ cũng là một thế lực cực kỳ cường đại.

Chính vì bọn họ có dây dưa với đạo tặc và cường đạo, nên Chúc Minh Lãng mới không dễ dàng bỏ qua, nếu không hắn cũng có thể xem xét mà giữ lại, dù sao đội quân này cũng xem như kiêu dũng thiện chiến, thích hợp để càn quét những nhân tố không an phận ở xung quanh.

Vu Cao Kiệt đi tới.

Hắn đi một mình, ngược lại làm người ta có chút ngoài ý muốn.

Tuổi tác của hắn cũng không lớn, khoảng tầm ba mươi, làm thủ lĩnh của một nhánh quân hắc ám, nhưng dáng vẻ bề ngoài của hắn lại không có đáng sợ như vậy, ngược lại anh tuấn cao lớn, bộ dạng tài trí hơn người.

“Lúc trước không biết Nhuận Vũ thành có tân thành chủ mới đến nhậm chức, Vu mỗ vô cùng hổ thẹn, hôm nay cố tình tới đây để thỉnh tội, đương nhiên cũng chuẩn bị một chút lễ mọn.” Vu Cao Kiệt khách sáo nói.

“Ta còn tưởng ngươi tới để trả thù đấy, dù sao chúng ta cũng động đến lợi ích của các ngươi.” Chúc Minh Lãng vừa cười vừa nói.

“Chúc thành chủ nói đùa rồi, đợt tiêu diệt thổ phỉ mấy ngày trước đó, quả thực là làm người ta vừa lòng, ngay cả ta cũng bị thuyết phục bởi sự quyết đoán của Chúc thành chủ, bên ngoài có một vài tin đồn, nói rằng Thương Lang Kỵ chúng ta làm ô dù bảo vệ cho đám cường đạo và đạo tặc kia, mặc dù không thể nói là tin đồn, nhưng bản thân ta là thủ lĩnh Thương Lang Kỵ, ta có thể lấy mọi thứ ra để thề, từ lúc ta sáng lập Thương Lang Kỵ cho đến nay, chúng ta chưa từng cướp đoạt những số tiền bẩn thỉu này!” Vu Cao Kiệt cao giọng nói.

“Nói vậy xem ra chúng ta đã hiểu lầm Thương Lang Kỵ rồi?” Chúc Minh Lãng nói.

“Cũng không phải là hiểu lầm, ta có thể thẳng thắn nói với ngài, quả thực trong Thương Lang Kỵ chúng ta có một vài bang phái thế lực nhỏ, bọn họ dựa vào danh tiếng của Thương Lang Kỵ chúng ta, che chở cho đám thổ phỉ đạo tặc kia đi chèn ép cướp đoạt tiền tài bất nghĩa. Ta cũng nhìn ra trong mắt Chúc thành chủ tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như vậy tồn tại, cho nên lúc trước ta đã hạ lệnh, diệt trừ hết toàn bộ bang phái có những thủ đoạn bẩn thỉu này, thịt hỏng thì nên cắt, Chúc thành chủ, ngài cảm thấy thế nào?” Vu Cao Kiệt nói.

“Vu thủ lĩnh có thể thanh lý môn hộ thì còn gì tốt bằng, nhưng Nhuận Vũ thành cũng không thể để các vị tiếp tục đóng quân, vẫn mong Vu thủ lĩnh sớm chuẩn bị rời khỏi đây!” Chúc Minh Lãng nói.

“Lúc còn trẻ, ta phạm phải một vài sai lầm, tuy là nguyện ý hối cải, nhưng đã không còn ai tin tưởng ta nữa, sau này ta sáng lập Thương Lang Kỵ, nhân thủ thu vào đa số đều là những người lưu lạc không có đường về, trên người cũng mang theo một chút dấu vết phạm tội… Những huynh đệ này đến từ bốn quốc bang khác nhau, nhưng e là bất kỳ quốc bang nào cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Giọng nói của Vu Cao Kiệt có mấy phần thay đổi.

“Vậy ngoài Nhuận Vũ thành ra các ngươi không còn chỗ nào để có thể ở lại đúng không?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Đúng vậy, Thương Lang Kỵ chúng ta không thể sống ở quốc bang khác, Nhuận Vũ thành là lựa chọn duy nhất của chúng ta, ta biết Chúc thành chủ làm người chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát, Thương Lang Kỵ chúng ta có thể vì ngài mà đi diệt trừ hết toàn bộ đám đạo tặc chiếm giữ trên Huyết Sắc đại địa này, cho dù ngài muốn chúng ta trở thành Ác Long tàn sát, chúng ta cũng sẽ không chút nhíu mày, chỉ hy vọng huynh đệ bọn ta có thể sinh sống ở Nhuận Vũ thành.” Vu Cao Kiệt ôm quyền, nói rõ mục đích đến đây.

“Vậy phải xem biểu hiện tiếp theo của Vu thủ lĩnh, thực sự là vì dân trừ hại, triệt để thay đổi, hay vẫn là đùa giỡn để kéo dài thời gian… Ta nghĩ gì về Thương Lang Kỵ của các ngươi không quan trọng, quan trọng chính là người dân Nhuận Vũ thành này nghĩ thế nào về các ngươi!” Chúc Minh Lãng nói.

“Được, Vu mỗ nhất định sẽ chứng minh cho ngài thấy!” Vu Cao Kiệt nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch