Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 302: Mê hoặc nhân tâm

Chương 302: Mê hoặc nhân tâm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Tiếng bước chân của Ngưu thú đi lại trong rừng vang lên rất rõ, ánh mắt của Chúc Minh Lãng không tự chủ được nhìn về phía con đường bị màn sương đêm dày đặc bao phủ kia.

Tiếng kêu cứu yếu ớt ấy ngày càng mơ hồ, truyền đến bên tai Chúc Minh Lãng dần dần giống như tiếng nức nở ngẹn ngào.

Âm thanh này thực ra là ở rất xa hay là cũng không phải được truyền tới từ nơi ban đầu mà mình đã nhận định?

Trong lòng Chúc Minh Lãng có vài phần nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất an và khẩn trương của Lê Tinh Họa, hắn vẫn cố gằng kiềm chế phần tâm tình này xuống.

Không đi là được rồi.

Cho dù có người gặp nạn thật đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm gì, nhiệm vụ cấp thiết nhất của bọn họ bây giờ là đưa số nước sạch này đến cho những người đang ở trong khu trại thứ hai.

Nếu việc này còn trì hoãn thì có lẽ sẽ càng có nhiều người chết hơn.



Vượt qua vùng núi lạnh lẽo, xuyên qua đáy cốc sâu thẳm, họ mới nhìn thấy những chiếc đèn lồng ở trong sơn trại thứ hai tỏa sáng lung linh dưới bóng đêm.

Vẻ mặt của người thanh niên đội mũ lông thú có chút ngưng trọng, dọc theo đường đi này hắn chưa mở miệng nói lời nào.

"Không thấy bọn họ." Vị thanh niên đội mũ lông thú tên là Tùng La trầm giọng nói.

"Thấy ai?" Hồ Bách Linh hỏi.

"Đội ngũ đưa nước lần trước tới đây, theo lý mà nói cho dù bọn họ có gặp phải chuyện bất trắc gì đó ở trên đường, thì cũng phải thấy vết máu hay thi thể gì đó, nhưng ta lại không nhìn thấy gì cả. Trên dọc đường đến đây mọi người có nghe thấy, nhìn thấy cái gì không?" Tùng La nói.

Những người khác đều đồng loạt lắc đầu, biểu thị cả đoạn đường đi đều vô cùng bình an.

Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa liếc mắt nhìn nhau, hắn thấy Lê Tinh Họa lắc đầu, có ý bảo hắn đừng nói đến chuyện hắn nghe thấy tiếng kêu cứu giữa đường.

"Trước tiên đưa nước uống cho mọi người ở trong trại đi đã." Chúc Minh Lãng nói.



Cả đoạn đường đến đây vô cùng yên bình không hề gặp phải sự quấy nhiễu của Tang Long nào.

Tang Long lượn lờ ở bên ngoài sơn trại, nó dựa vào khứu giác vô cùng nhạy bén mà đánh hơi ra khí tức của vật sống, ngay cả những vật sống cách đó mấy chục dặm cũng không thoát khỏi khứu giác của nó.

Nhưng việc khiến Tùng La cảm thấy khó hiểu nhất là cả đoạn đường này bọn họ không hề bị công kích.

"Có thể chúng nó có khả năng nhận biết vô cùng mạnh mẽ, cảm nhận được tu vi của chúng ta, cho nên khi nó gặp phải tình huống không nắm chắc phần thắng sẽ không ra tay với mục tiêu có sức mạnh cường đại." Hồ Bách Linh nói.

Chúc Minh Lãng lắc đầu nói: "Nếu chúng nó có thể nhận biết chính xác tu vi của chúng ta, vậy con Tang Long mai phục ở ngoài cửa trại thứ nhất kia cũng sẽ không dễ dàng ra khỏi điểm mai phục như vậy, nó có thể đợi đến khi có đội tuần tra đi ngang qua vào ngày hôm sau."

"Thực ra trên cả chặng đường chúng ta cũng không hề che giấu hành tung chính là vì muốn dụ bọn Tang Long ra." Nam Vũ Sa nói.

Nhiệm vụ đưa nước này thực chất chính là tạo một cơ hội tấn công cho bọn Tang Long, Nam Vũ Sa không hề có chút e sợ nào đối với bọn sinh vật giảo hoạt này, thậm chí nàng còn muốn nhân cơ hội này diệt bớt vài con Tang Long đang lượn lờ ở bên ngoài tường thành.

"Nói chung hình như bọn chúng biết nhóm chúng ta khó đối phó, cho nên mới không ra tay với chúng ta." Hồ Bách Linh nói.

Tiếp tục đi thêm một đoạn về phía trước là tới được vị trí của sơn trại thứ hai.

Quy mô của sơn trại thứ hai nhỏ hơn một chút so với trại thứ nhất, nơi đây lợi dụng một phần ngọn núi và mặt cắt của các tảng đá để tạo nên bức tường thành cao lớn.

Bên trong tảng đá làm nên bức tường thành này có một chút vắng vẻ, Tùng La đội mũ lông thú đứng ở trước cổng đá lớn tiếng hô: "Chúng ta là người của trại thứ nhất Lê Hoa Câu, ta là Tùng La, đưa nước uống tới cho mọi người, tình hình mọi người ở nơi đây thế nào?"

Bên trong bức tường to lớn bằng đá có phát ra tiếng động, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thấy có tiếng đáp lại.

Tùng La lại hét thêm tiếng nữa, lúc này trên bức tường đá cao mới có một cái đầu ló ra.

"Không nên tin bọn họ!"

"Giết bọn họ!"

Ngay lúc này có một âm thanh phẫn nộ vang lên, cùng với đó số người ló đầu ra bên ngoài tường đá ngày càng nhiều, bọn họ hung hăng ném số binh khí đang cầm trong tay về phía những người đang đứng dưới bức tường đá, uy lực kinh người!

Tùng La càng thêm hoảng sợ hét lớn: "Các người điên rồi sao, chúng ta đã khổ sở cả một đêm để đưa nước đến đây cho các người đó!"

Trường thương nặng nề phóng xuống tạo thành các lỗ nông sâu trên mặt đất, Nam Linh Sa huy động Ly Long tới, thân hình mảnh khảnh trơn bóng của nó khẽ động, nó uốn lượn trên không trung tạo thành một đạo huyền môn, hấp thu hết những trường thương đang bay tới kia.

"Hừ, không biết tốt xấu!" Nam Vũ Sa có chút tức giận, nàng nhanh chóng nhảy lên lưng Ly Long, điều khiển nó nghênh ngang vượt qua loạt công kích dày đặc của những người đang đứng trên tường cao.

Ly Long am hiểu nhất là huyền thuật, cái đuôi của nó chỉ nhẹ nhàng quét trong màn đêm đen tối cũng đủ tạo ra một đợt sóng khổng lồ tràn về phía những người đang công kích trên tường đá.

Mắt thấy những người này còn có ý định công kích, Nam Vũ Sa lại ra lệnh cho Ly Long hạ thêm bạo liệt chú, đánh cho những thủ vệ đang đứng trên tường đá kia kêu la liên tục.

Mặc dù bên trong cửa trại cũng có một vài cao thủ, nhưng tất cả bọn họ đều không đánh lại Ly Long của Nam Vũ Sa, trận đánh dường như chỉ nghiêng về một phía, không lâu sau những người trong cửa trại này đều bị Ly Long của Nam Vũ Sa đánh lui.

Bức tường đá vừa to lớn vừa kiên cố lại không dễ dàng bị phá hủy, đám người Chúc Minh Lãng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, nhất thời cũng không biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu rên của cả đám người.

Không lâu sau, cánh cửa đá của trại cũng được mở ra, một vài kẻ mặt mũi sưng húp, dáng vẻ sợ hãi, vô cùng không tình nguyện mời nhóm người Chúc Minh Lãng vào trại.

"Vũ Sa, muội ra tay cũng nên nhẹ một chút." Với tư cách là tỷ tỷ, Lê Tinh Họa nhẹ giọng trách cứ.

"Là do bọn họ ra tay trước, hừ!" Nam Vũ Sa đứng ở bãi đất trống sau cổng trại nói, bên cạnh nàng, con Ly Long với lớp vảy tinh tế xinh đẹp như làn da thiếu nữ vẫn đang giữ trạng thái nửa bay bổng nửa lượn lờ canh giữ quanh người Nam Vũ Sa.

Mà ở xung quanh Nam Vũ Sa và Ly Long có rất nhiều người đang nằm la liệt, hình như trong số đó đều là Thần Phàm giả, bọn họ là người tuần tra ban đêm bảo vệ tại cửa trại.

"Hoàng Lư thúc, ta là Tùng La, chúng ta đến đưa nước cho mọi người sao mọi người lại công kích bọn ta?" Tùng La bước nhanh lên phía trước đỡ lấy một người đàn ông trung niên với một bên cánh tay đã bị gãy.

Hoàng Lư nhận ra Tùng La, trên mặt đầy vẻ khổ tâm bất đắc dĩ nói: "Đã có một nhóm người đến đây trước khi các ngươi đến, bọn họ tự xưng là người của trại thứ nhất đến đưa nước cho chúng ta, chúng ta tin lời để bọn họ đi vào, nhưng bọn họ lại dẫn cả một đám Tang Long vào tập kích bọn ta, bên phía chúng ta chết rất nhiều người, cả mấy cái giếng cũ cuối cùng trong trại cũng bị phá hủy rồi."

"Mười tám mười chín người Canh Phong Nông đều đã gặp nạn hết rồi, sao có thể đưa nước cho mọi người được..." Tùng La thất thanh nói.

Nói xong câu đó, dường như đã ý thức được điều gì đó, trên gương mặt của Tùng La hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi!

Mê hoặc nhân tâm.

Đội ngũ thứ nhất đi đưa nước đã bị mê hoặc nhân tâm.

Tùng La nương theo ánh sáng yếu ớt của mấy ngọn đèn dầu nhìn khắp xung quanh sơn trại, dọc theo con đường chính trong trại có rất nhiều người, nhưng những người này đều là thi thể chưa kịp dọn dẹp đang nằm ở trước cửa nhà của họ, hiện trạng tử vong của bọn họ vô cùng thê thảm, đôi mắt trừng lớn vẫn duy trì nỗi khủng hoảng và thống khổ tột cùng, trước lúc chết chắc hẳn đã phải chịu nỗi thống khổ khôn nguôi.

"Đám Tang Long ghê tởm này, đáng hận! Đáng hận! Thật đáng hận!!" Tùng La vừa tức giận vừa thống khổ, hắn hận không thể lập tức giết hết đám Tang Long đang ẩn núp trong Lê Hoa Câu.

Chúc Minh Lãng cũng rất kinh ngạc!

Đội ngũ đưa nước đầu tiên không phải gặp nạn giữa đường mà là bị đám Tang Long thao túng!

Tang Long lợi dụng những người trong đoàn đội đưa nước để đi qua bức tường đá kia, chẳng trách số người thủ vệ trên cổng lớn lại ít như vậy, chỉ một mình Nam Vũ Sa lại có thể dễ dàng công phá như vậy...

Loài sinh vật này quả thật quá đáng sợ!

Khiến cho người ta không biết đâu mà phòng!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch