Tang Long vô cùng đáng sợ, bọn chúng trời sinh là kẻ ăn thịt, là kẻ săn mồi, lợi dụng nhược điểm của sinh linh rồi khiến chúng nó sợ hãi, mê hoặc dụ dỗ, làm chúng cảm thấy tứ cố vô thân.
Nhưng Tang Long cũng có nhược điểm của chúng.
Chúng nó không phải là một loại sinh vật hoàn mỹ, Quỷ Âm Tang Long có thực lực quân cấp, nó thường thể hiện năng lực thống lĩnh của mình, vậy nên hầu hết thời gian nó đều trốn trong đám Tang Long, không trực tiếp tham chiến.
Không chỉ có Băng Thần Bạch Long có thực lực đã đạt tới thượng vị quân cấp mà bây giờ Thần Mộc Thanh Thánh Long vừa mới ăn được mấy quả Giác Ma Thụ Quả cũng có thể chèn ép nó.
Thần Mộc Thanh Thánh Long bay về phía Quỷ Âm Tang Long, thân hình của Quỷ Âm Tang Long này tựa như con linh dương, nó linh hoạt chạy nhảy trên vách núi cao chót vót, Thần Mộc Thanh Thánh Long giương đôi cánh bay lượn qua đó, cặp móng vuốt đánh thẳng về phía Quỷ Âm Tang Long.
Chỉ thấy trong nháy mắt, cả vách núi cao chót vót đều nát bấy, sức lực của Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng vô cùng đáng sợ, hoàn toàn có thể đập nát vụn mấy tảng đá vô cùng cứng rắn này.
Quỷ Âm Tang Long hoảng sợ tránh né, Thần Mộc Thanh Thánh Long lượn quanh tựa như hùng ưng, để bản thân đạt được một tốc độ càng cường đại hơn, đôi cánh màu xanh của Thánh Long càng dao động kịch liệt hơn trông tựa như đôi cánh màu đen của một con Ma Long, có thể thấy được đôi móng vuốt của nó sau khi được gia tăng thêm sức mạnh thì càng trở nên vô cùng to lớn, lớn đến mức như có thể bao phủ cả một mặt của sườn núi!
"Ầm!!!"
Uy lực công kích của lần vồ này càng lớn hơn, cả vách núi chia năm xẻ bảy, mà con Quỷ Âm Tang Long kia hiển nhiên không có cách nào tránh né được lần công kích này, gân cốt của nó bị thương tổn nặng nề, rồi rơi xuống giữa đám cây đằng màu xanh và khu rừng rậm cổ xưa.
Băng Thần Bạch Long nhìn thấy Quỷ Âm Tang Long ở trên không trung bị mất thăng bằng, vì vậy nó đột nhiên rú lên một tiếng.
Giữa đám cây đằng và khu rừng cổ xưa kia đột nhiên hiện lên một tòa băng sơn, tòa băng sơn này không phải được tạo thành từ những tảng băng dày thật dày mà là được tạo thành từ vô số nhụy hoa băng nhọn hoắt!
Quỷ Âm Tang Long rơi xuống lại bị những nhụy hoa này quấn lấy, máu me đầy người, nó cắn răng nhịn đau, vùng vẫy thoát ra khỏi đám nhụy hoa băng sơn này, nó có ý định bỏ chạy về phía khu rừng thượng cổ kia.
Nhưng rừng cây thượng cổ ở trước mắt nó như đột nhiên có được sức sống, nó hóa thành ác ma cổ thụ đánh tới tấp về phía Quỷ Âm Tang Long.
Những tiếng kêu rên thảm thiết truyền ra từ trong đám ma cổ thụ, con Quỷ Âm Tang Long này giãy dụa trong vô ích, đã không còn đám quân Ma Ảnh Tang Long nữa thì con Quỷ Âm Tang Long này cũng trở nên yếu ớt.
…
Giết xong Quỷ Âm Tang Long, Chúc Minh Lãng thuận thế lấy hồn châu của nó.
Hồn châu quân cấp, giá trị không thấp, dù sao hiện tại Chúc Minh Lãng cũng là một người phải tìm cách kiếm ăn qua ngày.
Còn về đám Tang Long kia, hắn cũng không cần phải đi lấy hồn châu của từng con đó, bọn chúng nhờ vào Giác Ma Thụ Quả mới trở nên cường đại, và cũng vì có sự thống lĩnh của Quỷ Âm Tang Long mà chúng mới trở nên vô cùng đáng sợ như thế, Chúc Minh Lãng đã ngưng luyện qua vài hồn châu của mấy con Tang Long, nhưng phẩm chất lại khá kém, quả thực làm lãng phí linh lực của mình.
Đương nhiên ngoại trừ Quỷ Âm Tang Long ra, còn có long châu của một loại rồng khác cũng vô cùng trân quý, đó chính là Thượng Cổ Độc Dăng Long.
Lúc nãy khi Thượng Cổ Độc Dăng Long đang hấp hối, Chúc Minh Lãng liền chờ ở một bên, thu được hồn châu của Thượng Cổ Độc Dăng Long, cũng xem như đủ hài lòng!
Hồn châu của Quỷ Âm Tang Long và Thượng Cổ Độc Dăng Long đều có phẩm chất vô cùng cao, nếu đem đi đấu giá cho một số thương nhân, thể nào cũng thu được một đến hai mươi vạn kim.
Hồn châu quân cấp, từ trước đến giờ đều có giá này!
Nhân lúc vẫn còn sớm, Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa định sẽ đi sâu vào bên trong di tích thượng cổ, ở nơi này khẳng định còn có những bảo vật còn tốt hơn cả quả Giác Ma Thụ Quả.
Vượt qua được sườn núi lơ lửng, Chúc Minh Lãng mới phát hiện ở trước mặt hắn còn có một vách núi trôi lơ lửng càng to, càng cao lớn hơn trước.
Thay vì gọi là vách núi thì có lẽ nên dùng từ một dãy núi để hình dung thì sẽ hợp lý hơn, nhưng mà dãy núi này cũng không dài, uốn khúc, trùng trùng điệp điệp như những dãy núi khác trên đại địa, mà nó chỉ là một một ngọn núi cao chót vót, bốn bề xung quanh đều là những vách đá dựng đứng khiến người ta liếc nhìn cũng bị hoa mắt chóng mặt.
Vẫn như cũ là những dây leo chống trời đó, nâng tòa núi bay lơ lửng trên không trung, nhưng tòa núi này cũng giống như khu cứ điểm treo đầy các loại dây đằng thượng cổ, hoàn toàn chặn lại con đường tiến vào di tích trong sơn cốc này.
Nếu như muốn tiến vào sâu trong di tích, vậy thì bắt buộc phải vượt qua ngọn núi này, nhưng đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bởi vì trong đám cây mây rậm rạp dưới chân núi là vô số trùng yêu khổng lồ!
Dưới vách núi là hang ổ của đám côn trùng, nên Thần Mộc Thanh Thánh Long không thể thao túng những cây mây ở đây, bọn họ càng không có cách nào đối phó với đám trùng yêu đó.
"Dường như không còn con đường nào khác." Lê Tinh Họa có chút thất vọng nói.
Nơi bọn họ đang đứng đúng thật là di tích thượng cổ không sai, nhưng đây chỉ là một sơn cốc bị phong bế trong di tích mà thôi, hiển nhiên đầu ra bên kia của sơn cốc mới là di tích thượng cổ.
Đi lần lượt hết mấy vết nứt không gian khác cũng chỉ đến được di tích sơn cốc này.
"Chúng ta quay trở về đường cũ đi! Di tích này rất lớn, khẳng định còn có cửa vào ở nơi khác, chúng ta có thể trở về hỏi ông lão trong Lê Hoa Câu hoặc hỏi những người thám hiểm ở Huyết Sắc đại địa này cũng được, có lẽ bọn họ sẽ biết manh mối về di tích." Chúc Minh Lãng nói.
Cửa vào di tích thượng cổ không phải chỉ có một, khe nứt này chẳng qua được hình thành một cách ngẫu nhiên, sau đó bọn Tang Long sống ở Lê Hoa Câu phát hiện ra mới trở thành hang ổ sinh sôi nảy nở cường đại của chúng.
Bản thân Tang Long đã là loại sinh vật đến từ thượng cổ, nghe huynh muội Hồ gia nói, lúc trước Huyết Sắc đại địa chính là lãnh địa của bọn Tang Long.
"Ừ, chỉ có thể như vậy thôi." Lê Tinh Họa gật đầu.
"Người Hồ gia có lẽ sẽ biết chút gì đó! Dù sao đời cha, đời chú của bọn họ cũng từng đối đầu với đám Tang Long này. Kỳ thực ta đang suy nghĩ, nếu nói Huyết Sắc đại địa là lãnh địa của bọn Tang Long, nhưng nguồn gốc của Tang Long vẫn là một ẩn số, vậy có khi bọn chúng vốn đến từ di tích thượng cổ, sau đó chúng nó phát hiện ra khe nứt này nên mới chui ra từ trong di tích, rồi sau đó gieo họa cho mảnh đất này." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Tinh Họa suy nghĩ một chút, cảm thấy suy nghĩ này của Chúc Minh Lãng cũng có vẻ hợp lý.
Năng lực của Tang Long cũng rất cổ quái, tràn đầy tà tính giết chóc, dường như chúng được biến hóa ra từ trong thiên nhiên nguyên thủy nhất, hỗn độn nhất và xa xưa nhất.
"Đã không còn Giác Ma Thụ Quả nữa, đại quân Tang Long kia cũng dễ đối phó, các sơn trại trong Lê Hoa Câu cũng có thể thở phào một hơi." Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng mang đi hết mấy quả Giác Ma Thụ Quả này, sau đó còn kiểm tra cẩn thận ở xung quanh di tích thượng cổ này, ngoài trừ dưới mấy cây thanh đằng kia ra thì còn có chỗ nào có Giác Ma Thụ Quả nữa không.
"Hừ, nghỉ ngơi một hồi, ta liền tìm đến sào huyệt của bọn chúng, tiêu diệt hết toàn bộ!" Chúc Minh Lãng nói.
Sau khi nắm được thông tin của Tang Long, Chúc Minh Lãng mới phát hiện đám Tang Long xấu xí này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!
Đầu tiên đám Tang Long này chỉ nghe lệnh của Quỷ Âm Tang Long, nói cách khác trước khi chém giết thì phải tập trung ngăn chặn Quỷ Âm Tang Long trước, đám quân Tang Long cũng sẽ vì vậy mà chia năm xẻ bảy.
Bức Dực Tang Long cũng như vậy, chúng nó cường đại, hành vi săn bắt phối hợp nghiêm chỉnh, nhưng cũng không thể nào thiếu thủ lĩnh Tang Long của chúng được!