Dù là mùa đông nhưng cũng chỉ cần mặc một bộ quần áo mỏng ở trong rồi tùy ý mặc thêm một bộ trường sam đẹp mắt, thì sẽ không thấy lạnh cũng sẽ không quá cộm làm ảnh hưởng tới thẩm mỹ của mình.
Lại đến lúc phát sầu vì thức ăn cho rồng.
Tiểu Bạch Khởi đã ăn gần hết tinh thần toái phiến kết tinh rồi, nên Chúc Minh Lãng không thể không kéo người đến mấy quốc gia lân cận để thu thập.
Đại Hắc Nha ăn thịt nên khá dễ giải quyết, Hạo Dã đã giết yêu thú lấy thịt cho Đại Hắc Nha, nhiều đến mức không thể ăn hết trong một tháng. Phương Niệm Niệm còn mang chỗ thịt dư không giữ được bán đi đổi lại một ít thịt khô để đảm bảo mùa đông vị đại nhân có dạ dày lớn này sẽ không bị đói.
Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng phải dùng tiền để mua Mộc Trấp vì Giác Ma Thụ Quả không thể ăn thay cho cơm được.
Chủ yếu vẫn là thức ăn của Tiểu Bạch Khởi.
Cảm thấy dù cho Chúc Minh Lãng có vơ vét bao nhiêu bảo thạch thì đều luôn trong tình trạng thiếu hụt.
“Người của Địch thị đều lấy hết, tổng cộng là bảy mươi vạn kim. Lần này chúng ta cũng thu được kha khá!” Phương Niệm Niệm tươi cười, nàng vừa nhìn thấy một lượng lớn tiền tài nhập vào túi nên rất vui, mà một khi kho tiền rỗng tuếch thì nàng sẽ không có cảm giác an toàn.
Dù rồng có cường đại đến mấy thì cũng không bằng một túi vàng làm người ta yên tâm, chí ít thì Phương Niệm Niệm vẫn luôn cho là vậy.
“Hồn châu của Tang Long cũng rất đáng tiền, quay về đem bán đấu giá.” Chúc Minh Lãng nói.
“Ừm, phần ăn của Tiểu Bạch Khởi đại khái cần tốn năm mươi vạn kim là có thể ăn trong hai tháng, lần này ta đổi thành nguyệt hoa kết tinh, sau khi tái tạo huyết mạch thì nguyệt hoa kết tinh sẽ hợp với Tiểu Bạch Khởi hơn.” Phương Niệm Niệm nghiêm túc đưa sổ con cho Chúc Minh Lãng nhìn.
“Một tháng tốn bảy mươi lăm vạn kim??” Chúc Minh lãng nhìn đến trợn mắt.
Nuôi một Long Quân thì mỗi tháng cố định sẽ tiêu bảy mươi lăm vạn kim!
Cũng may lần này kiếm được kha khá, nếu không thì tiểu kim khố phải dẹp lại rồi.
“Thật ra cũng là do con đường buôn bán ở Nhuận Vũ thành bị phong bế, nếu như Nhuận Vũ thành hình thành thương mậu thì có rất nhiều tài nguyên có thể trực tiếp vận chuyển tới, như vậy giá sẽ thấp hơn ba, bốn thành. Hiện tại không chỉ có chúng ta phải tiêu phí một lượng tiền lớn vào thức ăn rồng mà những Mục long sư ở Nhuận Vũ thành, đoàn đội Mục long sư của Hồ gia hay là Mục long sư của Thương Lang Kỵ kia đều phải ra giá cao để mua lại từ những nơi khác...” Phương Niệm Niệm nói.
“Không chỉ có thấp hơn mấy thành, mà bản thân ta là thành chủ, nhưng cũng phải bị thu các thuế mua bán!” Chúc Minh Lãng nói.
“Đúng rồi! Ta nghe nói gần đây Thương Lang Kỵ đang hoàn lương, bọn hắn đang quét sạch cường đạo, đạo tặc ở lân cận không chỉ bị quét sạch trong một lần, mà còn nhận ủy thác hộ tống đoàn thương nhân ở Huyết Sắc đại địa, không bằng chúng ta mở thương mậu ở Nhuận Vũ thành đi.” Phương Niệm Niệm đề nghị.
Một tòa thành to như vậy, khắp nơi đều là người.
Hết lần này lại đến lần khác chẳng có một chợ chính thống nào cả, cũng không có tác phường, cửa hàng, ngay cả tửu lâu hay quán nhỏ bán món ăn cũng chẳng có.
Nhìn thì phồn hoa nhưng thật sự lại vô cùng thê lương.
“Chúng ta đến Thần Phàm học viện xin lấy ấn thành chủ, có ấn thành chủ thì có rất nhiều thứ sẽ dễ làm hơn.” Chúc Minh Lãng nói.
....
Một tháng rất nhanh đã trôi qua.
Lúc trước Chúc Minh Lãng đã đến Thần Phàm học viện để lấy ấn thành chủ, lo lắng việc ấn thành chủ này là do Thần Cổ Ngọc Đăng tạo nên, nên Chúc Minh Lãng càng muốn nhanh chóng lấy lại.
Vốn Chúc Minh Lãng định tiến vào trụ sở của Thần Phàm học viện.
Nhưng trước khi lên đường một ngày thì ở bên ngoài Nhuận Vũ thành xuất hiện mấy người tự xưng là Viện Vụ của Thần Phàm học viện.
“Ai là thành chủ??”
Một tiếng nói vang lên, ở ngoài thành chỗ đất đá bằng phẳng có một tên đầu đội mũ, mặc một bộ thải bào đứng ở đó, sau lưng là một đám người đội mũ màu đỏ, mặc trường bào, khí vũ hiên ngang, trang phục lộng lẫy, khí chất tôn ngạo!
Chúc Minh Lãng đi tới, nhìn qua năm người của Thần Phàm học viện này.
Tới thì tới, vào trong phủ nói là được rồi vì sao phải đứng ở cửa thành, giống như họ đang hạ chiến thư với Nhuận Vũ thành vậy.
Tốt xấu gì cũng là thế lực tọa trấn ở nơi đây, hẳn là cùng cấp với kẻ thống trị mới đúng nhưng nhìn tư thái của bọn hắn giống như là thiên giới bước xuống nhân gian vậy!
“Mấy vị là đến trả ấn sao, một tháng trước ta đã gửi thư tới Thần Phàm học viện, hiện tại ta đã quản lý Nhuận Vũ thành này hơn một tháng rồi.” Chúc Minh lãng nói.
“Ấn thành chủ cái gì, chúng ta thay mặt trật tự giả tới đây tuần tra.” Nam tử mặc thải bảo dẫn đầu nói.
Nhìn kỹ mới phát hiện nam tử này mặc một bộ Khổng Tước bào hoa lệ, mũ trên đầu dường như cũng liên quan tới Khổng Tước.
“Trật Tự giả tuần tra?” Chúc Minh Lãng vô cùng nghi hoặc không hiểu.
“Trước đây không lâu các ngươi tuyên bố Nhuận Vũ thành thuộc về Ly Xuyên quốc, chúng ta hoài nghi các ngươi lợi dụng lỗ thủng của luật pháp hoàng triều để giả danh nghĩa mượn sự bảo hộ của Thần Phàm học viện để tránh né quốc chiến, có ác ý chiếm lấy thành vô chủ, cho nên chúng ta tới điều tra rõ việc này.” Nam tử mặc Khổng Tước bào nói.
Hồ Xung Minh và Hồ Bách Linh nghe thấy liền đổi sắc mặt.
Sao lại có chuyện này chứ.
Cho dù bọn họ lợi dụng luật pháp hoàng triều tránh né quốc chiến thì tất cả hành vi của bọn họ đều phù hợp với luật pháp hoàng triều, cũng không vi phạm quy định của thế lực tọa trấn, sao còn phải bị tuần tra??
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể dùng thân phận giả sao?
“Ồ, hóa ra là đến gây chuyện.” Chúc Minh Lãng bật cười, lạnh nhạt đáp lại.
“Cái gì mà gây chuyện, lời này của ngươi có ý gì?? Chúng ta đang phụng mệnh làm việc!” Một nữ tử lông mày ngang ở trong đám người Thần Phàm học viện chỉ vào Chúc Minh lãng nói.
“Ấn thành chủ đâu, ở trên tay các ngươi sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Nếu như tuần tra phát hiện có vấn đề thì ấn thành chủ này chúng ta sẽ không giao cho các ngươi.” Nam tử mặc Khổng Tước bào nói.
“Nếu như ấn thành chủ không giao cho thành chủ đường đường chính chính là ta, vậy thì người giao phó cho các ngươi là ai, Đồ quốc Tô Thái à?” Chúc Minh Lãng hỏi ngược lại.
Là tên thống lĩnh mười vạn Hạt Kỳ quân của Đồ quốc kia!
Đến bây giờ, Chúc Minh Lãng vẫn nhớ rõ dáng vẻ hắn ta vênh váo tự đắc đứng trên vai Cự Linh Lục Long!
Bị phù hộ quốc chiến bức lui nên bọn hắn không dám khiêu khích pháp luật hoàng triều, nhưng lại lợi dụng Thần Phàm học viện đến đây gây phiền toái cho Nhuận Vũ thành.
Quả nhiên muốn đoạt được Nhuận Vũ thành thì không phải là chuyện dễ dàng, khối đất chết mà bốn quốc gia tranh đoạt, các lực lượng vũ trang cùng với các thế lực lớn khác cũng không muốn đơn giản từ bỏ tiền cảnh mê người của Nhuận Vũ thành!
“Chúng ta có một số vấn đề cần gặp mặt hỏi quốc sư Ly Xuyên quốc.” Nam tử mặc bộ Khổng Tước lãnh ngạo nói.
“Nàng còn đang ngủ.”
“Đây là ban ngày!” Nữ tử trừng mắt nói.
“Đêm qua ta cùng nương tử vừa chậm rãi đếm sao, vừa phẩm tửu ở trên mái hiên đến tận bình minh.” Chúc Minh Lãng không chút nghĩ ngợi liền nói ra.
“Nói hươu nói vượn, làm gì có ai ngồi cả đêm để đếm sao, ngươi cho rằng bọn ta là mấy đứa hài tử ba tuổi sao?” Nữ tử trừng mắt, tức giận nói.
“Ha ha ha, cô nương này nếu cô tin lời Chúc thành chủ nói thì thật sự chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi đấy, hai người trưởng thành, một đêm không ngủ thì còn có thể làm gì hả!” Lúc này, một lão bá vây xem ở cửa thành cười nói.
Nghe lời này, những người xung quanh lập tức cười to, làm gương mặt của nữ tử kia đỏ bừng lên, sau đó nàng ta chỉ tay vào Chúc Minh Lãng, tức giận nói: “Ngươi là đồ hạ lưu!”