Đây là kỳ hạn trật tự giả đưa ra cho Nhuận Vũ thành.
Rõ ràng thời gian vẫn còn mấy ngày, Nhuận Vũ thành mới chính thức bị giới định là Tội Ác Chi Thành, nói cách khác, dân chúng nơi này rõ ràng vẫn là con dân của Cực Đình hoàng triều đại lục, nhưng bọn hắn cũng đã bị đối đãi giống như súc vật!
Chuyện như vậy lại xảy ra với quy mô lớn.
Diêu quân sư đang ghi chép, bọn hắn phải viết kỹ càng chuyện đã gặp, thế nhưng càng viết tay của Diêu quân sư càng run rẩy.
Trên trăm người cảnh ngộ như thế, hơn nữa thời hạn càng gần chót thì càng thường xuyên phát sinh!
Vấn đề là, bản thân Nhuận Vũ thành chỉ còn có một bộ phận cư dân, bọn họ dựa vào Nhuận Vũ thành để tồn tại, rời khỏi Nhuận Vũ thành bọn hắn cũng không có khả năng còn sống trong loạn thế này, cho dù là bọn họ bởi vì phán định sau cùng của Nhuận Vũ thành chọn rời khỏi, thật ra kết cục cũng không khá hơn chút nào.
Trên chợ có một đội tiêu sư, bọn hắn đang vì văn thư dán lên ngày đó rời khỏi Nhuận Vũ thành.
Kết quả ngày thứ ba, bọn hắn đã bị những thành trì khác cưỡng chế đuổi ra ngoài.
Những thành trì khác căn bản cũng không tiếp nhận người của Nhuận Vũ thành di cư tới!
Một khi bị phán quyết Tội Ác Chi Thành thì người ở trong tòa thành này cũng tương đương với bị phán tử hình!
Hoặc là từ bỏ tất cả để đi lang thang, không chỗ ở cố định, thậm chí không có một thân phận nào, hoặc là tiếp tục ở lại Tội Ác Chi Thành này!
Xác thực, từ lúc vừa bắt đầu cư dân Nhuận Vũ thành đã rất ít.
Nhưng rất ít không có nghĩa là không có!
Khi nhìn thấy Hoàng lão bá đẫm máu được đẩy đến trước mặt mình, Chúc Minh Lãng giống như một khối hàn băng, cũng không phải là hắn lạnh nhạt và chết lặng đối với chuyện này, mà sự lạnh lẽo này chính là biểu đạt hắn đang tức giận cực hạn!!
“Diêu quân sư, ghi chép lại.” Chúc Minh Lãng hít một hơi thật sâu, nói với Diêu quân sư.
“Đại nhân, Ưng Trảo Ngụy Long hẳn là thú sủng của Bắc thị sơn trang, bọn hắn chuyên môn thuần dưỡng tọa kỵ thú Ngụy Long cung cấp cho quân đội tinh nhuệ của các đại quốc, bọn hắn chính là Thuần Thú sư tương đối nổi danh, kẻ được xưng là Bắc thiếu, hẳn là thiếu chủ sơn trang, Bắc Ngôn Thương.”
Diêu quân sư nghiêm túc ghi xuống, đồng thời nói rõ kỹ càng thân phận những người hãm hại Hoàng lão bá và các thợ săn kia.
Lúc này, thủ lĩnh Thương Lang kỵ Vu Cao Kiệt đi tới, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua cảnh tượng đáng sợ này, không khỏi thở dài một hơi.
“Chúc thành chủ, có mấy lời lúc này mới nói, tuy rằng có lẽ đã trễ mất rồi. Khi ta thanh lý đám thủ hạ lòng dạ hiểm độc của mình, trước khi chết bọn chúng có nói cho ta biết, số tiền của phi nghĩa dùng để cống nạp cho ô dù phía sau lưng kia có hơn phân nửa là đưa cho Thần Phàm Học Viện. Nhuận Vũ thành nước rất sâu, không chỉ là thịt cá trong mắt các quốc gia khác, càng là cái cây hái ra tiền của Thần Phàm Học Viện, thế lực hắc ám lớn nhất bao phủ khắp Nhuận Vũ Thành này, bây giờ hẳn Chúc thành chủ cũng thấy được rồi, thật sự không phải là Thương Lang kỵ chúng ta, Thương Lang kỵ chúng ta cũng là nhân vật nhỏ bé không có ý nghĩa mà thôi.
Thương Lang kỵ thủ lĩnh Cao Vu Kiệt nói.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Vu Cao Kiệt.
Cũng không bất mãn vì hắn cố ý giấu giếm chuyện này.
Vu Cao Kiệt cùng Thương Lang Kỵ của hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thế lực cố gắng sinh tồn trong khe hẹp giữa các thế lực lớn, cùng các đại quân phiệt mà thôi.
Đúng như hắn nói, thế lực hắc ám lớn nhất nắm Nhuận Vũ thành trong tay tuyệt đối không phải những địa đầu xà bản thổ này, mà là Thần Phàm học viện!
Đuổi đi đại quân Đồ quốc.
Quét sạch lực lượng hắc ám của Nhuận Vũ thành, ổn định các thế gia dã tâm bừng bừng.
Kết quả hắc ám chân chính nổi lên mặt nước.
Thần Phàm học viện!
Bọn hắn mới là kẻ cầm đầu làm cho Nhuận Vũ thành vĩnh viễn ở vào trạng thái hoang tàn này!
Nhuận Vũ thành...
Chỉ là một tòa thành, từ một khắc cầm tới khế đất của tòa thành này này, Chúc Minh Lãng chưa bao giờ để ý đến nó.
Nhưng Thần Phàm học viện sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cướp đi Nhuận Vũ thành từ trên tay mình, càng xúi giục người xung quanh trắng trợn giết hại lão cư dân của tòa thành này, cái này làm sao Chúc Minh Lãng có thể không phẫn nộ!
“Đại ca, đại ca, các huynh đệ đang hộ tống thương đội của chúng ta đều bị bắt lại rồi!” Lúc này, một tiểu đầu mục Thương Lang kỵ lao đến, một mặt thất kinh nói.
Cao Vu Kiệt nhíu mày.
Thì ra ngay cả địa đầu xà như bọn hắn này cũng bị tao ương sao?
“Bọn hắn còn sống không?” Cao Vu Kiệt hỏi.
“Còn sống, bọn họ muốn chúng ta giao nạp tiền chuộc, một người 4000 kim.” Mặt tiểu đầu mục Thương Lang kỵ đen lại nói.
“Cho bọn hắn.”
“Thế nhưng...”
“Mạng quan trọng hay là tiền quan trọng, đi chuẩn bị tiền!” Cao Vu Kiệt không chút do dự nói.
“Diêu quân sư, ghi chép lại.” Chúc Minh Lãng chỉ tiểu đầu mục Thương Lang kỵ, nói.
“Chúc thành chủ, chuyện ngài phải xử lý đã đủ nhiều, chuyện của Thương Lang kỵ chúng ta có thể tự mình...” Cao Vu Kiệt hành lễ.
“Nếu như ta là thành chủ, các ngươi bị hãm hại, ta cũng nên lấy lại công đạo cho các ngươi. Tiền ngươi trước cho bọn hắn, bảo trụ mệnh của thủ hạ ngươi, sau đó ta sẽ đòi lại từ bọn hắn.” Chúc Minh Lãng nói.
“Chúc thành chủ, tâm ý của ngài chúng ta nhận, cái thứ công đạo này, cho tới bây chúng ta giờ chưa từng trông cậy vào, huống chi trong mắt của thế nhân, những người chúng ta dựa vào Nhuận Vũ thành sống tạm, người sắp trở thành tội dân, bị giết đến không còn một mảnh mới là công đạo.” Vu Cao Kiệt ôm quyền, quay người rời khỏi nơi này.
“Chúc thành chủ, thôi được rồi, ngài cũng mau chóng rời khỏi nơi này đi, tòa thành này vẫn luôn là như vậy, quân đội đến, chà đạp một lần, kẻ thống trị mới đến lại tàn phá một lần, bây giờ đã trở thành Tội Ác Chi Thành, chúng ta những người này ham nhà cửa ở nơi này, ham ruộng đồng, ham dê bò nơi này, không muốn rời khỏi, đó cũng gieo gió gặt bão...” Một lão hán nói.
“Đúng vậy, tuy nói còn ba ngày nữa chuyện Nhuận Vũ thành là Tội Ác Chi Thành mới có hiệu lực, những người ngoài kia cũng biết tin tức này, cho dù là hiện tại làm ra bất luận hành vi quá phận gì cũng sẽ không người nào truy cứu, ba ngày sau cũng không có quyền truy cứu.” Đồng Đao quân Triều Thụy Cẩm nói.
“Sao lại không ai truy cứu?” Chúc Minh Lãng cười lạnh nói.
Đừng nói chỉ còn lại có ba ngày, dù là chỉ còn lại một canh giờ, Chúc Minh Lãng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha những kẻ đã được Diêu Quân Sư ghi lại trong danh sách kia!
“Tiểu sư thúc, chuyện này ta đi xử lý, trước ta nhất định mang những phạm nhân này tới cho ngài!” Hạo Dã dùng tay chỉ người hái thuốc bị thi hành kéo hình kia nói.
Người hái thuốc này, bị trói ở sau ngựa, kéo đi trên mặt đất mấy dặm.
Hạo Dã thống hận nhất loại chuyện ức hiếp này.
“Được.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, đưa một phần danh sách Diêu quân sư ghi lại cho Hạo Dã.
“Diêu quân sư, biết Bắc thị sơn trang đi thế nào không, chúng ta sẽ bắt đầu từ bản án ác liệt nhất...” Chúc Minh Lãng hỏi.
Kéo người lên không trung, sau đó ném xuống.
Chỉ vì nhất thời muốn cá cược mà lấy tính mệnh của mấy cái thợ săn vô tội làm trò vui.
Gặp qua không ít người tàn bạo, nhưng những kẻ tàn nhẫn ác độc mất hết nhân tính như cái tên thiếu chủ của Bắc Thị sơn trang này, Chúc Minh Lãng nhất định phải tự mình đi kéo hắn về!
Hảo hảo làm người không muốn, lại nhất quyết đi làm súc sinh.
Chỉ vừa nghe tin không cần gánh chịu hậu quả là cả con người đều không muốn làm nữa sao?
Vậy Chúc Minh Lãng cũng chỉ đành dùng đúng phương thức đối đãi với súc sinh để đối đãi bọn hắn!