Tinh không vạn dặm, bình nguyên Ly Xuyên đã xuất hiện ở trước mắt, mơ hồ có thể thấy được hình dáng sông Ly Xuyên màu bạc uốn lượn.
Hình thể Băng Thần Bạch Long cũng không đạt tới trình độ của Ưng Long Thú, gánh chịu trọng lượng của hai người kỳ thật đã cố hết sức, hiện tại nó có thể duy trì phi hành tốc độ cao, chủ yếu vẫn là dựa vào khống chế Phong ma pháp. . .
Đoàn Lam tựa hồ vẫn chưa thể từ trong bóng tối tử trạng của Kha Bắc bước ra, ánh mắt nàng vô thần.
"Chúng ta sắp đến." Chúc Minh Lãng chỉ xuống mặt đất nói.
Nhìn thấy ba dòng sông kia, chúng đang từ từ hội tụ về bình nguyên, chứng tỏ bọn họ đã cách Tổ Long thành bang không xa nữa.
Đến Thuần Long học viện, La Hiếu nếu dám càn rỡ đuổi theo, cũng là tự tìm đường chết.
"Du ~ ~ ~"
Băng Thần Bạch Long phát ra một tiếng kêu cảnh giác.
Lông mày Chúc Minh Lãng nhíu chặt, xoay người nhìn lại, trời quang phía sau lưng đỏ hồng một mảnh, có thể trông thấy trên bầu trời cao một đoàn hỏa diễm chói mắt đang nhanh chóng đến gần nơi này.
Cỗ nhiệt khí kia đã đập vào mặt, đúng là tên La Hiếu như âm hồn bất tán và Lưu Kim Hỏa Long của hắn đuổi tới!
"Cách Thuần Long học viện đã rất gần." Bằng mắt thường Chúc Minh Lãng cũng có thể thấy một mảnh nước hồ màu xanh lam tại chỗ giao nhau của ba dòng sông.
Nơi đó chính là Thuần Long học viện, nhưng dựa vào tốc độ phi hành của Bạch Khởi, sợ là ngay nửa đường sẽ bị Lưu Kim Hỏa Long mạnh mẽ chặn lại.
"Ngao! ! ! !"
Trạm Xuyên Long đột nhiên rống vang một tiếng, đã nhìn thấy đồ ấn hiển hiện trên không, Giao long có lân phiến màu xanh thẳm từ trong hư không bay ra, phun ra một vòng lại một vòng sóng nước đánh về phía Lưu Kim Hỏa Long.
"Thiên Lân!" Đoàn Lam cũng không hề triệu hoán, đây là Trạm Xuyên Long tự chủ trương đi ra khỏi Linh Vực!
Cưỡng ép xông ra khỏi Linh Vực, sẽ tạo thành thương tích nhất định đối với chủ nhân, nhưng con Trạm Xuyên Long này hiển nhiên không hy vọng chủ nhân của mình chết thảm dưới vuốt của Lưu Kim Hỏa Long, nó muốn tranh thủ thời gian cuối cùng vì Chúc Minh Lãng cùng Đoàn Làm!
"Nhanh để Trạm Xuyên Long trở về." Chúc Minh Lãng vội vàng nói.
Bạch Khởi đang ngưng tụ gió lốc, lấy tốc độ cực hạn có lẽ có thể đến Thuần Long học viện trước khi Lưu Kim Hỏa Long đuổi tới. . .
Đương nhiên, cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm.
Thể lực của Bạch Khởi còn thừa không nhiều lắm, không còn chút chiến lực nào, căn bản không thể trợ giúp Trạm Xuyên Long.
Lúc này Trạm Xuyên Long đơn đả độc đấu với Lưu Kim Hỏa Long, kết cục hẳn cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Ưng Long Thú.
"Trở về." Đoàn Lam lại một lần nữa mở đồ ấn, để Trạm Xuyên Long trở lại trong Linh Vực.
Nhưng Lưu Kim Hỏa Long đã đến, La Hiếu liếc mắt đã thấy được đồ ấn triệu hồi màu lam kia, lập tức lệnh Lưu Kim Hỏa Long đánh về phía đồ ấn.
"Đoàn Lam lão sư, cẩn thận hắn công kích đồ ấn!" Chúc Minh Lãng thấy thế, vội vàng nhắc nhở.
Trạm Xuyên Long cũng không có ý định trở về, Đoàn Lam càng không muốn đem sinh môn này đóng lại, thân thể Lưu Kim Hỏa Long mạnh mẽ đâm vào trên đồ ấn, đồ ấn kia như giống như thủy tinh triệt để tan rã giữa không trung.
"Phốc ~ ~ ~ ~ ~ "
Đoàn Lam phun ra một ngụm máu tươi, nhận lấy tổn thương linh hồn nghiêm trọng, cả người đã triệt để mất đi ý thức, cơ hồ sẽ rơi xuống từ trên lưng Băng Thần Bạch Long.
Chúc Minh Lãng vội vàng đỡ lấy Đoàn Lam lão sư, khí tức của nàng đã trở nên yếu ớt, mong manh như tờ giấy, nhìn nàng một thân máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, lại nhìn Trạm Xuyên Long đang liều lĩnh chém giết với Lưu Kim Hỏa Long. . .
Trạm Xuyên Long phán đoán rất chính xác.
Lấy tốc độ cực hạn của Bạch Khởi, bọn họ không đến được Thuần Long học viện.
Nhưng Đoàn Lam lão sư cùng Trạm Xuyên Long sao phải khổ như vậy chứ, một người vì lưu lại một đường sinh cơ, đối mặt địch nhân cũng không chịu thu hồi đồ ấn, biết rõ làm vậy sẽ tổn thương linh hồn mình, Trạm Xuyên Long càng vì cứu chủ, tự mình rời khỏi Linh Vực, cam nguyện dùng thân thể ngăn cản Lưu Kim Hỏa Long. . .
"Du ~ ~ ~ ~ "
Băng Thần Bạch Long không hề dừng lại chút nào, tiếp tục bay về phía Thuần Long học viện.
Cánh của nó đã đau nhức đến mức không thể cử động, chỉ có thể dựa vào ngự phong chi pháp lướt đi.
Mỗi một đầu long sủng đều có ý nghĩ của riêng mình, cho dù là Chúc Minh Lãng muốn lựa chọn chiến đấu, nó cũng sẽ không nghe theo.
Bạch Khởi chỉ muốn Chúc Minh Lãng sống sót.
Ánh mắt nó sạch sẽ như băng tuyết, trong suốt hành trình bay lượn, Băng Thần Bạch Long đã từng quay đầu lại chăm chú nhìn Lưu Kim Hỏa Long.
Tựa hồ muốn đem bộ dáng của Lưu Kim Hỏa Long triệt để ghi vào trong lòng.
Lại cho nó một chút thời gian, nó nhất định đem con Hỏa Long càn rỡ này xé nát!
Tương tự, nội tâm Chúc Minh Lãng cũng đầy lửa giận, đã nhiều năm không có người có thể làm hắn căm ghét như vậy!
Mối thù hôm nay, Chúc Minh Lãng hắn nhất định sẽ hoàn trả gấp 10 lần!
. . .
Trời quang đỏ đậm, vảy xanh lam trên người Trạm Xuyên Long tróc ra từng mảng, trên dưới toàn thân nó đều là máu tươi, cho dù còn có pháp lực tràn đầy, nó cũng không thể chống lại Lưu Kim Hỏa Long.
"Đáng giận, đáng giận, đáng giận! ! !" La Hiếu nổi trận lôi đình, con Trạm Xuyên Long này làm trễ nải thời gian hắn truy sát Chúc Minh Lãng, mắt thấy con Băng Thần Bạch Long kia đã sắp bay vào địa giới Thuần Long học viện.
"Mặc kệ nó, đuổi theo!" La Hiếu ra lệnh.
Lưu Kim Hỏa Long vốn định một ngụm cắn nát đầu lâu Trạm Xuyên Long, nghe được mệnh lệnh này, liền đem Trạm Xuyên Long đang hấp hối hung hăng ném xuống mặt đất.
Dấy lên hỏa diễm, Lưu Kim Hỏa Long huy động đôi cánh to lớn, truy đuổi về phía Thuần Long học viện. . .
Trạm Xuyên Long càng rơi xuống càng nhanh, nếu trực tiếp nện ở trên mặt đất, nhất định là máu thịt be bét.
Nhưng phía dưới nó vừa vặn chính là sông lớn Ly Xuyên, thân thể nó lẫn vào trong nước sông quay cuồng, huyết dịch lan tràn ở trong lòng sông thành một mảng lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Không bao lâu sau nó lại nổi lên, bụng rồng lật lên trên, giống như một cái xác chết trôi, dọc theo dòng sông chảy xiết một mực hướng về hạ lưu, tựa như cây lục bình không có rễ, cũng không biết sẽ trôi về hướng nào.
. . .
Phượng Đê trấn, gần các quán hàng đầu cầu, mấy người bán hàng rong vui vẻ tạm biệt, nâng đòn gánh của mình chuẩn bị trở về nhà ăn cơm.
Cô bé bán đào Phương Niệm Niệm lưng cõng giỏ trúc, chỉ khác bên trong đựng không phải đào, mà là những con đại nhục tằm, nàng mặt không tình nguyện đi về phía hồ nước.
Chu cái miệng lên, Phương Niệm Niệm thật không rõ vì sao chỉ bán chút hàng cho người ta, lại biến thành người chăn nuôi cá rồi, dựa vào cái gì mà đem một đầu ngạc linh vừa đen, vừa lớn, lại vừa xấu ném cho mình nuôi nấng, cũng không cho chút phí bồi dưỡng!
Đến bên hồ, cho đại ngạc linh ăn no, Phương Niệm Niệm bộ dáng nhàm chán, đột nhiên linh quang lóe lên, có chủ ý.
"Ngươi vào trong đầm bắt mấy đầu bạch ngư thật lớn cho ta về nhà hầm canh đi, coi như trả thù lao hôm nay ta cho ngươi ăn." Phương Niệm Niệm nói với con hắc ngạc linh trong nước.
Đại ngạc linh đã sớm đã chán muốn chết rồi, Chúc Minh Lãng quy định phạm vi hoạt động của nó rất hạn chế, bây giờ đã có người mang mình đi vào đầm chỗ thác nước, vậy cũng không tính là chạy loạn khắp nơi!
Đi theo Phương Niệm Niệm, đại ngạc linh hành tẩu trên Phượng Đê trấn, mặc dù đi dọc theo tiểu đạo cũng vẫn gặp phải một vài người đi đường, cũng may người Phượng Đê trấn gặp nhiều Mục Long sư không có Linh Vực, trông thấy có người dẫn cá sấu, cũng không tính là chuyện lạ gì, vui vẻ nhường đường.
Đến dưới đầm gần thác nước, Phương Niệm Niệm kéo tay áo, ở đó chỉ huy Hắc Nha lung tung.
"Đần chết rồi, con cá ngốc này, ngươi là heo mẹ sinh ra hả, vì sao đuổi sắp được rồi lại không đuổi nữa. . ."
Ngay lúc Phương Niệm Niệm hận không thể tự mình nhảy xuống nước bắt cá, đột nhiên trong dòng nước xiết của thác nước xuất hiện một thân ảnh to lớn, giống như một đầu Viễn Cổ Thủy Mãng rơi vào trong đầm.
Ngay lập tức một cỗ mùi máu tươi tràn ngập, Phương Niệm Niệm bị dọa đến hoa dung thất sắc, cả người cũng ngã vào trong nước.
Cũng may chỗ nàng ngã là vùng nước cạn, từ trong nước bò dậy, Phương Niệm Niệm mới đi tới xem sinh vật từ trên thác nước rơi xuống kia, rõ ràng là một đầu Giao Long! !
Sao có thể có rồng từ phía trên trôi xuống! !
Mà rồng này. . . Giống như đã chết vậy, thân thể ở dưới thác nước tùy ý dòng nước xiết va đập, không có nửa điểm sinh khí.
"Úc úc ~~~ úc úc ~~~~~~ "
Đại Hắc Nha thấy được con Giao Long này, không ngừng phát ra tiếng kêu, đồng thời bơi về phía thi thể con Giao Long.
"Ngươi biết nó à??" Phương Niệm Niệm nghi hoặc hỏi.
Đầm nước rất lớn, tốc độ mùi máu tươi tản ra rất nhanh, nhất là máu của một đầu Giao Long, không bao lâu sau sinh vật sống ở trong đầm nước này nhao nhao xông ra, một ít Yêu Linh làm ổ ở phía sau thác nước, bọn chúng cũng lần theo mùi máu mà tới.
Phương Niệm Niệm nhìn đầm nước dần dần xuất hiện các loại yêu quái, cả kinh không còn dám lớn tiếng.
Vì sao trước kia chưa từng thấy đầm nước có nhiều yêu quái như vậy?
Chẳng lẽ là vì thi thể con Giao Long này, bọn chúng đều muốn tranh giành thức ăn sao??
Quả nhiên, những yêu vật này tụ về phía Giao Long màu lam, lấy số lượng những yêu vật này, sợ là không bao lâu sau con Giao Long này đều sẽ bị gặm đến xương cốt không thừa!
"Ô úc! ! ! ! ! !"
"Ô úc! ! ! ! ! ! !"
Đại ngạc linh canh giữ bên cạnh con Giao Long, không có ý dịch chuyển, đồng thời cảm nhận được uy hiếp đến từ tiểu yêu bốn phương tám hướng, nó gào thẳng về phía đoàn Thủy Yêu này.
"Hắc Nha, ngươi làm gì vậy, bọn chúng muốn ăn thi thể Giao Long thôi mà." Phương Niệm Niệm hô lớn.
Đại ngạc linh tiếp tục gào thét, ánh mắt nó nhìn chằm chằm những tiểu yêu đang tụ tới kia.
Trong đó có một con Đầm Xà Yêu nhe răng trợn mắt, đã làm ra tư thế định nhào cắn, lúc này đại ngạc linh đứng ra làm khó dễ, con mãnh ngạc lao thẳng tới, đem con rắn độc tráng kiện này cắn chặt, ngay trước mặt tất cả tiểu yêu đem nó cắn xé thành hai nửa!
Tiểu yêu chung quanh kiêng kỵ lui lại một chút, nhưng càng ngày càng nhiều Yêu Linh ngửi thấy mùi long huyết mà đến, một vòng lại một vòng vây xung quanh Trạm Xuyên Long, hung ác nhìn chằm chằm Đại Hắc Nha.
Phương Niệm Niệm căn bản không biết con cá sấu ngốc này đang định làm gì.
Lấy tu vi của nó, một đầu Ngạc Long sắp hóa rồng, kiểu gì cũng có thể phân được khối thịt lớn, chỉ cần không có ý muốn độc hưởng con Giao Long màu lam này, Yêu Linh khác trong đầm nước cũng sẽ không dám vây công nó.
Vì sao nó lại muốn chọc giận toàn bộ yêu vật trong đầm nước vậy chứ! !
"Úc úc! ! ! ! ! ! !"
Đại ngạc linh lại gào thét vang vọng lần nữa, nhưng lần này lại bị bầy yêu đông đúc cản lại, trong mắt tất cả Yêu Linh đều hiện ra hung quang, bọn chúng cùng nhau nhào về phía món mỹ thực Trạm Xuyên Long kia.
Hắc Nha vẫn không lùi bước, nó nghênh đón đám tiểu yêu trong đầm nước này, cùng chúng nó chém giết ngay trong đầm nước, toàn bộ đầm nước đều bị máu đỏ làm đổi màu!
"Ta đi tìm người, đại gia hỏa, ngươi cố gắng chống đỡ." Phương Niệm Niệm ý thức được Đại Hắc Nha cũng không có ý muốn độc hưởng Trạm Xuyên Long, mà là đang bảo vệ nó.
Nàng không lo đến thân thể còn ướt đẫm của mình, vội chạy về phía Thuần Long học viện.
Tiếng rống dày đặc, đám tiểu yêu ngày thường trốn trong đầm sâu lúc này lại trở nên hung tàn dũng mãnh không gì sánh được, thi thể một đầu Bạo Niêm 200 năm đã đủ để bọn nó tranh đến vỡ đầu chảy máu, lại càng không cần phải nói đến một đầu Giao Long chân chính.