Triều Thụy Cẩm của Đồng Đao Quân và Vu Cao Kiệt của Thương Lang Kỵ đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đồ Văn Hạ này không phải là vị Mục long sư săn quốc kia sao.
Hiện giờ Đồ quốc sở dĩ cường thịnh như vậy, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng chính là vì có sự tồn tại của Đồ Văn Hạ.
Hắn chính là chiến thần hiện tại của Đồ quốc cũng là Quốc chủ!
Vị quốc chủ Đồ quốc này nổi danh là Mục long sư săn quốc thế mà cũng đang tìm Sát Tinh Long??
“Đồ Văn Hạ, ngươi bắt đầu sắp xếp được rồi, Sát Tinh Long không phải vật nhỏ, chúng ta chớ có sơ ý.” Trật tự giả Diêm Quảng nói.
“Thần Phàm học viện các ngươi đã chuẩn bị Khốn Long Tháp chưa?” Đồ Văn Hạ dò hỏi.
“Bọn họ đang bố trí.”
“Nếu đã vậy, chúng ta xuất phát thôi, dẫn Sát Tinh Long tới địa phương chúng ta đã bố trí sẵn, như vậy chúng ta mới có thể nắm được phần thắng.” Trật tự giả Thường Hồng nói.
“Chúc công tử, làm phiền. Nếu có thể hiệp trợ giúp chúng ta giết Sát Tinh Long thì Đồ quốc chúng ta sẽ là minh hữu trung thành nhất của Nhuận Vũ thành các ngươi.” Đồ Văn Hạ nở nụ cười, nghiêm túc nói với Chúc Minh Lãng.
.....
Tới trước tấm bia đá cũ kỹ, Chúc Minh Lãng chỉ ngón tay vào khe nứt chưa hoàn toàn biến mất, mở miệng nói. “Ở đây có một mật đạo, có thể tiến vào một vách núi trên không trong di tích.”
“Thật không ngờ Sát Tinh Long vẫn luôn ẩn nấp trong Nhuận Vũ thành...” Trong ánh mắt của Thường Hồng lộ ra vài phần vui vẻ và phấn khích.
“Ta hơi tò mò, các ngươi muốn dẫn Sát Tinh Long ra kiểu gì, dù sao thì Sát Tinh Long nhìn qua có vẻ không giống với mấy con vật không có trí tuệ.” Chúc Minh Lãng mở miệng dò hỏi.
Chỉ có mấy người tiến vào di tích, lần lượt là Chúc Minh Lãng, hai trật tự giả và Đồ Văn Hạ.
Nếu chỉ có bốn người họ thì tất nhiên sẽ không có ý định đấu với Sát Tinh Long trong di tích.
Chúc Minh Lãng chỉ phụ trách dẫn đường còn làm thế nào dẫn được Sát Tinh Long ra, làm sao bắt được Sát Tinh Long thì không phải là chuyện mà hắn cần lo lắng.
“Có thứ này tất nhiên có thể dẫn Sát Tinh Long ra!” Trật tự giả Diêm Quảng nở nụ cười, từ trong bàn tay hiện ra một ngọc ấn.
Chúc Minh Lãng nhìn ngọc ấn này lập tức liền nhận ra đây là vật gì!
“Ấn thành chủ của Nhuận Vũ thành?” Chúc Minh Lãng nói.
“Đúng vậy, ấn thành chủ này được chế tạo từ ngọc khí cổ xưa, là cùng một loại với Ngọc Lân ở phần đuôi của Sát Tinh Long....” Diêm Quảng gật đầu nói ra không hề che giấu.
“Từ lần đầu lúc Tang Long tung hoàng trên Huyết Sắc đại địa, còn có một con Thư Tinh Long, nhưng nó đã bị đời trước của Hồ gia giết ngay lúc đó, và cũng lấy Ngọc Lân chỗ đuôi của nó làm thành ấn thành chủ bây giờ. Nhưng Hồ gia đời trước cũng không chú ý tới con Thư Tinh Long kia còn có con nối dõi, cũng chính là Sát Tinh Long bây giờ, đuôi nó cũng có Ngọc Lân giống y như vậy, căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu của ta thì Ngọc Lân này không phải tự mọc ra trên Sát Tinh Long. Mà rất có thể là ngoại vật bọn chúng lấy được ở trong di tích thượng cổ, rồi mạnh mẽ nạm vào đuôi của mình, nên cũng nhận được một số thần thông đặc thù.”
“Thì ra là vậy.” Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách tên trật tự giả này dù thế nào cũng không chịu giao ấn ra.
Có ấn thành chủ là có thể lợi dụng ánh sáng phát ra từ Ngọc Đăng để tìm được Sát Tinh Long....
Chỉ tiếc Diêm Quảng vẫn luôn không tìm được cửa vào di tích thượng cổ, càng không biết kỳ thật Ngọc Đăng được khảm trên đuôi của Sát Tinh Long cũng ở trong Nhuận Vũ thành.
“Chúc thành chủ đừng chơi mấy chiêu trò gì, chúng ta truy tìm Sát Tinh Long đã nhiều năm nay, vì bắt được nó mà đã hao phí rất nhiều tinh lực và tài lực, nếu như chúng ta không tìm thấy Sát Tinh Long thì những bằng hữu của ngươi có thể sẽ bị tế thiên a!” Diêm Quảng nói.
“Diêm Quảng đại nhân, đừng nói nghiêm trọng đến vậy, hiện tại mọi người đang là quan hệ hợp tác.” Đồ Văn Hạ ôn tồn lễ độ nói.
Đồ Văn Hạ cũng không muốn làm kẻ thù với Chúc Minh Lãng.
Tuy rằng thế lực Chúc Môn không nằm ở Huyết Sắc đại địa này, nhưng nếu chọc giận bọn họ thì tứ quốc và Thần Phàm học viện ở phía tây này đều không có kết cục tốt.
Diêm Quảng và Thường Hồng là hai kẻ chúa tể một vùng, nên mới có dáng vẻ dửng dưng chẳng thèm để ý gì.
Ngoài mặt Chúc Minh Lãng thuận theo hai vị trật tự giả nhưng trong lòng còn đang gõ bàn tính khác.
Ấn thành chủ và ngọc đăng ở trên đuôi của Tinh Long đều là hai thứ mà Chúc Minh Lãng đang cần.
Sát Tinh Long, một mình hắn thì không làm gì được.
Hơn nữa trực tiếp đấu với trật tự giả Diêm Quảng thì phần thắng cũng không lớn.
Vừa hay có thể để bọn họ đấu trước, sau đó sẽ hành động theo hoàn cảnh!
Hai mảnh ngọc đăng này, Chúc Minh Lãng đều muốn!!
Chơi chiêu trò gì?
Chúc Minh Lãng cũng không định bày ra trò gì cả.
Trên thực tế, khi biết mục tiêu của bọn họ là Sát Tinh Long thì trong lòng Chúc Minh Lãng còn có chút vui vẻ.
Đang lo vì không biết tìm ai để giúp hắn đối phó với con Sát Tinh Long cường đại này, ngay lúc mình đang nghĩ cách, thì lại có một đám người thống trị, vua một vùng cùng với Mục Long tôn sư đều tụ họp lại đây.
“Hẳn là không xa đâu, các ngươi xem.” Diêm Quảng đột nhiên chỉ vào ấn thành chủ trên tay mình, vẻ mặt vui vẻ kêu lên.
Ấn thành chủ đang chậm rãi tỏa ra ánh sáng ôn hòa, mỗi hoa văn trong con dấu đều chiếu sáng, nhìn qua rất tinh xảo và xinh đẹp.
Ánh sáng giống như lúc trước, lúc sáng lúc tắt rồi lại sáng lên....
Mà càng tới gần mảnh Ngọc Đăng kia thì trạng thái lúc sáng lúc tắt này càng đổi nhanh hơn, cuối cùng nó liên tục chớp tắt như vậy.
Chúc Minh Lãng vẫn duy trì nụ cười ôn hòa thân thiện, sau đó hắn chỉ tay về phía vách núi trôi lơ lửng mọc đầy ám tinh thảo.
“Lúc ta nhìn thấy Sát Tinh Long thì nó đang dựa vào nơi đó chải vuốt lông, sau đó nó liền bay lượn trên không bay về phía ngọn núi trên không kia.” Chúc Minh Lãng nói.
“Sát Tinh Long cũng không biết Thư Tinh Long đã chết, nên một khi Ngọc Lân trên đuôi nó sáng lên, nó sẽ không màng tất cả mà tìm đến, đến lúc đó chúng ta dẫn nó vào Nhuận Vũ thành.” Diêm quảng nói.
“Không cần thăm dò thực lực của nó trước sao?” Trật tự giả của Thanh Ngưu Sơn, Thường Hồng nói.
“Yên tâm, chỉ cần nó không bước vào cảnh giới Long Vương thì không thể chạy thoát được!” Trong đôi mắt Diêm Quảng lộ ra vài phần tham lam và cuồng nhiệt!
“Vào núi đi, đã đến bước này rồi còn sợ đầu sợ đuôi cũng chẳng có nghĩa gì.” Đồ Văn Hạ nói.
Đội quân tinh nhuệ của Đồ quốc đều đang thủ trong thành, tuy rằng biết trận này nhất định sẽ tử thương rất nặng nhưng nếu có thể bắt sống Sát Tinh Long thì hy sinh nhiều vậy cũng đáng!
Sát Tinh Long chính là loài sinh vật có hi vọng trở thành Long Vương!
Có Mục long sư nào mà không điên cuồng?
Mấy người đang muốn tiến vào ngọn núi lớn trên không trung thì đột nhiên Diêm Quảng dừng bước.
Hắn cúi đầu, nhìn ấn thành chủ trên tay.
Ngọc ấn này, lúc sáng lúc tối, khác với biến ảo chậm rãi lúc đầu, giống như hô hấp của người bắt đầu dồn dập, cứ vậy một lúc, ánh sáng lại luân phiên vài lần!
Chúc Minh Lãng và Diêm Quảng đều biết đây là ý gì, đồng thời nhìn vách núi kia.
Dây mây trên vách núi rũ xuống, thác nước như một con Ngân Long, vô cùng đồ sộ.
Mà giữa vách núi và thác nước hiện ra một đôi cánh lộng lẫy như bầu trời sao, nó bay trong bầu trời tối tăm rồi xà xuống đất, thân hình thon dài, đen tuyền như ma xà đang ngao du trên không trung, đôi mắt rồng thâm thúy như mang đến vô vàn nỗi sợ cho con người, giống như tà nguyệt ma linh, ánh mắt chiếu rọi xuống thế gian làm vạn vật trên đời này tựa như phù du nhỏ bé hèn mọn!