"Bồ Thế Minh, ta có mấy lời muốn nói với Chúc Minh Lãng, ngươi tới mép nước xem xét tình hình trước đi." Chúc Tuyết Ngân nói với Bồ Thế Minh.
Bồ Thế Minh nhìn bọn hắn một chút, nhẹ gật đầu, đi đến phía ngoài khách sạn, cũng chính là địa phương con Hà Tiên Quỷ kia xuất hiện bị Chúc Minh Lãng giết chết.
Chúc Tuyết Ngân đi sang bên cạnh khách sạn, tới phía dưới một cây nhãn lớn, đứng ở dưới tàng cây, nàng quay lưng về phía Chúc Minh Lãng, sợi tóc rơi vào bên trong vạt áo, lộ ra cần cổ tuyết trắng.
Chúc Minh Lãng thấy nàng không nói lời nào, chính hắn cũng không có ý định mở miệng.
Nhiều năm qua đều là như vậy, Chúc Tuyết Ngân không phải người thích nói nhiều, có lúc chỉ ném ra một bản kiếm phổ, không nói một lời, Chúc Minh Lãng cũng tự hiểu rằng nàng muốn hắn đọc thuộc lòng bản kiếm phổ đó.
Từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, Chúc Minh Lãng vẫn luôn xưng hô Chúc Tuyết Ngân đúng bối phận sư trưởng, nhưng có nhiều lúc Chúc Tuyết Ngân càng giống như là một vị tỷ tỷ băng lãnh cao ngạo, nàng không lớn hơn Chúc Minh Lãng bao nhiêu tuổi, lúc vừa tiến vào Diêu Sơn Kiếm Tông, Chúc Minh Lãng đã bị Kiếm Tôn lão thái công ném tới trong Khí Kiếm Lâm, ở cùng với Chúc Tuyết Ngân.
Bình thường không mấy khi nhìn thấy bóng người Kiếm Tôn lão thái công, đa số thời gian đều là Chúc Tuyết Ngân dạy Chúc Minh Lãng kiếm pháp, cho nên trong mắt ngoại nhân, Chúc Tuyết Ngân càng giống sư phụ của Chúc Minh Lãng hơn.
Gió có chút lớn, dù sao cũng là mùa đông, nhánh cây nhãn lay động, phát ra một ít thanh âm như tiếng rên thống khổ của lão nhân.
Chúc Tuyết Ngân xoay người lại, không khác gì trước đây, từ trước tới giờ cũng không hề có nửa điểm hàn huyên, nói ngay vào điểm chính: "Nữ tử đi cùng ngươi đâu?"
"Cô cô muốn nói tới vị nào?" Chúc Minh Lãng khó hiểu hỏi.
"Vị ta gặp được ở Tổ Long thành bang ." Chúc Tuyết Ngân nói ra.
"Nam Linh Sa sao?" Chúc Minh Lãng nói ra.
"Ngươi cũng đã biết thân phận các nàng là ai rồi sao?" Chúc Tuyết Ngân hỏi tiếp.
"Các nàng xuất từ Lê gia Nam thị của Tổ Long thành bang, đây không phải chuyện rất rõ ràng sao?" Chúc Minh Lãng ngược lại cảm thấy hoang mang.
"Ly Xuyên cũng không phải là một khối cô địa, bốn phía Ly Xuyên đại địa tràn ngập những cấm địa cổ quái, có vài nơi sâu trong cấm địa, so với rất nhiều cổ tháp ở Cực Đình đại lục còn đáng sợ hơn, nó là di thất chi thổ của khối đại lục nào đó, chí ít không phải Cực Đình đại lục." Chúc Tuyết Ngân nghiêm túc nói.
"Thế giới đang phân liệt, cũng đang giáp giới, ta cũng từng có chút phỏng đoán về phương diện này." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
"Hoàng đô đã nắm giữ một chút manh mối trọng yếu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một thân phận khác của các nàng chẳng mấy chốc sẽ bị phát giác." Chúc Tuyết Ngân nói tiếp.
"Thân phận gì?" Chúc Minh Lãng không hiểu hỏi.
"Người thiên ngoại."
"Mỗi một cư dân ở Ly Xuyên đại địa, đối với Cực Đình đại lục mà nói không phải đều là người thiên ngoại hay sao. Hoặc là nói, mỗi người ở Cực Đình đại lục, đối với người Ly Xuyên đại địa mà nói, cũng đều là người thiên ngoại." Chúc Minh Lãng nói ra.
Hai khối đại lục tách bạch ráp lại cùng một chỗ, cư dân hai bên đối với đối phương mà nói, đều là người thiên ngoại.
Chúc Minh Lãng không hề cảm thấy cái thân phận này có cái gì kỳ lạ khiến cho người ta phải để ý, bản thân thế giới vốn rộng lớn vô biên, còn có rất nhiều địa phương chưa được thăm dò, không chừng đối với một khối thế giới khác mà nói, Cực Đình đại lục cũng chỉ là một khối địa phương nhỏ bé lạc hậu mà thôi.
"Ngươi cảm thấy tu vi của ta hiện tại ra sao?" Chúc Tuyết Ngân đột nhiên hỏi.
Cái này thật đúng làm khó Chúc Minh Lãng.
Tu vi của Chúc Tuyết Ngân đặc biệt kỳ quái.
Trước kia lúc Chúc Minh Lãng còn tại Diêu Sơn Kiếm Tông, có thể nói là thần đồng kiếm tu, tốc độ tăng tiến tu vi có thể khiến tất cả lão sư tôn đều phải kinh động như gặp Thiên Nhân.
Lúc ấy bên cạnh Chúc Minh Lãng cũng không có người nào khác, cho nên hắn vẫn luôn lấy Chúc Tuyết Ngân làm mục tiêu, muốn phấn đấu đến một ngày có thể vượt qua nàng.
Nhưng mỗi khi tăng lên một cảnh giới, Chúc Minh Lãng đều cảm giác tu vi của Chúc Tuyết Ngân cũng cao lên một cái cấp bậc.
Hiện tại cũng thế.
Chính hắn cũng coi như nửa cái Vương cấp Mục Long sư, tầm mắt đã viễn siêu người tu hành phổ thông, nhưng khi hắn nhìn tu vi của Chúc Tuyết Ngân một lần nữa, nàng quả nhiên lại tăng lên. . .
Đương nhiên, cái này cũng không coi là chuyện kỳ quái gì
Dù sao trên đời này không có khả năng chỉ có một mình hắn có tiến bộ.
Chúc Tuyết Ngân bước vào Vương cấp, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Vương cấp." Chúc Minh Lãng mở miệng nói ra.
"Vậy ngươi cảm thấy trên đời này, người có thể đánh bại ta có mấy vị?" Chúc Tuyết Ngân hỏi tiếp.
"Cái này. . . Cô cô, Vương cấp mặc dù rất lợi hại, nhưng theo ta được biết các đại tông môn, các đại tộc môn đều có một ít lão quái vật là cường giả Vương cấp, phóng nhãn khắp Cực Đình đại lục này, người có tu vi đạt tới Vương cấp hẳn cũng không phải số ít, huống chi hiện tại có lẽ cô cô còn là Vương cấp chuẩn vị hoặc là hạ vị, gặp phải Vương cấp trung vị cùng đỉnh vị, chỉ sợ rất khó đối phó." Chúc Minh Lãng rất thành thật nói.
"Hiện tại có khoảng trăm ngàn người có thể đánh bại ta, nhưng trong thời gian nhiều nhất là ba năm, người có thể đánh bại ta chỉ còn lại không tới mười người." Chúc Tuyết Ngân cho Chúc Minh Lãng một cái đáp án cực kỳ tự tin.
Chúc Minh Lãng nhìn vị cô cô tuổi trẻ cao lãnh này của mình, trong lòng có gợn sóng cuồn cuộn.
Không hổ là sư phụ của mình.
Sự cuồng này, quả nhiên không sai biệt!
"Ta tin tưởng cô cô có thể làm được." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
"Các nàng cũng có thể làm được." Lúc này, Chúc Tuyết Ngân đột nhiên thay đổi ngữ khí chuyển hướng nói.
"Các nàng?" Chúc Minh Lãng sửng sốt một chút.
"Lê Vân Tư, Nam Linh Sa." Chúc Tuyết Ngân nói ra tên của các nàng, nhàn nhạt tự thuật lại: "Có được thiên phú bẩm sinh, các nàng với ta là cùng một loại người, nhưng cũng rất nguy hiểm."
"Cô cô nói với ta những lời này, đến tột cùng là muốn ta làm cái gì?" Chúc Minh Lãng càng thêm nghi hoặc.
Thân phận của tỷ muội Lê Nam, Chúc Minh Lãng cũng biết đại khái, các nàng là hậu duệ Thần Cơ, đoán chừng là thuộc về loại huyết thống cổ xưa nhất, đồng thời là bộ tộc có tiềm lực tu hành cực kỳ cường đại, được trời ưu ái, là con cưng của trời, lại có được đời đời truyền thừa. . .
Nhưng đột nhiên Chúc Tuyết Ngân nói mình và các nàng là cùng một loại người, cái này ngược lại khiến Chúc Minh Lãng không rõ ràng lắm.
Chẳng lẽ Chúc Tuyết Ngân cũng là hậu duệ Thần Cơ, chính là đạo thống sớm nhất sáng lập ra Mục Long sư, hoặc là hậu đại trực hệ của những Thủy tổ đạt được Thiên Khải trở thành Thần Phàm giả kia?
Các nàng có thiên phú dị bẩm, huyết thống ưu việt, tốc độ tu vi tăng lên viễn siêu tất cả mọi người?
"Rời xa các nàng."
Chúc Tuyết Ngân nói xong câu đó thì không nói thêm lời nào nữa, dọc theo con đường mòn kia đi về phía phía dòng sông.
"Vậy cô cô luôn mang theo dáng vẻ cùng ta vốn không quen biết, có phải cũng là vì nguyên nhân này hay không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Phải." Chúc Tuyết Ngân hồi đáp.
"Vậy còn tốt, ta còn tưởng rằng mình đã làm cô cô thất vọng tới cực độ."
"Cũng có thất vọng đến cực độ, nếu có một ngày ngươi có thể nhìn thấy tu vi chân chính của ta, lúc đó ngươi mới có tư cách nghe mấy lời cần nghe."
". . ."
Chúc Minh Lãng nhìn bóng lưng Chúc Tuyết Ngân.
Quá kiêu ngạo!
Đổi lại là người không quen biết, còn tưởng rằng mình cùng nàng là kẻ thù truyền kiếp.
Tốt xấu gì trước kia cũng là thân nhân sớm chiều chung đụng.
Chỉ là, đến cùng Chúc Tuyết Ngân muốn nói cho chính mình chuyện gì?
Các nàng là cùng loại người? ?
Một loại người là người nào a?
Có được truyền thừa khác hẳn với những thứ thế giới này nhận biết, gánh vác sứ mệnh phi thường to lớn, không muốn liên lụy đến mình?
Chẳng lẽ các nàng là tiên nữ trên trời hạ phàm đến trải nghiệm cuộc sống trần gian, nhưng kiên quyết không thể có khả năng có tình cảm đối với phàm nhân, đến thời gian liền phải về Thiên Đình sao?
Nếu là vế sau, Chúc Minh Lãng cũng có thể hiểu, vì sao Chúc Tuyết Ngân luôn mang dáng vẻ muốn cùng mình triệt để phân rõ giới hạn từ đây.
Nhưng Chúc Minh Lãng cảm thấy, Chúc Tuyết Ngân vẫn không thể buông xuống được chuyện mình từ bỏ kiếm tu.
Đúng là mình đã cô phụ sự bồi dưỡng của cô cô, dù sao lấy tính cách của nàng, nàng sẽ không tâm huyết dâng trào đi dạy bảo đệ tử đâu.
. . .
Ps: Mọi người đoán xem về sau anh Lãng có hốt luôn cô cô lạnh lùng này về không, sợ lúc đó thành Lãng cụt, hay Lãng một tay cưỡi chim điêu vác trọng kiếm nữa thì khổ :>