Bước vào trong khu rừng già, phía trước xuất hiện một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, bên trên vẫn còn dấu tích của người đi qua.
Chúc Minh Lãng cùng Bồ Thế Minh đi dọc theo con đường này, lại phát hiện trong rừng có một tòa miếu nhỏ, dùng một loại đá xám trắng xây nên, bên ngoài còn sơn một lớp sơn màu đỏ nhạt.
Miếu nhỏ này không quá lớn, cũng không có bậc thang dọc theo đường mà trực tiếp đi vào, còn có thể nhìn thấy bên trong có rát nhiều cờ giấy cùng tượng gỗ, còn có vài con gà vịt đã được giết sạch sẽ được nấu nướng qua, đặt ở mâm lớn giữa miếu.
Là một ngôi miếu nhỏ trong dân gian, chẳng biết là cung phụng Tiên Thần gì, ngay cả một pho tượng cũng không thấy.
Hai người vừa bước vào trong miếu nhỏ thì ánh nến trong miếu nhỏ đột nhiên thắp sáng lên, tựa như ngôi miếu này đang sống lại, phát giác có người ngoài xâm nhập vào, mỗi ánh nến như con mắt đang trừng lớn nhìn chăm chú vào họ mang theo địch ý rất lớn.
“Đừng trốn nữa, chúng ta biết ngươi đang trong này, vừa hưởng dụng cung phụng của thôn dân vừa giả thành Quỷ Thần làm chuyện ác, cuộc sống tạm bợ trải qua cũng khá thoải mái nhỉ!” Chúc Minh Lãng cười lạnh đối với thứ được cung phụng trong miếu nhỏ này.
Con mắt Bồ Thế Minh nhìn chằm chằm những ánh nến kia, mà Kim Sư Tử Long ở bên ngòai cũng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh dường như phát hiện có thứ gì đó có thể uy hiếp nó.
“Khò khè~~~~~~~~~~~~”
Một tiếng kêu quái dị vang lên, tựa như có một loài sinh vật to lớn đang đói khát mà ngọ nguậy.
Đột nhiên tòa miếu nhỏ này lắc lư đứng dậy, từ dưới đất vươn lên, sau đó cửa miếu bất chợt đóng sập lại, dọa cho Chúc Minh Lãng và Bồ Thế Minh phải giật mình vội vàng nhảy ra ngoài.
Lúc hai người nhảy ra đã ở giữa không trung mà tòa miếu nhỏ kia có nền sâu lạ thường, đang không ngừng cao lên còn chẳng thấy được dưới đáy.
Chờ lúc Chúc Minh Lãng và Bồ Thế Minh lần nữa nhìn lại miếu nhỏ tế bái này thì mới phát hiện cái này vốn chẳng phải ngôi miếu gì, mà là một thứ kỳ lạ mọc một cái đầu như miếu đường!
Thân thể của nó như một cây củ cải đâm sâu vào lòng đất, mà đầu của nó chính là dùng tảng đá đắp lên thành miếu kia, cái gọi là cửa cũng chỉ là miệng nó luôn đóng vào mở ra!
Bùn đất làm thân, đá tảng làm sọ, toàn thân mọc đầy những cây nấm ngũ thải ban lan, còn có vô số thứ như sợi rế.
“Đó là gì vậy!” Bồ Thế Minh kinh ngạc nói.
“Hẳn là một loại nào đó trong Tiên Quỷ, tu vi một vạn ba nghìn năm, chính là nó rồi.” Chúc Minh Lãng rất khẳng định nói.
Tiên Quỷ rốt cuộc có bao nhiêu chủng loại, hiện tại các đại thế lực cũng không rõ, chúng đều là là Thánh Linh cường đại mà từ trước đến nay chưa từng thấy qua, mà sợ dĩ bọn chúng trở nên kinh khủng như thế, nghe nói có liên quan tới sự cung phụng của người dân trên vùng đất này.
Cung phụng vốn nên là Tiên, Thần, về việc vì sao Tiên quỷ lại trở nên ác độc tùy ý giết người tu hành thì chuyện này không thể nào biết được.
Tiên Quỷ không thể nào công kích người bình thường, nhất là bình dân, trong mắt bọn chúng chỉ có người tu hành.
Điều này khiến cho đám người ở đây càng tin chắc Tiên Quỷ chính là sự hóa thân của Thần Linh đang trừng phạt những Mục Long sư và Thần Phàm giả nghịch thiên tu hành kia.
Thánh Sư Tử Long nhào tới, nó có bộ móng vuốt như hùng sư, còn có răng nanh mạnh mẽ hữu lực, toàn thân bao phủ một lớp vảy cứng rắn màu tím như Thủy Tinh khiến cho Thánh Sư Tử Long có năng lựuc cận đấu phi phàm, cường đại.
Thạch Miếu Tiên Quỷ am hiểu một chút yêu pháp nên nó đạp một cước về Đại Địa khiến cho nham thạch trên đất rung động bay lên không trung, sau đó Thạch Tiên Quỷ mở bốn chân ra như một khối nam châm hấp thụ những nham thạch đó lên người.
“Rầm, rầm, rầm keng!!!!”
Mỗi một khối nham thạch đều biến thành một bộ phận trên cơ thể nó, cho dù Thánh Sư Tử Long có bị tàn phá đến mức nào thì chẳng mấy chốc sẽ có hòn đá bay từ xa tới bổ khuyết lại.
Mà hiện tại trong rừng ngày càng nhiều nham thạch, đất cát bị hấp thụ tới, thân thể Thạch Tiên Quỷ càng thêm khổng lồ, đồ sộ.
Không bao lâu sau, Thạch Tiên Quỷ đã giống như một tòa lầu các được xây bởi đá, nguy nga rắn chắc, khắp nơi trên thân nó đều biểu lộ ra lực lượng đáng sợ!!
Thánh Sư Tử Long rất nhanh đã không phải là đối thủ của nó, bị Thạch Tiên Quỷ đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn đánh bay ra ngoài.
Bồ Thế Minh thấy tình huống không ổn liền gọi một con Xích Long ra, ngồi trên lưng Xích Long bay ra khỏi rừng.
“Chúc Minh Lãng ngươi cố gắng giữ chân nó một lúc, ta đi gọi các sư huynh đệ trong môn tới.” Bồ Thế Minh nói xong câu đó lập tức bỏ trốn mất dạng.
Tu vi một vạn ba ngàn năm, lại có bản lĩnh hấp thụ đá trên đại địa, thực lực của con Thạch Tiên Quỷ hẳn cũng đã đạt tới đỉnh vị Quân cấp, so với Hà Tiên Quỷ cố lộng huyền hư trước đó thì cường đại hơn nhiều.
Ngược lại là Bồ Thế Minh, tốc độ bán đồng đội ấy khiến cho Chúc Minh Lãng phải trợn mắt líu lưỡi.
Cho dù là Tiên Quỷ đỉnh vị Quân cấp thì lấy thực lực của Bồ Thế Minh hắn sao mà không chống đỡ được chứ?
Tên này cố ý tìm mình hợp tác quả nhiên là không có ý tốt.
Hơn nửa là hắn muốn hại chết mình.
Nhưng mà mình rõ ràng không oán không cừu với hắn...
...
Chúc Minh Lãng cũng không chạy đi.
Nếu là lúc trước thì Chúc Minh Lãng đúng là không có niềm tin để đánh với Thạch Tiên Quỷ nhưng có Thiên Sát Long ở đây thì Thạch Tiên Quỷ làm người sợ hãi cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé mà thôi!
“Thiên Sát Long, lương thực của ngươi....” Chúc Minh Lãng đang muốn gọi Long Vương ra, thì Thạch Tiên Quỷ vốn đang hung hăng tích tụ sức mạnh lại không để ý ngay lúc này lại đột nhiên nghe thấy ngoài rừng có một tiếng kiếm rít sắc bén vang lên.
Chúc Minh LÃng ngẩng đầu nhìn thấy trên cành cây khô khốc có một bóng người thon thả, gầy gò đang hạ xuống, trong tay cầm Tuyệt Ảnh Kiếm bổ xuống, có thể do từ trên cao bổ xuống nên mới có thể trông thấy bóng ảnh mấy trăm lưỡi kiếm chồng lên nhau, hiện ra một dấu kiếm ảnh kinh diễm không gì sánh được!
“Keng!!!’
Kiếm ảnh như roi chém xuống cái đầu như miếu của Thạch Tiên Quỷ, ngay sau đó phá vỡ thân thể của nó, góc độ hoàn mỹ vừa đúng chém nó làm đôi!
Thạch Tiên Quỷ bị phá ra như nhà lầu bị sụp đổ xuống mặt đất, nhưng khi tiếp xúc với mặt đất thì bất chợt đất lại biến thành hạt cát mềm mại, nhanh chóng nuốt chửng thân thể bị tổn hại của Thạch Tiên Quỷ vào trong.
Thân ảnh thon thả kia lại xuất kiếm lần nữa, kiếm văn màu vàng ấn vào thổ nhưỡng, giống như phù siêu độ cho những con Ngưu Quỷ Xà Thần bị giết kia, trong lúc bất chợt mặt đất dưới chân bị chia năm sẻ bảy rồi xuất hiện một vòi máu tươi đỏ thẫm phun lên, không mất bao lâu thời gian đã chảy thành suối máu, tràn khắp nơi....
“Sột soạt sột soạt!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ dưới nền đất, Tuyết Ảnh Kiếm lại đột nhiên xuất kích lần nữa, trực tiếp xuyên qua lòng đất sau đó máu như một cái giếng phun tùy ý tuôn từ dưới lên, mà dưới bùn đất này như giấu một đầu quái vật khổng lồ bị mổ ra vậy.
Thổ Địa đổ máu???
Chúc Minh Lãng nhìn thấy cũng có chút xuất thần.
Huyết dịch phun từ dưới lên rất lâu mới ngừng, lúc này cuối cùng mặt đất cũng bình tĩnh trở lại.
Tay Chúc Tuyết Ngân khẽ vẫy, Tuyết Ảnh Kiếm bay từ trong bùn đất trở về tay nàng sau đó gọn gàng trở về vỏ.