Mùa đông lạnh xuống, cỏ xanh chỉ còn vài lốm đốm, đằng sau Huyết sắc đại địa là một luồng khí lưu ấm áp truyền đến từ Nghê Hải khiến cho người ta cảm giác như từ mùa đông đang vào mùa xuân vậy.
Khí hậu ở nơi này rất thoải mái, vừa nghĩ tới trên vùng đất này có một tòa thành thuộc về mình, thổ địa, thủy tú, sơn lâm dưỡng ra rất nhiều những thiếu nữ còn đang độ tuổi nụ hoa chớm nở, cho dù chỉ là trong lúc vô tình liếc thấy các nàng đang hái trà, trồng hoa, dạo phố thì tâm tình cũng thoải mái hẳn lên!
Khẽ ngâm nga khúc hát, Chúc Minh Lãng về tới thành Nhuận Vũ, vài ngày không gặp mà thành Nhuận Vũ lại như thiếu nữ sắp trưởng thành vậy, thế mà lại trở nên đặc biệt khí phái, từ thành lâu đến đường lớn đều được phủ lên thạch văn có màu sắc vừa phải, hai bên còn dần dần mở cửa hàng.
Có trật tự nên tòa thành này quả nhiên rất nhanh đã tràn đầy sinh lực, thương nhân, nông dân, du hiệp, thư sinh, người tu hành, cố dong giả, quân đội riêng...
Ở thành Nhuận Vũ luôn có thể tìm được việc làm mà phù hợp với bọn họ, mà chỉ cần nắm chặt cơ hội liền giàu đến chảy mỡ!
Bản thân thành Nhuận Vũ là một tòa long huyệt linh mạch lại còn có bốn tòa đại linh mạch ở xung quanh nên là yếu tố trọng yếu để hấp dẫn thế lực trấn giữ.
Bây giờ học viện Thần Phàm đã trở nên hòa ái dễ gần không gì sánh được, lão viện trưởng Diêm Quảng chỉ còn lại nửa hơi thở kia cũng là một trong những nhân tố mang lại rất nhiều tiện lợi cho Nhuận Vũ thành, mặt khác linh mạch của Nhuận Vũ thành cũng đã tìm được người mua khá thích hợp.
Linh mạch thuê theo năm, thuê còn khoa trương hơn mỏ vàng.
Số tiền kia trở thành thu nhập lớn nhất của thành Nhuận Vũ.
Thương đạo cũng đang khai thác do quốc quân của Đồ quốc tự mình đốc xúc, mặc dù thương đạo liên thông với Nghê Hải thì đối với hắn hay mình cũng khá có lợi, nhưng mọi người cùng nhau kiếm tiền mới là hoàn mỹ nhất.
Bởi vì có một thứ gọi là một hòa thượng có nước uống mà hai hòa thượng đi gánh nước, thì cả ba hòa thượng sẽ không có nước uống.
...
Ở gần Huyết sắc đại địa không chỉ có một hòa thượng mà có thể trong hoà thượng còn có phương trượng vậy, nên ngôi miếu này lại vui vẻ phồn vinh, tất cả đều hướng tới sự phát triển tốt đẹp.
....
Hiện tại Chúc Minh Lãng không thiếu tiền, thành Nhuận Vũ là của mình nên đầu nhập càng nhiều thì tương lai càng nhận được nhiều hơn.
Cho nên trong lúc cất bước thì mặc dù các nơi đều đang kiếm tiền nhưng Chúc Minh Lãng cũng không định tùy ý phung phí...
Không bao lâu sau thì mình rất có khả năng trở thành Mục long sư có mấy đầu Long Vương.
Long Vương đại khái là ăn kim khố nên chỉ mong đến lúc đó, lợi nhuận của thành Nhuận Vũ có thể chia sẻ giúp mình khoản sữa bột của đám Long Vương này.
Vừa đến của thành đã nhìn thấy thủ lĩnh Tô Thái và mười vạn quân sừng sững trước cửa, một đôi mắt sắc bén quét mắt nhìn những quân đội riêng kia.
“Huyết Lan quân các ngươi muốn vào thành thì tốt nhất thành thật cho ta, nếu để ta biết được cô nương nhà ai thiếu một đôi giày hay người Hồ gia nào mất một con dê thì ta vặt đầu các ngươi xuống làm cầu mây chơi!”
Vậy mà Huyết Lan quân lại từng người từng người cười làm lành cũng biết Tô Thái là người như nào nên không dám dị nghị gì.
Chỉ là đám người Huyết Lan quân không hiểu được, ngươi là một thủ lĩnh của mười vạn quân, là đại tướng tiên phong của Đồ quốc sao lại chạy đến thành Nhuận Vũ nho nhỏ này làm một quan giữ cổng??
“A, thành chủ đại nhân, Chúc ân nhân, ngài đã về rồi!” Tô Thái thấy Chúc Minh Lãng thì bộ dáng vừa rồi còn là hung thần ác sát thì giờ đã trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn, hòa ái, giống như gặp được thân gia gia vậy.
Cả người của đám Huyết Lan quân đều thấy choáng váng.
Cùng là người sao thái độ của Tô Thái lại chênh lệch đến thế, Tô thái này chỉ thiếu mỗi không có một cái đuôi thôi, chính là dạng chó nhà vẫy đuôi đón chủ ấy!
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Chúc Minh Lãng thuận miệng hỏi một câu.
“Sao có thể có người lỗ mãng được chứ, cho dù không nể mặt mũi của Tô Thái ta thì đám Thương Lang kỵ và Đồng Dao quân cũng chẳng phải ăn chay, thành chủ đại nhân cứ việc đi du lịch, ngài ấy nên giống như nam tử Thiên Tiên xông xáo Thiên cảnh nhiều vào, những chuyện phàm phu tục tử này chúng ta nhất định sẽ chăm sóc thỏa đáng cho ngài!” Tô Thái nở nụ cười tươi rói.
“Vậy là được rồi.” Chúc Minh Lãng hài lòng gật nhẹ đầu.
“Đại nhân Hồ tổng đốc dường như có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, trước khi ngài về, chúng ta đã tỉ mỉ chế tạo biệt viện Thu Nam cho ngài và các phu nhân.” Tô Thái nói.
Chúc Minh Lãng thuận đường đi một chút, đang muốn xem những ngày này thành Nhuận Vũ có cải thiện gì không, bản thân mình đi ra ngoài cũng đã gần nửa tháng rồi, sau khi được thợ rèn và thợ xây đẩy nhanh tốc độc làm thì thành trì phế tích này đã triệt để dọn dẹp không nói nhưng mà có rất nhiều tòa lầu các đẹp đẽ được dựng lên, từng tòa cứ đứng sừng sững trong Đông Dương Tuyết Liễu, có thể nói là lộng lẫy lại lộ ra vài nét cổ điển ưu nhã.
Đến biệt viện Thu Nam, nơi này là huynh muội Hồ gia cố ý phân phó các thợ xây cho Chúc Minh Lãng và các phu nhân.... Các loại trạch viên trang nhã cùng nhau xây lên.
Chúc Minh Lãng không thích kiểu gia đình giàu có kia, chỉ ưa thích một số biệt viện nhỏ, kết hợp với lúc Lê Vân Tư còn ở Lê gia hoàng viện nên trong ngoài biệt việt này đều trồng Thu Nam Thụ mang theo một loại hoa văn màu xanh thẳm.
Thu Nam Thụ là tình cảm chân thành của Lê Vân Tư và Lê Tinh Họa, cho nên biệt viện này cũng coi như là đã tốn không ít tâm tư.
Vừa tới trước cửa thì Hồ Bách Linh đã nghe được tin tức đang đứng chờ ở cửa ra vào.
“Ngài về rồi, ta đang có hai chuyện muốn nói với ngài.” Hồ Bách Linh bây giờ cũng thêm tôn xưng.
Mặc dù Hồ Bách Linh cũng coi như là người quen nhưng có thể là lo cho uy nghiêm của thành chủ còn có tôn sư cấp Vương nên dù là cấp dưới vẫn cứ bảo trì thái độ tôn kính trước công chúng.
“Các nàng đi đâu rồi?” Chúc Minh Lãng dò hỏi.
“Hả? Ngài biết các nàng không ở nhà sao?”
“Tinh Họa mà ở đây thì mấy bồn cây cảnh trước cửa này cũng không lộn xộn như thế.” Chúc Minh Lãng nói.
“Đây là tin tức ngài xem trước đi, chuyện xảy ra hơi đột ngột nên các nàng vốn muốn đợi ngài trở về rồi cùng ra ngoài nhưng lão tổ mẫu sợ là không trụ được quá lâu.” Hồ Bách Linh nói.
Chúc Minh Lãng mở ra xem, hẳn là chữ của Lê Vân Tư, Chúc Minh Lãng từng thấy nàng viết chữ trong đại điện nghị sự ở Lê gia, cứng cáp mà có lực, kiên nghị lại lưu loát, cũng như tính của nàng vậy.
“Minh Lãng, tổ mẫu đang hấp hối, trong thư bà ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta, chúng ta định đợi ngươi ba ngày ở chỗ rẽ về Ly Xuyên để cùng về...”
Các nàng đang trên đường về Ly Xuyên, lão tổ mẫu của Lê gia dường như đã còn hơi thở cuối cùng...
Nam thị Lê gia, để đám Lê Vân Tư các nàng nhớ mong có lẽ cũng chỉ có vị lão tổ mẫu của Lê gia này.
Có chuyện quan trọng muốn nói?
Là liên quan tới thiên ngoại chi khách sao, trước đó lúc Chúc Minh Lãng và Nam Vũ Sa suy đoán thì cảm thấy như chỗ lão tổ mẫu dường như giấu rất nhiều bí mật, bao gồm cả đại địa Ly Xuyên, di tích Thượng cổ cả thân phận của tỷ muội Lê Nam bọn họ nữa.
“Thời gian của lão tổ mẫu không còn nhiều, chúng ta đành đi trước một bước, ngươi mau chóng tụ hợp với chúng ta ở Đông cảnh.”
Sau khi Chúc Minh Lãng nhìn thấy dòng cuối cùng thì cũng có thể nhìn ra Lê Vân Tư lo lắng lão tổ mẫu không thể chống đỡ đến lúc các nàng trở về lại cũng hy vọng có thể lên đường cùng mình.
Aizz, đều do luân hồi chập biến.
Thiên Sát Long không chở được mình, nên mình chỉ có thể cưỡi tọa kỵ phổ thông, như vậy sẽ chậm trễ rất nhiều ngày.
Lúc đi ra, Chúc Minh Lãng ngồi trên Thiên Sát Long vào rừng rộng, một ngày Long Vương có thể bay mấy ngàn dặm nhưng tọa kỵ bình thường thì phải hơn mười ngày mới đến nơi.