Chúc Minh Lãng vội vàng ôm nó ra từ trong Linh Vực.
Tiểu linh trùng béo múp, thời điểm hoạt động trên bàn tay của Chúc Minh Lãng, có thể cảm giác được da thịt của nó bóng loáng và lạnh buốt, sờ tới sờ lui vô cùng dễ chịu, ngay cả da thịt của một cô nương. . . cũng không mlem mlem được như vậy.
"Mua lá dâu đi!" Cẩm Lý tiên sinh sau lưng Chúc Minh Lãng kêu lên một tiếng, dọa Chúc Minh Lãng nhảy một cái.
Giày của Chúc Minh Lãng đều đã cởi ra, vội vàng mang vào.
Tới Huyên Thảo sơn bảo này, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, vì nơi này có lá dâu tốt nhất trên trên đại lục.
Lá dâu chính là một thứ Chúc Minh Lãng vô cùng am hiểu, thời điểm lang thang hắn từng trồng cái này, nên biết cách chọn lá dâu như thế nào.
Mặc dù là ban đêm, trên đường phố Huyên Thảo sơn bảo rất phồn hoa, tiểu thương nơi này, người dân chuyên trồng hoa, quán ăn đều sẽ bán tới hừng đông, sau hừng đông lại bắt đầu phiên chợ ồn ào.
"Những lá dâu này, ta muốn lấy hết." Chúc Minh Lãng rất nhanh tìm được một nhà, bọn hắn bán lá dâu phỉ thúy.
Lá dâu tươi tốt trơn bóng, như từng mảnh từng mảnh lá phỉ thúy, Chúc Minh Lãng đã từng cân nhắc qua trồng thứ này, có thể kiếm nhiều tiền, đáng tiếc không có hạt giống của nó.
Hiện tại có tiền, nên trực tiếp mua.
Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!
Về tới chỗ ở, Chúc Minh Lãng cũng không buồn ngủ, bảo chủ quán mang tới một bình Hoa Nhưỡng Tửu lạnh buốt, ngồi xuống điếm viện, uống rượu một mình, còn Tiểu Thanh Trác trên bàn gặm lá dâu.
Mùi hương cá ướp muối quen thuộc.
Chúc Minh Lãng nhớ tới đoạn thời gian sinh hoạt trên Vu Thổ.
Nơi đó cũng không bình yên, nhưng bản thân hắn lại trải qua phi thường nhàn nhã, trong đầu nhớ tới khi đó bất quá cũng chỉ có chẻ củi, cho ăn tằm, thổi lửa nấu cơm. . .
Nếu không phải nữ nhân kia. . .
Ai, có chút hoài niệm.
Mới tách ra thời gian không lâu, cũng có chút nhớ nhung dung nhan tuyệt sắc ngắm mãi không chán của nàng, còn có dáng người hoàn mỹ muốn ngừng mà không được, mặc kệ mặc kiểu dáng y phục nào đều đẹp như tiên tử.
"Phải mau chóng nuôi mấy con rồng lớn lên, mới có thể tụ hợp với các nàng." Chúc Minh Lãng thì thầm một mình.
"Ha ha ha ha, cái tên này ngươi cũng đừng đùa ta, thật sự nuôi một tiểu trùng, đây là chủng loại sâu ăn lá gì, mặc dù nhìn qua rất đặc biệt, nhưng nhìn qua cũng không thấy có khả năng hóa rồng, bằng hữu, quả nhiên ngươi nên đi tìm quý bà xin ăn bám đi thôi!" Lúc này, âm thanh ngạo mạn kia lại một lần nữa vang lên.
Chúc Minh Lãng uống một ngụm rượu, phát hiện nam tử áo bông đang cầm thịt tươi đút cho Mãnh Long của hắn ăn.
Hắn trực tiếp hướng đi về phía mình, sau đó đưa cho Chúc Minh Lãng một bầu rượu, cười nói: "Nhìn ngươi mộc mạc đáng thương như vậy, cho ngươi rượu này, so với cái loại hoa nhưỡng tửu ngươi đang uống chắc chắn sẽ tốt hơn."
Chúc Minh Lãng nhận lấy, nếm thử một miếng.
Thật sự là rượu ngon.
Xem ra người này chỉ là miệng bẩn, cũng không phải thật sự xem thường mình, nếu không đánh cho hắn một trận.
"Đây là một con Thanh Long của ta, rất nhanh sẽ hóa rồng." Chúc Minh Lãng chậm rãi nói.
"Dáng vẻ ngươi nằm mơ, thật sự rất giống với những kẻ bị lừa dối khắp thiên hạ đó, mặc dù truyền thuyết nói, tất cả sinh linh trong thế gian đều có thể hóa rồng, nhưng mà tỷ lệ này vô cùng hiếm hoi, sao có thể rơi vào trên đầu ngươi được chứ, con sâu ăn lá này, dáng vẻ cực kỳ nhỏ nhắn đáng yêu, rất thích hợp dùng để lấy lòng quý tộc tiểu thư, quả phụ lớn tuổi đó nha." Nam tử áo bông ngồi xuống bên cạnh, dáng vẻ như rất thân quen.
Hắn gọi một phần thịt trâu, rồi mời Chúc Minh Lãng cùng ăn, chắc là cảm thấy tiền trong tay Chúc Minh Lãng đều cầm lấy đi mua những lá dâu đắt đỏ này.
"Xưng hô như thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"La Thiếu Viêm, còn ngươi, thi sĩ ngao du?" Nam tử áo bông hỏi.
"Chúc Minh Lãng." Chúc Minh Lãng đáp.
"Nhìn y phục của ngươi, cũng không giống nghèo rớt mùng tơi, hơn phân nửa vì để con sâu ăn lá này hóa rồng, mua quá nhiều thứ đắt đỏ, kết quả là một con rồng đều không có. Thức Long thì phải chọn lựa thật kỹ, không phải nói ngươi thấy một tiểu sinh linh nào, toàn thân tràn đầy linh tính, cũng có thể hóa rồng, có những sinh vật nhỏ có linh khí, sống hơi lâu cũng có thể là thành tinh." Tự xưng La Thiếu Viêm nam tử thao thao bất tuyệt nói ra.
"Ngươi hiểu Thức Long chi thuật?" Chúc Minh Lãng nâng lên lông mày.
"Đương nhiên, La Sơn tông chúng ta, cũng từng là tông môn hiển hách, ngay cả một vài lão tiền bối của Tử Tông Lâm, đều đã từng đến La Sơn tông chúng ta lĩnh giáo qua Thức Long chi thuật, có thể hơi khoa trương, Tử Tông Lâm bọn hắn lưu truyền Thức Long chi pháp rộng rãi, chính là ghi chép từ nơi này của chúng ta, La Sơn tông chúng ta làm việc luôn điệu thấp, sinh hoạt quá mức ẩn sĩ, đến mức không người nào biết được." Nét mặt La Thiếu Viêm tự ngạo nói.
"Được, vậy ngươi nhìn tiểu khả ái này của ta bao lâu có thể hóa rồng?" Chúc Minh Lãng chỉ chỉ Tiểu Thanh Trác tròn vo trên mặt bàn đang nhấm nháp lá dâu, hỏi.
"Ngươi đang đùa ta, nó? Nếu nó có thể hóa rồng, ta sẽ uống cạn nước trong Nghê Hải!" La Thiếu Viêm khinh bỉ nói.
"A, vậy xem ra Thức Long chi thuật của thế lực các ngươi chẳng ra sao cả." Chúc Minh Lãng giận dữ nói.
"Nói bậy, lần này lão tử rời núi, chính là muốn gia nhập Tối Cao viện của Thuần Long học viện, chờ thời điểm thanh danh ta lan xa trong Thuần Long tổng viện, gia hỏa ngươi còn đang nịnh nọt lão nữ nhân nào đó, đến lúc đó đừng hào hứng chạy tới lôi kéo làm quen với ta, khoe khoang chuyện hôm nay uống rượu với ta!" La Thiếu Viêm ý khí phong phát nói.
"Nguyên lai ngươi muốn đến tổng viện của Thuần Long học viện, mấy ngày nữa ta cũng sẽ đến đó bái phỏng." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi cần phải thật nghiêm túc vào, nếu thật sự có dư giả tích xúc, quyết đoán một chút, đi mua một con ấu linh ngụy Long, như vậy vẫn tốt hơn là trông chờ vào một con sâu ăn lá, vạn vạn không nên tin tưởng lời của đám gian thương kia, cái thứ linh đan diệu dược trong miệng bọn chúng, nói cái gì mà tăng cao tu vi, hơn phân nữa toàn là lừa đảo, không có tác dụng, về phần Thức Long thuật, đích thực như vượt Long Môn vậy, một bước lên trời, dùng không tốt thì cũng chẳng khác gì lười người gạt quỷ!" La Thiếu Viêm căn dặn Chúc Minh Lãng.
Trò chuyện xong, La Thiếu Viêm quay về trong phòng của hắn.
Chúc Minh Lãng còn phải chờ Tiểu Thanh Trác từ từ gặm xong lá dâu.
Lúc này, ngoài chuồng ngựa, Mãnh Long kia đã ăn xong thịt tươi, dã tính khó thuần, đang từ từ tiến về hồng mã của Chúc Minh Lãng, bộ dáng như muốn ăn thịt ngựa.
Chúc Minh Lãng nhíu mày, đang muốn đứng dậy, lấy khí tức uy hiếp, lúc này trên bàn tiểu thanh trùng lại đột nhiên phát ra một tiếng gáy gọi, thanh âm này xác thực không hề khác gì hạ trùng, người bình thường căn bản sẽ không để ý, có thể Mãnh Long ăn thịt sống kia lại như nghe thấy âm thanh gì rất kinh khủng, lập tức co lại thành một đoàn, càng không dám bước thêm một bước nào về phía hồng mã nữa!
Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiểu Thanh Trác đang trong hình thái côn trùng.
Cần hung mãnh như vậy hay không?
Ngươi còn chưa thăng cấp xong đâu!
Đúng lúc này, tiểu linh trùng đã ăn no bắt đầu lăn lộn trên đất, Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng nó muốn hắn chơi đùa với nó, khi đang muốn dùng ngón tay chọt chọt nó, trên làn da như linh ngọc của nó, lại từ từ dâng trào ra một chút tơ tằm màu xanh. . .
Những ánh áng màu xanh này rất đặc thù, như chất lỏng sáng long lanh, thứ màu xanh đó bao trùm tiểu linh trùng lại, không bao lâu một lần nữa hóa thành một cái kén xanh sáng chói, hơi thở sinh mệnh bừng bừng toả sáng! !
Tiến hóa? ? ?
Nó tiến hóa rồi? ? ?
Lúc trước hắn và Tiểu Bạch Khởi lưu lạc mất rất nhiều năm a!
"Tổ hoàng ba mươi ngàn năm, quả nhiên là vật đại bổ, ngươi nhanh bỏ tiểu Thanh Trác vào trong Linh Vực đi, lại có tốc độ linh khí tu luyện gấp trăm lần tẩm bổ, vài ngày sau nó sẽ phá kén! !" Cẩm Lý tiên sinh mừng rỡ vạn phần nói.