Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 400: Chưa biết chết là thế nào phải không?

Chương 400: Chưa biết chết là thế nào phải không?




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Sóng nước nhu hòa, trên mặt đất ẩm ướt rừng cây đước đón gió nhẹ nhàng lay động, nhịp nhàng theo làn nước biển.

Chúc Minh Lãng ngồi xuống ngay tại chỗ, cho tiểu Thanh Long sau một phen kịch chiến ăn một chút Ngô Đồng linh lộ.

Mới vừa uống xong, Chúc Minh Lãng đã cảm giác được một đoàn nhiệt lượng từ bên trong lông vũ của Tiểu Thanh Trác chậm rãi khuếch tán ra xung quanh.

Là thánh quang nóng rực, từ bên trong hoa văn những lông vũ huy hoàng kia chậm rãi chảy ra, nhìn vào tựa như những dòng dịch óng ánh, chảy xuôi trên thân mình tiểu Thanh Long, trong quá trình chảy xuôi dường như có lực lượng cổ lão nào đó đang thức tỉnh trên người của nó.

"Tiến giai rồi?" Chúc Minh Lãng có chút vui vẻ nói.

Còn tưởng rằng phải chờ thêm ba bốn ngày nữa, thậm chí Chúc Minh Lãng còn lo lắng không biết Tiểu Thanh Trác có thể vượt qua trận khảo nghiệm kia hay không.

Nguyên lai khiêu chiến một địch nhân cường đại hơn mình rất nhiều cũng có thể rút ngắn quá trình trưởng thành của long sủng một cách nhanh chóng!

"Đây là Linh Phỉ Diệp, ngậm trong miệng." Chúc Minh Lãng lập tức lấy ra linh tư đã chuẩn bị xong.

Phỉ Diệp, là một loại linh vật có thể tăng lên năng lực Pháp Tắc Tự Nhiên của long sủng, Chúc Minh Lãng bỏ ra bốn vạn kim mới mua được.

Đã có cơ hội có thể bồi dưỡng thêm một lần nữa, đương nhiên Chúc Minh Lãng sẽ đem hết toàn lực cung cấp cho tiểu Thanh Long tài nguyên hoàn mỹ nhất, bao quát trong quá trình tiến giai của nó, kỳ thật cũng có thể tiêu hóa một chút linh năng, cũng tỷ như nói Linh Phỉ Diệp này.

Ngậm trong miệng, long sủng bài tiết nước bọt sẽ đem linh nguyên bên trong Linh Phỉ Diệp từng chút từng chút tiêu hóa, lấy một loại phương thức tương đối ôn hòa để gột rửa nội tạng, khí quan của long sủng, để khi bọn chúng thi triển pháp thuật cường đại, có thể phát ra sức mạnh càng thêm thuần túy, hiệu quả cũng sẽ tăng lên nhiều lần.

Tiểu Thanh Trác ngậm lấy Linh Phỉ Diệp, tự mình bò vào bên trong Linh Vực, trên thân có linh năng ấm áp bao vây lấy nó, khiến cho nó vốn đã chiến đấu rã rời cảm thấy cực độ thoải mái dễ chịu, cùng với đó là cơn buồn ngủ không thể chống cự được.

Nó ghé vào bên trong ổ nhỏ của mình, lông vũ trên người tiểu Thanh Long quang huy không giảm, tựa như một viên lượng diệu Thần thạch tự bản thân đã có thể tự toả sáng.

Thân thể của nó đang từng chút từng chút sinh trưởng, lông vũ ngắn nhỏ như lá dần dần dài ra, một bộ phận ưu mỹ cao quý bao trùm trên phần lưng, phần cổ của nó, một bộ phận lông tơ mềm mại đẹp như nhung, không khác gì tơ lụa phiêu tán trên cánh chim cùng giữa cái đuôi . . .

Ấu niên kỳ, Chúc Minh Lãng cảm thấy nó giống như một con thanh ưng, có rất nhiều đặc thù của ưng, nhưng hình thái nó bày ra bây giờ, rõ ràng là một con Hoàng ngây ngô, danh xưng Thương Loan, đang thể hiện ra hoàn mỹ ngay trên từng sợi lông vũ huy hoàng mà cao quý vũ, còn có trên thân hình tràn ngập mỹ cảm lưu tuyến của nó!

Thương Loan Thanh Thánh Long! !

Chúc Minh Lãng nhìn biến hóa trên người Tiểu Thanh Trác, trong lòng càng cảm thấy vui sướng.

Vẫn chỉ là giai đoạn trưởng thành thứ hai, nó đã thể hiện ra khí phách không kém hơn Thần Mộc Thanh Thánh Long thành niên kỳ!

Mà nó đã thoát ly khỏi thuộc tính Tàn Long, chỉnh thể Tiểu Thanh Trác toả ra sinh mệnh lực vô cùng tràn đầy, giống như là Liệt Nhật Vĩnh Hằng trên bầu trời xanh, cường đại, uy nghiêm, không gì sánh được!

Không bao lâu sau, Tiểu Thanh Trác đã nặng nề thiếp đi, thân thể của nó còn đang phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ, chỉ có chờ về sau chậm rãi quan sát mới biết được chỗ phi phàm của chúng.

"Khảo nghiệm ba ngày sau, liền trông cậy vào ngươi." Chúc Minh Lãng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu chưa đến đến trưởng thành kỳ, tình huống sẽ rất lúng túng, Thiên Sát Long tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở loại trường hợp này, ở trong mắt nó loại khảo nghiệm cùng quyết đấu này với nó mà nói không khác gì cùng một đám trùng hạ đẳng vì tranh giành một đám cỏ dại mà đánh nhau.

"Ngao ~~~~~~~~~~~ "

Tựa hồ bị ánh sáng Tiểu Thanh Trác thuế biến lắc tỉnh, Thiên Sát Long Vương hoạt động đôi cánh tinh không một chút, cuống họng hướng về phía Chúc Minh Lãng ngao một tiếng, biểu thị bản Long Vương muốn ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.

Chúc Minh Lãng mở ra đồ ấn, để Thiên Sát Long chui ra.

"Nơi này là Nghê Hải, vừa vặn chúng ta đi dạo một vòng đi." Chúc Minh Lãng nhảy đến trên lưng Thiên Sát Long.

Đây tựa hồ là lần đầu tiên Thiên Sát Long nhìn thấy hải dương.

Đại đa số thời điểm nó đều ẩn núp trên sườn núi lơ lửng trong di tích, di tích dù sao cũng chỉ là một mảnh không gian vỡ vụn, bầu trời nhỏ hẹp, đại địa có hạn, hải vực tráng lệ vô ngần giống như vậy, đối với Thiên Sát Long tới nói tuyệt đối là một thế giới hoàn toàn tươi mới.

Nó lại một lần nữa hoạt động đôi cánh xương, đang chuẩn bị bay vọt lên trên trời cao hướng ra biển xanh, trong rừng cây vô cùng tươi tốt của vùng đất ngập nước bò ra một đoàn thằn lằn Thủy yêu!

Những con thằn lằn Thủy yêu này dường như là đến trợ giúp lãnh tụ của bọn chúng, số lượng rất nhiều, có con từ trong nước biển leo ra, có con từ trong rừng cây kết đội thành quần xông tới, có từ trên lục địa bao vây lại!

Hàng trăm hàng ngàn con thằn lằn Thủy yêu, giống như một hồi chiến tranh chủng tộc, tu vi không giống nhau từ một trăm năm đến chín trăm năm, hình thể lớn nhỏ cũng hoàn toàn khác biệt, chúng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đánh tới, một bộ thế không thể đỡ!

Dẫn đầu, chính là một đầu thằn lằn tu vi hơn 900 năm, nó phát ra tiếng gầm, thanh thế to lớn muốn thảo phạt đầu tiểu Thanh Long nhỏ tuổi kia. . .

Thị lực tộc thằn lằn cũng không quá tốt, thường thường cần phải đến rất gần mới có thể thấy rõ một vật thể.

Chỉ là, khi chúng nó hoàn toàn đến gần, thấy rõ ràng ở chỗ nước cạn này có một đầu ngũ thải ban lan Sát Tinh Long lúc, từng con thằn lằn hung thần ác sát mặt biến thành ngốc trệ!

Là tiểu yêu nào mắt bị mù! !

Ngươi dám nói cho bản thằn lằn, đây là một đầu tiểu thánh long vừa mới sinh ra không lâu? ? ?

"Ùng ục ùng ục ùng ục ~~~~" ở chỗ nước biển, một số đầu thằn lằn yêu đã sợ đến hồn phi phách tán, đầu đều vội cắm vào trong nước, kém chút bị nước biển sặc chết.

Trên lục địa, những thằn lằn Thủy yêu có tu vi mấy trăm năm cũng không khác gì nhìn thấy quỷ, đang điên cuồng đào đất, liều mạng mà chui xuống trong đất bùn!

Phải biết đất cát trên lục địa không có mềm mại như trên bờ cát. . .

Nhưng coi như đào trúng đá cứng thì cũng phải đào a! !

Về phần thằn lằn Thủy yêu từ trong rừng cây xuất hiện, sợ là không có chỗ nào có thể chạy trốn, bọn chúng cách Thiên Sát Long quá gần, từng con tận lực giả vờ như bị bại não, giống như một đám tiểu thằn lằn vô hại với người vật, hoặc là dứt khoát giả bộ như mình là bãi cát bên cạnh đá ngầm. . .

"Ngao ~~~~~~~???" Thiên Sát Long phun ra một ngụm hơi thở.

Muốn làm gì a?

Chưa biết chết là thế nào đúng không!

Một ngụm hơi thở này dọa đến đám thằn lằn Thủy yêu chung quanh tập thể xoay người, cái bụng hướng lên trên, lưng cùng đầu hướng xuống. . .

Thằn lằn tộc có một cái thiếu hụt trí mệnh, đó chính là khi kinh hãi quá độ, đầu óc sẽ bài tiết ra một loại chất tê liệt, khiến cho thân thể bọn chúng hoàn toàn mất cân bằng, trên dưới cũng không phân biệt được.

Cũng chính là hiện trạng mà chúng biến thành giờ phút này, từng con đều ngửa bụng lên trời, bị dọa đến hồn phi phách tán, lại chỉ có thể điên cuồng quơ quơ móng vuốt ngắn mập trong không khí, giống như một con rùa ngã lật, muốn chạy trốn lại một bước cũng không di chuyển được!

Chúc Minh Lãng cũng cười.

Nguyên lai bộ tộc thằn lằn Thủy yêu hung thần ác sát còn có một mặt ngốc nghếch đáng yêu như thế.

Giương cánh lên, Thiên Sát Long nhìn cũng chẳng muốn nhìn bọn tiểu thằn lằn này, nó tự do bay lượn trên bầu trời trong xanh giữa đại dương mênh mông.

Bãi cát, hải dương dần dần kéo xa, Chúc Minh Lãng ngồi ở trên lưng Thiên Sát Long, quay đầu thoáng nhìn về phía sau, phát hiện những con thằn lằn Thủy yêu kia vẫn còn đồng loạt ngửa bụng trắng sáng lấp lóe, đoán chừng phải mất thời gian rất lâu cũng chưa lật người lại.

"Bay về vùng Viễn Hải đi, nghe nói Viễn Hải có Linh đảo, cũng không biết có thể gặp được Phượng Hoàng hay không." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngao ~~~~~~ "

Thiên Sát Long giương lên cái đầu tà tà lạnh lùng, dáng vẻ ngạo kiều bản Long Vương muốn bay đến chỗ nào thì sẽ bay đến chỗ đó.

Nhưng phương hướng nó bay tới, đại khái vẫn là hướng Chúc Minh Lãng chỉ.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch