“Tuyệt Hải Ưng Hoàng đó quá mức xảo trá ác độc, mỗi lần Đại Giáo Dụ ra tay thì nó liền trốn xa, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy lại bị nó tìm được sơ hở rồi làm Hàn Quán bị thương nặng.” Vị viện tuần hơi mập mạp nói.
“Nó cứ dây dưa với chúng ta như vậy là không muốn chúng ta đưa Hàn Quán trở về trị liệu, cứ tiếp tục thế này thì có lẽ Hàn Quán sẽ...” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu thở dài.
Cuối cùng cũng là do mình không cẩn thận mới đánh giá thấp trí tuệ của con Tuyệt Hải Ưng Hoàng này.
Nếu như dùng thực lực để đối cứng với nó thì Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu cũng chẳng sợ con súc sinh kia, vì hắn cũng là Long Vương Tôn Giả.
Nhưng Tuyệt Hải Ưng Hoàng này lại không ngừng dây dưa khiến cho bọn họ chẳng thể nghỉ ngơi, càng không có cách nào chữa thương được, mắt thấy tình trạng vết thương của Hàn Quán càng lúc càng kém nên bọn họ cũng trở nên gấp gáp không thôi.
“Đừng quá lo lắng, nếu nó muốn dây dưa thì ta và Đại Giáo Dụ cùng liên thủ lại, có lẽ cũng có thể làm nó bị thương nặng.” Chúc Minh Lãng nói.
...
Lúc bay trên đường, Chúc Minh Lãng luôn cảm thấy có một loại cảm giác như đang bị giám thị.
Dường như có một đôi mắt nào đó đang ẩn núp ở trên bầu trời cao ngất kia nhìn xuống mình và Thiên Sát Long.
Thiên Sát Long cũng đã nhận ra bất thường nên thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng lại chỉ thấy một khoảng không xanh ngắt, còn lại thì chẳng thấy gì nữa.
Con Tuyệt Hải Ưng Hoàng kia chắc là đang theo đuôi.
Nhưng mãi cho đến khi gần biển cũng không thấy nó hiện thân cũng không thấy nó ra tay với đám người bọn họ.
Quả nhiên vẫn nên cẩn thẩn hơn, một con chim ưng Thánh Linh có tu vi hơn hai vạn năm, nó sẽ không mạo muội động thủ dưới tình huống chưa hiểu rõ thực lực của Thiên Sát Long Vương.
Một đoạn hộ tống này cũng xem như thuận lợi, Nghê Hải Mạn thành cuối cùng cũng đã xuất hiện ở đường chân trời.
Lâm Chiêu và những viện tuần khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Coi như là hữu kinh vô hiểm.
“Các hạ theo chúng ta vào học viện đi, sau khi chúng ta đưa nàng ấy đi trị liệu, ta sẽ dẫn ngươi đi chọn máu Thánh Linh.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu vô cùng nhiệt tình nói.
“Được.” Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng gật đầu.
Vào học viện, Thiên Sát Long lướt qua trên không đã làm vô số học viên phải ngước nhìn kinh hô.
Vốn dĩ ở Thuần Long cao viện có quy định không cho phép long thú của các học viên được tự tiện bay lại, nhưng mà có Đại Giáo Dụ ở đây, hơn nữa tình huống lại khẩn cấp nên Thiên Sát Long Vương lập tức trở thành con rồng thu hút toàn bộ sự chú ý của học viện.
Bay về Điều Dưỡng Các, hai vị viện tuần đỡ vị nữ tử gọi là Hàn Quán đi vào trong các.
Trước khi Hàn Quán bước vào còn cố ý nhìn thoáng quá Chúc Minh Lãng đang che mặt, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng mở ra, thấp giọng nói: “Tạ ơn các hạ, có thể để Hàn Quán biết được danh tính không, về sau nếu như có cơ hội ta nhất định sẽ đáp tạ các hạ.”
“Tiện tay mà thôi, không cần để ý, cô nương cứ dưỡng thương thật tốt đi.” Chúc Minh Lãng nhàn nhạt đáp lại.
Hàn Quán lại nhìn Chúc Minh Lãng thật sâu, lúc này nàng mới bước vào Điều Dưỡng Các.
...
Lâm Chiêu tự mình dẫn Chúc Minh Lãng đến Lầu Bảo Khố.
Từ quy chế đến kiến trúc và sự phân chia ở đây, Thuần Long học viện ở Ly Xuyên cùng với Thuần Long Tối Cao Viện ở bên Mạn thành này đều giống nhau, có thể thấy được lúc Đoàn Thường Thanh thành lập học viện ở Ly Xuyên, ông đều dựa theo phương châm nghiêm ngặt của Tối Cao Viện ở bên này.
Trữ Long Điện, Điều Dưỡng Các, Lầu Bảo Khố, đại học đường, sân tập luyện, bảng uy nhiệm....
Chỉ là quy mô ở nơi này lớn và rõ ràng hơn nhiều so với học viện ở Ly Xuyên, hơn nữa có hệ thống phân chia rõ ràng hình thành nên một học viện có hệ thống hoàn chỉnh.
Lầu Bảo Khố được chia thành mấy tầng, cấp bậc bảo vật ở mỗi một tầng đều không giống nhau.
Máu Thánh Linh nằm ở tầng thứ sáu, mà mỗi tầng ở chỗ này đều lớn gần bằng một quảng trường, nếu như ngày nào đó có thể quét sạch Lầu Bảo Khố của Thuần Long cao viện thì mới thật sự là phú khả địch quốc!
“Máu Thánh Linh không dễ thu thập, nhưng cao viện ở Mạn thành chúng ta đều thu thập được rất nhiều, để làm phần thưởng cho những học viên hoặc là các lão sư xuất sắc, đương nhiên cũng sẽ tặng cho một vài vị khách nhân luôn sẵn sàng giúp đỡ học viện chúng ta như các hạ đây.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.
“Những máu Thánh Linh này cũng có thể dùng học phần để đổi sao?” Chúc Minh Lãng phát hiện máu Thánh Linh tồn kho trong Lầu Bảo Khố này quả thật là không ít.
“Đương nhiên là có thể, nhưng mà có rất ít học viên có thể đổi được, bình thường thì một vài lão sư phải góp nhặt đến mấy năm mới có thể đổi được một phần...” Lúc Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói đến đây thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó rất tự nhiên lại giải thích cho Chúc Minh Lãng nghe.
“Vậy ta muốn lấy phần máu Dạ Long với cả phần máu của Sát Thú vạn năm này, có được không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Có thể, nhưng mà mỗi một bảo vật ở nơi này đều phải tuân theo quy định nghiêm chỉnh, Đại Giáo Dụ như ta cũng chỉ có thể cung cấp hai phần, nếu không thì ta có thể tặng toàn bộ máu vạn năm này cho ngươi rồi.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.
“Cũng được, nếu không còn chuyện gì khác thì tại hạ cáo từ trước.” Chúc Minh Lãng nói.
“Được, được, có gì cần giúp thì cứ tới tìm ta, các hạ biết đối nhân xử thế như vậy, Lâm Chiêu ta cũng rất hy vọng có thể kết giao với các hạ.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu thành khẩn nói.
“Thân phận của ta tạm thời không tiện tiết lộ, nhưng qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ cần đến sự trợ giúp của Đại Giáo Dụ....”
“Cứ việc nói, Lâm Chiêu ta nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình!” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.
Tặng máu Thánh Linh này chẳng qua là vì bọn họ muốn đền bù tồn thất cho vị này khi hộ tống bọn họ trở về.
Nhưng mà phần ân tình hộ tống này của đối phương thì vẫn phải báo đáp lại.
Lâm Chiêu đương nhiên hi vọng có một cơ hội như vậy, nhưng mà chỉ sợ vị cường giả thần bí này chẳng thèm để loại chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng.
...
Đưa vị Mục long sư Vương cấp thần bí này rời khỏi, Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu đi bộ tới Điều Dưỡng Các.
Trong Điều Dưỡng Các, Hàn Quán đang lẳng lặng nằm ở trên giường, vết thương không ngừng chảy máu cũng đã ngừng lại, hơn nữa khí sắc của nàng cũng đã khôi phục lại rất nhiều, trong mắt lại hiện lên thần thái ngày xưa.
“Đại Giáo Dụ, có biết thân phận của vị nam tử kia không?” Hàn Quán lập tức dò hỏi.
“Hẳn là một vị thanh niên có được Long Vương... Nhưng ta chưa từng nghe nói tới ở đại thế gia và đại tông môn có một người nổi bật đến lóa mắt như vậy, ta cũng không đoán được đối phương đến từ đâu.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu lắc đầu.
Đối phương để lộ ra tin tức cũng không nhiều.
“Vậy thì thật tiếc, cường giả như vậy, nếu như có thể....” Hàn Quán nhẹ giọng nói.
“Ngươi cũng đừng nản chí, vừa rồi khi ta nói chuyện với hắn, ta có thấy một điều.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.
Ngay sau đó, Lâm Chiêu nói tới chuyện Chúc Minh Lãng chú ý tới việc ‘Dùng học phần đổi lấy’ cho Hàn Quán nghe.
Hàn Quán hơi kinh ngạc nhìn Đại Giáo Dụ, hơn nửa ngày mới nói: “Đại Giáo Dụ là cảm thấy, vị cường giả thần bí này rất có khả năng đang ở trong học viện của chúng ta, hơn nữa còn lấy thân phận là học viên để ẩn cư?”
“Ừm, rất có khả năng là vậy...” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu khẽ gật đầu.
Bình thường mà nói thì đối với người cống hiến cho học viện thì người trong học viện sẽ luôn nói là viện phần.
Mà chỉ có học viên mới có thể gọi mấy cống hiến này là học phần thôi.
Đương nhiên cũng có thể là do đối phương được nghe qua, dù sao thì chế độ nội bộ của Thuần Long học viện cũng chẳng phải là bí mật gì.
Nhưng mà tồn tại loại khả năng này khiến cho Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu muốn đi thử một lần.
“Ta đã phân phó cho người phía dưới đi tìm hiểu rồi, có lẽ sẽ tìm ra được vị cường giả trẻ tuổi có được Thiên Sát Long Vương này, đương nhiên cho dù chúng ta phát hiện ra hắn thì cũng không nên tùy tiện quấy rầy.” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.
Hàn Quán khẽ gật đầu.
Quả thật, những cao nhân như vậy luôn có tính tình rất cổ quái.
Chỉ cần đối phương thật sự ẩn cư ở trong học viện của bọn họ, vậy thì sau này nhất định sẽ có cơ hội làm quen.