Trên trứng rồng có phong ấn phù, rất khó phát hiện.
Bình thường những người đó dùng để cược rồng, thi triển một loại pháp thuật kéo dài thời gian ấp trứng của trứng rồng.
Việc này sẽ không ảnh hưởng đến sự phát dục của tiểu sinh linh bên trong trứng mà còn có thể khiến tiểu sinh mệnh càng thêm khỏe mạnh.
Lập tức đã đến lúc công bố rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên quả trứng rồng có màu sắc truyền kỳ này.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua xung quanh.
Nói tới cũng thú vị, sao hắn có cảm giác những người xung quanh này còn căng thẳng hơn cả đương sự như hắn chứ.
Chỉ có điều cách thức cược rồng này cũng có chút kích thích.
Bởi vì nếu ngươi thực cảm thấy quả trứng rồng này có giá trị rất cao thì ngươi phải kiên trì theo tiếp.
Càng về sau, tiền bỏ ra càng cao, nếu có người muốn đấu tới cùng với ngươi thì ngươi hẳn phải tốn rất nhiều tiền, thậm chí có khả năng không chiếm được bất cứ thứ gì.
Nhưng quy tắc của nơi này là thế.
Hơn nữa, mọi việc đều có khả năng xảy ra, lỡ như thật có thể thu được một ấu long có huyết thống cao quý vậy thì có đầu tư nhiều tiền hơn nữa vẫn xem như nhận được hồi báo to lớn.
Chúc Minh Lãng không khẩn trương.
Mấy trăm ngàn kim, ha hả, đối với mình bây giờ chỉ là một con số lẻ mà thôi.
Lúc đầu ở Lê Hoa Câu, Chúc Minh Lãng thu được một lượng bảo thạch lớn, số bảo thạch đó hắn đều đem đi bán hết cho Địch thị ở Nhuận Vũ Thành, lấy được một triệu kim tiền lời.
Hơn nữa số tiền nhờ bán tài nguyên cướp được ở Hoàng đô lúc trước, đến bây giờ hắn vẫn chưa xài hết.
"Chúc công tử mời, ngươi có thể nhỏ một giọt máu ở ngón cái lên vỏ trứng để đạt được sự ràng buộc linh hồn trước khi nó sinh ra, như vậy thì nó sẽ càng thêm trung thành." nữ vương Hà Đảo quốc nói.
Chúc Minh Lãng gật đầu, nhỏ một giọt máu trên ngón cái lên vỏ trứng rồng.
Nhỏ máu như này chẳng qua chỉ là sở hữu ràng buộc linh hồn, vẫn chưa tính là chính thức ký kết linh ước.
Lợi ích của việc lựa chọn ấu linh đó chính là khi tâm trí ấu linh còn đang lớn lên, rất dễ để tạo ràng buộc linh hồn với chúng.
Còn những linh thú đã tu hành rất nhiều năm trong rừng sâu núi thẳm, cho dù có cắt cổ tay đưa máu ra thì cũng không có cách nào lưu lại nửa điểm ấn ký trên người nó, có khi nó còn nhìn ngươi như thể nhìn một tên ngốc vậy.
Hạ xuống ấn ràng buộc linh hồn, Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được khí tức của tiểu sinh mạng bên trong vỏ trứng.
Phong ấn được gỡ bỏ, khí tức của tiểu sinh mệnh lại mạnh thêm vài phần, dường như sớm đã đến thời kỳ có thể phá kén mà ra vậy, lớp vỏ mỏng ở bên ngoài tựa như trái cây đến độ chín muồi tự mình tách vỏ ra vậy.
Một đôi tai nhọn nhỏ bé, dựng thẳng đứng qua khe nứt trên vỏ trứng.
Ánh sáng linh huỳnh đặc biệt như đom đóm lập lòe trong bụi cỏ ngày hè đang phát ra từ trong vỏ trứng.
Ngay sau đó một thân thể nhỏ nhắn cũng phát ra ánh sáng linh huỳnh bước từng bước ra ngoài dò xét, có thể nhận thấy được tiểu sinh mệnh này có chút ngạc nhiên, cũng có chút khẩn trương.
Nó ngẩng đầu lên, hai lỗ tai quay trái quay phải, một đôi mắt to tròn khác thường đang lóe lên tia sáng ngây thơ, rực rỡ mà nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.
Bộ lông mềm mại phiêu đãng, đồng thời nó cũng phát ra ánh sáng linh huỳnh như khi vỏ trứng bị nứt ra ban nãy, lúc đầu Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng đây là do linh khí ẩn giấu bên trong gây nên nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện bộ lông trên thân thể con tiểu sinh mệnh này có thể tự phát quang.
Là Thương Lam Huỳnh hỏa chi huy, lớp lông mao tinh ranh bao quanh lấy cơ thể nó, khiến nó trông như một quả cầu lông phát sáng vậy...
"Thật là đáng yêu." tiểu thị nữ nhịn không được mà vươn tay ôm tiểu tinh linh với bộ lông mềm mại này, bế ra ngoài.
Mặc dù tiểu tinh linh đang trong vòng tay mềm mại của tiểu thị nữ nhưng nó vẫn luôn nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng như thể nó biết ai là người nó nên tín nhiệm vậy.
"Đây là cái gì?" có người hoang mang hỏi.
"Không phải ấu long."
"Không có dấu hiệu của rồng, quả thực không phải rồng."
"Là một con ấu linh có linh tính??"
"Ha ha ha ha, tiêu tốn hai trăm mấy chục ngàn kim chỉ mua về được một quả cầu lông thú, thật tức cười chết mất, tức cười chết mất!" lúc này Hàn Túc đã nở nụ cười càn rỡ.
Thương Lam Huỳnh tiểu tinh linh tựa hồ bị người xấu bên cạnh dọa sợ rồi, nó lập tức nhảy lên người Chúc Minh Lãng, dường như chỉ có nằm ở đây nó mới cảm thấy an toàn.
Chúc Minh Lãng vuốt ve đám lông tơ phát ra huỳnh quanh của nó, trong lúc nhất thời cũng không biết đây đến cùng là loại sinh vật gì.
Bất phàm thì đúng là có chút bất phàm, hiển nhiên cũng không phải dạng sinh vật hoang dã bình thường.
Nhưng không phải ấu long.
Có chút đáng tiếc.
Như vậy thì bản thân không có cách nào đưa nó vào trong linh vực để bồi dưỡng.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng không quá thất vọng, bản thân tới đây là để mua một con ấu linh dự trữ.
Dựa vào thực lực hiện tại của mình, một vài ấu linh hoang dã bình thường có thể thành công hóa long cũng không phù hợp nhu cầu của mình, mà những con vẫn trong thời kỳ ấu linh có thiên phú càng cao, đặc tính càng mạnh mới càng đáng giá thu vào tay, như vậy sau khi hóa long nó mới có khả năng theo kịp những con rồng khác của mình.
"Chúc mừng công tử, thu được một con huỳnh linh, tiểu tinh linh này ở Hà Đảo quốc chúng ta sẽ đem đến vận may cho ngươi a." nữ vương Hà Đảo quốc vừa cười vừa nói.
"Ân, thật đáng yêu, ta rất thích." Chúc Minh Lãng nói.
Một tiểu tinh linh đáng yêu, toàn thân được bao bọc trong lớp lông tơ xanh biếc, trông giống như một ngọn lửa nhỏ đang nở rộ, nhưng không phải thuộc dạng lửa khói kinh diễm mà là ánh sáng dìu dịu mang theo sự thân thiện làm lay động lòng người.
"Mấy con như này, mỗi tháng ta đều đến khu buôn bán mua mấy con, rồi bán cho mấy tiểu thư quý tộc không biết nhìn hàng làm sủng vật, ngoại hình trông còn đẹp hơn con này, cũng may bản công tử dừng lại đúng lúc, nếu không hôm nay sẽ gặp phải một con ấu linh rác rưởi như vậy rồi." Hàn Túc có vài phần đắc ý.
"Còn chưa hóa long, không chừng sau khi hóa long sẽ rất phi thường?" La Thiếu Viêm bất mãn nói.
"Đừng tự lựa mình dối người nữa, chẳng lẽ các ngươi cũng không rõ, tên gia hỏa này tự bản thân nó không tiêu hóa nổi năng lượng linh khí. Trước khi ấp trứng, các ngươi còn có thể nói vậy, nhưng bây giờ ấp trứng rồi, nó có hấp thu được linh khí không, hiển nhiên là không hề. Không làm được thì chính là rác rưởi không đáng một đồng." Hàn Túc lạnh lùng lên tiếng.
Là một người nhận biết rồng cũng có chút danh tiếng ở Nghê Hải, Hàn Túc cũng không phải ngốc.
Trứng ấu linh phải dùng nhiều tiền để thu được này thực chất là do nhìn trúng thiên phú bẩm sinh của nó.
Thế gian này tồn tại một vài sinh linh, chúng nó từ khi sinh ra đã có bản lĩnh nào đó, có con có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm mà kịp thời tránh né, có con thì hấp thu được ngũ hành hóa thành của mình, cũng có con có thiên phú dị bẩm, tốc độ tiến hóa cực nhanh, có con thì giống như mục long sư có thể tập hợp linh khí...
Những ấu linh như vậy, cho dù không hóa thành rồng thì vẫn có giá trị để nuôi dưỡng, càng không cần nói đến sau khi vượt qua long môn, tiếp tực sở hữu thiên phú đó thì chúng nó có thể vượt xa những long thú thông thường!
Cái giá mười mấy vạn.
Đã có thể mua được một ấu long có huyết thống long chủ rồi.
Vì sao còn phải ở đây vì ấu linh mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán??
Đương nhiên là vì ấu linh có thiên phú trời sinh rồi!
Hàn Túc sở dĩ không theo tiếp là vì hắn đã biết, tiểu gia hỏa này có vấn đề.
Có thể ngưng tụ linh khí nhưng không thể hấp thu được.
Bây giờ ấp trứng rồi thì càng chứng thực được phán đoán của nhóm những người nhận thức rồng này.