Chương 449: Săn thú thịnh hội [Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!]
DG: Devil
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
“Ngươi có lộc ăn lắm đấy, ta cố ý để lại một chút thịt cho ngươi, là thịt Ưng Hoàng hai vạn năm tu vi đó.” Chúc Minh Lãng nhìn Đại Hắc Nha vừa trải qua chập biến, cảm thấy rất hài lòng.
Hắc Cổ Long.
Cụ thể là chủng tộc gì thì trong thời gian ngắn Chúc Minh Lãng cũng không phân biệt nổi.
Dù sao thì chỗ này là Thuần Long học viện luôn có thể tìm được manh mối liên quan tới Huy Khôi bá khí trên đầu tiểu hắc nha rốt cuộc là thứ gì.
Thịt Ưng Hoàng này Chúc Minh Lãng giữ lại cũng khá nhiều.
Mặc dù tiểu dã giao cũng ăn thịt nhưng hình như nó càng thích thịt sinh vật trong biển hơn, thịt của yêu thú trên lục địa, nó không thích cho lắm.
Còn Đại Hắc Nha thì ngược lại, mặc dù nó có mang huyết thống Thương Long.
Thịt Ưng Hoàng ...
Mỗi ngụm một miếng cứ vậy mà bị Đại Hắc Nha vừa phá kén ra ăn đến mức đầy mặt thỏa mãn.
Nhớ tới ngày đó mới bò từ Ấu Linh Điện ra ngoài, nó còn đoạt ăn cùng một đám Lang Linh dã man khiến cho toàn thân đều là thương tích, mà đồ ăn chẳng qua chỉ là một đống nhục tằm.
Tuổi thọ của nhục tằm dù nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng.
Nhưng Ưng Hoàng lại là hơn hai vạn năm, nên hiển nhiên là đại bổ.
Mỗi một ngụm nuốt xuống thì Tiểu Hắc Long luôn cảm thấy bụng mình có một nhiệt lượng đang bổ sung, chảy xuôi theo từng bộ phận trong cơ thể nó, khí quan, huyết dịch xương cốt, gân mạch, làn da!
Quả nhiên Tiểu Hắc Nha vẫn kế thừa thể chất lúc trước, tuyệt đối là một còn rồng tham ăn.
Một bữa này nó ăn hết một phần mười thịt Ưng Hoàng.
Nhìn thấy Tiểu Hắc Long cuối cùng cũng đã ăn no, trong lúc bất chợt thì Chúc Minh Lãng rơi vào trầm tư.
Nếu như về sau Đại Hắc Nha cũng chỉ ăn thịt Thánh Linh thì chính mình sau này đi săn cũng thật khó khăn.
Cũng không đúng....
Mình chỉ cần tìm một con Thánh Linh rồi để Thiên Sát Long uống máu còn Đại Hắc Nha thì ăn thịt, như vậy cũng không quá mức khó khăn, có thể xem như một hòn đá ném hai còn chim !
“Từ hôm nay trở đi thì phải chú ý tin tức về Thánh Linh vạn năm một chút, không có việc gì thì đi săn mấy con Thánh Linh vạn năm vậy, dù sao bọn nó cũng cần phải rèn luyện.”
Đi săn cũng có thể kết rèn luyện kết hợp chiến đấu.
Ví dụ như một con Thánh Linh một vạn năm thì để Thiên Sát Long động thủ thì cũng không thích hợp lắm, loại lấy áp chế thượng vị mà đánh này không giúp được gì cho Thiên Sát Long cả thậm chí còn có thể phá hư hồn phách của thánh linh, không cách nào thải hồn nhưỡng châu được cả.
Nhưng giao loại Thánh Linh một vạn năm cho Tiểu Thanh Trác với Đại Hắc Nha thì lại rất tốt, vừa có nguyên liệu lại còn có hiệu quả rèn luyện thực chiến, một công đôi việc.
Vừa mới ăn no thì thân thể Tiểu Hắc Long liền dài ra !
Xương cốt của nó bắt đầu phát triển mà thân thể cũng đang nẩy nở, tốc độ tiêu hóa thức ăn thật sự kinh người khiến cho Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy khó tin.
Chỉ một bữa mà trực tiếp dài đến hai mét rưỡi !
Cái này không phải là chó nhà nữa rồi mà là mãnh hổ !
Ăn nhiều lớn nhanh mà chu kì trưởng thành của Đại Hắc Nha lại rất ngắn như vậy không bao lâu liền đến trưởng thành kỳ rồi.
“Ăn no rồi thì biểu hiện năng lực của ngươi đi.” Chúc Minh Lãng nói với Tiểu Hắc Long.
Tiểu Hắc Long không kịp chờ đợi.
Nó nhìn xung quanh một lúc, trong sương mù mênh mông ấy Tiểu Hắc Long nhìn thấy một con Mãnh Long đang đi tới chỗ này giống như loài săn mồi đang tìm kiếm thức ăn ở bốn phương.
Tiểu Hắc Long lập tức nhào tới, tốc độ và thể trạng của nó hoàn toàn không cân xứng, thậm chí lúc chạy còn có thể nhìn thấy có một năng lượng Hắc Hoang đang bám vào toàn thân của nó khiến cho thân thể Ấu Long hai mét năm này của nó có thể so với một con hắc sắc cự tượng, khí thế hung mãnh !
Mãnh Long chậm rãi đi tới thì bị dọa cho hồn phi phách tán.
Mãnh Long này chẳng qua cũng chỉ là tọa kỵ, chiến lực cũng chỉ tương đương với một con Long Tử bình thường, nhìn thấy một con Hắc Long mang theo Hoang Cổ Thú Ảnh lao tới thì lập tức luống cuống, cứ thế mà chui đầu vào trong cát như một con đà điểu !
Vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng đã muốn lao lên ăn thịt rồng rồi!
Chỉ cần Chúc Minh Lãng kêu chậm thêm chút nữa, răng của Tiểu Hắc Long đã gặm trên cổ Mãnh Long rồi.
Bản năng chiến đấu khi trước, nó đều kế thừa toàn bộ, dựa theo lực cắn hiện tại thì khẳng định nó có thể trực tiếp cắn đứt cổ của con Mãnh Long này xuống, còn có thể mạnh mẽ vung lên không trung nện cho toàn thân xương cốt đều vỡ vụn.
Đáng tiếc là chủ nhân kêu dừng.
Còn đang muốn để chủ nhân chiêm ngưỡng một chút năng lực săn mồi của mình bây giờ...
Tiểu Hắc Long ngừng lại thì Hoang Cổ Hắc Khí kia cũng biến mất theo.
Lúc này Tiểu Hắc Long mới nhìn thấy trên lưng con Mãnh Long kia còn có một người nữa.
Mà người kia, do mãnh long hoảng sợ cắm đầu vào cát nên cũng ngã sấp mặt, nhìn có chút chật vật.
Chúc Minh Lãng đi tới đỡ La Thiếu Viêm miệng ăn đầy cát đứng dậy.
“Đây là rồng nhà ngươi?” La Thiếu Viêm phun cát trong miệng ra, vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, tiểu Ấu Long.” Chúc Minh Lãng gật nhẹ đầu.
“Lại ... lại là Ấu Long ??” La Thiếu Viêm tỉ mỉ đánh giá Tiểu Hắc Long một lượt.
Ai dạy ngươi gọi một con Hắc Bạo Long cao hơn hai mét, sức lực thì dễ dàng cắn nát cổ một con tọa kị mãnh long là, là – tiểu Ấu Long vậy?
Chỗ nào tiểu, chỗ nào ấu a!
“Ngươi cũng dậy sớm đến đây thuần long sao?” Chúc Minh Lãng cười cười dùng tay vỗ vỗ đầu Đại Hắc Nha.
Đại Hắc Nha rất thích loại vuốt ve như này, giống như là chỉ cần vuốt ve đầu thì toàn thân cũng theo đó mà thoải mái đến mức không cách nào khống chế được, thế nên là đầu nó không động nữa, thân người Tiểu Hắc Long cũng lật lên lăn lộn trên mặt cát.
“Vì đền bù tổn thất mà ta mang tới cho ngươi lần trước, nên định dẫn ngươi đi tới chỗ còn kích thích hơn.” La Thiếu Viêm nói.
“Nói nghe một chút.” Chúc Minh Lãng nói.
“Nghiêm tộc của Nghê Hải ngươi có biết không?” La Thiếu Viêm nói.
“Từng nghe qua.” Chúc Minh Lãng gật nhẹ đầu.
“Nghiêm tộc là một đại gia tộc khá tàn bạo, bọn hắn thường xuyên làm một số chuyện mà vi phạm nhân đạo, hết lần này tới lần khác có rất nhiều quốc gia thi hành chính sách tàn bạo nên rất ủng hộ Nghiêm tộc, cho nên bọn hắn cũng được xem là một thế lực mà người bình thường không dám trêu chọc vào ở Nghê Hải.” La Thiếu Viêm nói.
“Có gì nói thẳng đi, ta xem thử có gì đáng làm ta hứng thú hay không.” Chúc Minh Lãng cũng lười nghe phần giới thiệu mấy bối cảnh này.
“Hàng năm bọn hắn sẽ cử hành một thịnh hội săn giết.” La Thiếu Viêm nói.
“Tập thể đi săn sao, so xem ai săn được nhiều Yêu Thú hơn? Cái này thì ở rất nhiều nơi đều có mà.” Chúc Minh Lãng nói.
Ở Hoàng Đô, mấy người có quyền thế kia ăn no rảnh rỗi nên luôn thích nhìn giết chóc, nên mấy cái tập thể đi săn luôn được hoan nghênh nhất.
Trước tiên là bao vây núi lại, sau đó có một đám người vào núi đi săn, cuối cùng thì ai mang được con mồi về nhiều nhất thì người đó thắng.
Hoàng tộc cũng chỉ là một trong những thế lực yêu thích hoạt động ngoài trời thôi, càng hơn hết là các tộc, các môn, xem những người kia ganh đua so sánh lẫn nhau, khoe khoang lẫn nhau không ngớt.
“Không, không, không, đi săn nhưng không phải là săn Yêu Thú.” La Thiếu Viêm thần thần bí bí mà nói.
“Vậy thì là săn cái gì, dã long sao, ta cũng chẳng có hứng thú.” Chúc Minh Lãng lắc đầu.
Chỉ là hơn săn thú ở chỗ, người ta trước tiên săn nhốt một đám dã Long, sau đó lại đem chúng làm con mồi để đi săn thôi.
Rồng đều có linh nên ở mặt này Chúc Minh Lãng hắn lại rất yêu thương sinh linh, không thích kiểu lạm sát này.
“Con mồi là người sống.” La Thiếu Viêm nhẹ giọng nói.
“Hả ??” Chúc Minh Lãng vẫn cho là bản thân đang nghe lầm.
Nghê Hải cũng tính là một quốc gia văn minh mà, sao lại có thể cho phép Nghiêm tộc công khai săn giết người sống??
“Nhóm người này ấy mà, tất nhiên không thể nào là những dân chúng thấp cổ bé họng được, bọn chúng đều là một số tử tù cùng hung cực ác, hoặc không thì cũng là kẻ phản quốc được trọng hình treo thưởng truy nã...”