Tích Thủy Yêu tụ tập đông đã trở thành uy hiếp rất lớn đến nhiều thôn dân và thành trấn.
Hạng mục nhiệm vụ này có độ nguy hiểm nhất định vì là phải vào tận sào huyệt của Tích Thủy Yêu.
Vùng đất ngập nước cùng với đầm lầy vốn là một thể, khu vực đầm lầy thì sẽ hạn chế một số cự thú hung mãnh hành động mà nếu gặp rồng có năng lực bay lượn quanh quẩn trên không thì Tích Thủy Yêu sẽ chui vào trong nước, trong bùn nhưng như vậy thật chẳng có biện pháp nào bắt được bọn nó.
Chúc Minh Lãng đi cùng đội ngũ, tới một khu vực trong vùng đất ngập nước, kề bên này có rất nhiều Hoàng Diệp Thảo Căn, là dược liệu mà các quốc gia đều có nhu cầu rất cao, có thể giúp cầm máu, nhanh chóng lành vết thương...
Cũng bởi vì xung quanh có rất nhiều thôn xóm, thôn trấn, chợ trời nên bọn họ hơn nửa là dựa vào loại Hoàng Diệp Thảo Căn này mà sinh sống.
Vừa mới đi qua một khu rừng lá rụng có một thôn trấn dọc theo con đường ở vũng bùn trong vùng đất ngập nước này, thông qua chính là Cổ Đường trấn nơi mà đám Tích Thủy yêu đang hoành hành vậy nên trên con đường này cũng chẳng thấy bóng người đi lại nào cả.
Đi được tầm một nửa thì mùi máu tươi bắt đầu phảng phất qua.
Về phương diện cảm giác thì Chúc Minh Lãng nhạy bén hơn những người khác rất nhiều, hắn thoáng bước nhanh hơn, ở chỗ đất bị đông lô thảo che phủ, Chúc Minh Lãng thấy một cánh tay bị gặm đứt.
Trên cánh tay này còn đeo một vòng phật châu, hẳn là dùng để bảo đảm bình an, đáng tiếc nó không có tác dụng gì cả.
Chúc Minh Lãng đẩy những cây đông lô thảo này ra thì thấy một bãi bừa bộn, y phục dính đầy máu, bộ hài cốt thì bị cắn đến một nửa lại phun ra, còn có một nửa gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, trước khi chết...
“Có... có người chết !!” Lý Thiếu Dĩnh kinh hô một tiếng.
Lư Văn Diệp nhanh chóng bước đến gần chỗ Chúc Minh Lãng.
Nàng không đi xem xét những thi thể kia mà lại nắm một nắm bùn đất lên xem, sau đó lại dùng tay chạm vào những dấu chân còn sót lại trên mặt đường kia...
“Bọn chúng ở gần đây.” Lư Văn Diệp vội vàng nói với mọi người.
“Những cây đông lô thảo này là bọn nó nhặt được rồi trải lên, chúng nó vẫn còn dự định phục kích thêm một đợt thương khách nữa.” Chúc Minh Lãng nói.
Những cây đông lô thảo này cũng không sinh trưởng trên mặt đất, vì để cho những người khác không phát hiện mà bị dọa chạy mất, chúng nó đã cố tình che dấu hiện trường phạm tội!
“Oọc oọc oọc oọc~~~~~~~~~”
Hai bên giống như hồ nước trong vùng đất ngập nước này có từng con từng con thằn lằn xấu xí ló ra.
Cũng không biết là âm thanh “oọc oọc” này là phát ra từ yết hầu của bọn chúng hay là do bụng bọn nó đói khói mà phát ra, những con Tích Thủy Yêu này đã lớn gan đến mức dám hành hung ngày trên đường lớn ở thôn trấn!
“Nhiều Tích Thủy Yêu quá, chúng ta bị bao vây rồi!” Lý Thiếu Dĩnh bối rối nói.
Hắc Giao bên cạnh Lý Thiếu Dĩnh kia cũng đã vào tư thế chiến đấu, thân thể hơn uốn lượn định tùy thời sẽ nhào về phía đám Tích thủy yêu kia.
Một đám Tích Thủy Yêu này có lẽ nhân lúc ban đêm khuya vắng mà bò vào con đường hương trấn này không chỉ ăn sạch tất cả nông hộ nuôi cá ở đây mà còn bắt đầu ra tay với người đi qua chỗ này.
Người đã chết hẳn là một tiểu thương phiến, bọn họ kết bạn đi với nhau hẳn là cũng lo lắng có yêu nghiệt quấy phá, nào biết được lại đụng phải một đám Tích Thủy Yêu, đoán chừng đến ngay cả phản kháng cũng không thể.
“Sa sa sa~~~~~~~”
Lần này ra ngoài, Chúc Minh Lãng mang theo Tiểu Dã Giao.
Tiểu Dã Giao rõ ràng cảm nhận được uy hiếp của những con tích Thủy Yêu hung tàn kia, nó bày ra tư thế phòng thủ như con hắc giao kia, thân thể cũng hơi uốn lượn.
Nhưng mà dáng vẻ Tiểu Dã Giao phòng thủ thì lấy thực lực bây giờ của nó cũng không thể trực tiếp vào trong đám Tích Thủy yêu này.
Chúc Minh Lãng gọi con Tiểu Hắc Long ra.
Rồng của Lư Văn Diệp, Lý Thiếu Dĩnh, Nam Diệp đều duy trì một tư thế phòng ngự, dù sao thì những con rồng này cũng muốn bảo vệ tốt Mục Long sư của chúng nó.
Nhưng tiểu Hắc Long lại không nghĩ như vậy.
Chủ nhân mà còn cần phải bảo hộ sao??
Tiểu Hắc Long nhìn mấy con Tích Thủy yêu mà hưng phấn không thôi, nó thể hiện ra bản tính hiếu chiến của đại đa số Cổ Long, nó còn xông tới nhanh hơn cả Phong Lang Long của Hồng Hào, xông thẳng vào trước nhất.
Dựa vào thể hình thì kỳ thật Tiểu Hắc Long cũng chẳng kém mấy con Tích Thủy Yêu này bao nhiêu.
Rất nhiều Tích Thủy Yêu thậm chí còn dài tới ba, bốn mét, thiếu chút nữa thì thành ma, càng gần mười mét thì chính là một con Tùng Lâm Cự Ngạc.
Toàn thân Tiểu Hắc Long lại một lần nữa xuất hiện Hoang Cổ Hắc Khí, bổ nhào về phía trước, đâm thẳng vào trong ngư đầm đục ngầu kia, cắn vào cổ một con Tích Thủy Yêu dài ba mét, gọn gàng mà cắn rớt cổ nó xuống, ném đầu nó như ném một trái bóng da, bay đi rất xa.
Những con Tích Thủy Yêu trốn trong Ngư Đầm trong hố lớn kia cũng trừng mắt thằn lằn nhìn!
Chợt nhìn, còn tưởng là có một con thằn lằn đen từ trong hang bò ra có vẻ đầu óc không tốt lắm mà chạy tới công kích bọn chúng, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện đó là một con Ấu Long đen như mực, đụng đâu đâm đó, gặp mặt là cắn!
Mặc kệ là có tu vi năm, sáu trăm năm tiểu yêu hay là tám, chín trăm năm tu vi đại yêu thì Tiểu hắc Long đều chiếu cắn không tha.
Phong Lang Long ở trong vũng bùn này lại không thể nào hoạt động hết mức được nhưng Tiểu Hắc Long có được huyết thống của Thương Long nên trong hồ nước đục ngầu này chẳng ảnh hưởng tới hành động của nó chút nào, mà còn nhanh hơn cả đám thằn lằn này!
Những con Tích Thủy Yêu này vốn còn dự định vây công đám người trên đường, vào mùa đông này bọn chúng đã sắp chết đói rồi, kết quả lại có một con Hắc Long vọt vào trước như là hổ vào bầy dê vậy!
Chúc Minh Lãng nhìn thấy Tiểu Hắc Long như là bị điên vậy thì cũng rất kinh ngạc.
Lúc trước khi đưa Thương Loan Thanh Long ra đấu với đám Tích Thủy Yêu này thì Chúc Minh Lãng luôn phải cẩn thận một đấu một, không dám lập tức trêu chọc cả đám Tích Thủy Yêu sợ rằng Thương Loan Thanh Long vẫn còn bé, đã bị trọng thương thì sẽ ảnh hưởng tới thời kỳ trưởng thành.
Tiểu Hắc Long lại không giống với lúc trước, tên nhóc này căn bản còn chẳng sợ bị thương, nó ỷ vào quanh thân mình có Hoang Cổ Hắc Khí nên đám Tích Thủy Yêu này rất khó để làm bị thương nó, coi như là chịu một chút vết thương ngoài da thì cũng chẳng đáng ngại gì, Hoang Cổ Thú Khí kia của nó sẽ càng dày đặc hơn, để cho nó mỗi lần trảo một cái, mỗi lần cắn xé, mỗi lần trùng kích thì đều trở nên cuồng dã, dũng mãnh hơn hẳn!
Có thể là do khắc chế thuộc tính và quen với tính thủy nên Tiểu Hắc Long hoàn toàn bạo ngược đám Tích Thủy Yêu này, bị mười mấy con Tích Thủy Yêu vây công cũng chẳng thấy sợ chút nào.
Bên trái dùng móng vuốt đạp chết một con đại thằn lằn.
Bên phải lại vỗ bay một con Tiểu Tích Yêu mới ba trăm năm.
Trên răng nanh còn gặm một con thằn lằn to mọng, dưới thân thể còn dũng mãnh đè ép một con khác!
“Chúc Minh Lãng, ngươi không phải nói muốn thử luyện Ấu Long sao, sao lại gọi con hung long như này ra chứ?” Trần Bách nói.
“Hình như nó thật sự là một tiểu ấu long đó.” Lư Văn Diệp nhỏ giọng nói.
“Sao có thể chứ, dù là Ấu Long dũng mãnh thế nào thì tối đa cũng chỉ đối phó được một con Tích Thủy Yêu ba bốn trăm năm tu vi thôi.” Trần Bách nói.
“Ừm, nó chính là con Ấu Long mà ta muốn thí luyện lần này.” Chúc Minh Lãng trả lời.
“Con này của ngươi mà là Ấu Long thì ta sẽ uống nước rửa chân của ngươi đêm nay luôn.” Trần Bách vẫn chưa tin được.
“Khẩu vị ngươi nặng thế?” Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới lại có người ra yêu cầu cổ quái đến như thế.
“Tất cả mọi người đều là bạn học, thành thật một chút không được sao, cái con Hắc Long này của ngươi nếu thể trạng lớn hơn một chút thì nói là con Long Tướng ta cũng tin đấy.” Trần Bách nói tiếp.