Đến Hoàng Diệp thành, đây là một thành trì nhỏ được nhiều tiểu trấn tạo thành, ở giữa thôn trấn và thôn trấn đều có một số hồ, đầm lầy diện tích khá lớn, vùng cỏ lau ẩm ướt, ruộng lúa nước. . .
Đến chỗ vào thành, Chúc Minh Lãng cùng những người khác đều chú ý thấy, mỗi một cửa vào, mỗi một tòa bức tường đều có người đang trấn giữ, hơn nữa còn không cho phép người ở bên trong tùy tiện rời đi.
Hẳn là đã biết được tin Tích Thủy Yêu đang hoành hành ăn thịt người ở gần đó.
“Các ngươi cho ta vào đi, các ngươi vì sao lại không tin ta, ta từ đầu đến cuối đều không làm chuyện gì tổn thương mọi người.” Một người nam tử mặc quần áo rách rưới đang cầu xin ở cửa thành.
Thủ vệ cửa thành dường như cũng nhận ra người này, nhưng từng người lại luôn cảnh giác, thậm chí mang theo vài phần chán ghét.
“Thế nhưng thành thủ đại nhân đã chết, bọn họ đều nói ngươi mưu hại hắn, vì không để cho người khác vạch trần ngươi, ngươi giết hết tất cả người đồng hành.” Thủ vệ trưởng kia nhìn hắn, có chút chần chờ nói.
“Cát Trọng, người khác không hiểu rõ ta, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy là ta làm sao. Thành thủ đại nhân đối với ta ân trọng như núi, hắn chết, sao ta có thể ngồi yên không quan tâm đến, ta vẫn luôn muốn tìm được người đã hại chết bọn họ...” Nam tử mặc y phục rách rưới nói.
“Ngươi vào trước đi, chuyện này chúng ta cũng đang điều tra.” Cát Trọng nói.
Nam tử kia nhẹ gật đầu, kéo theo thân thể bị thương đi vào trong thành.
Chúc Minh Lãng cách cửa thành một khoảng, nhưng hắn có để ý đến một màn này.
Chỉ là không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Vừa đến cửa thành, lúc đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên con đường phía sau trực tiếp vang lên một trận tiếng vang, giống như là có hàng vạn con ngựa hoang đang chạy vội.
Đám người quay đầu lại nhìn, trông thấy một đám người áo đen cưỡi Thiết Giáp Tông Thú đằng đằng sát khí vọt tới nơi này, dường như bọn họ không thèm nhìn đến đám người Chúc Minh Lãng đang đứng giữa đường, liền cứ thế bước qua.
Loại hành vi ngang ngược này, dường như đang nói cho ngươi biết, nếu ngươi không tránh ra được thì ngươi chính là đáng đời!
Những người khác vội vàng đứng sang hai bên đường, bọn người áo đen cưỡi trên Thiết Giáp Tông Thú trực tiếp đi tới chỗ cửa thành, cầm đầu là một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi cầm một Thú Tiên thật dài.
Hắn cưỡi trên Thiết Giáp Tông Thú dường như đánh thẳng vào chỗ trọng yếu trên mặt của những thủ vệ kia, chỉ thấy nam tử cầm đầu không nhẹ không nặng quật một roi rồi chất vấn tên thủ vệ trưởng Cát Trọng kia: “Có trông thấy đào phạm không?”
“Đào phạm?” Cát Trọng ra vẻ không biết.
“Hắn chỉ có thể trốn ở nơi này, Hoàng Diệp thành các ngươi là vùng đất phụ thuộc của Nghiêm tộc chúng ta, cũng nên biết cất giấu tử tù của Nghiêm tộc chúng ta, là có thể chém đầu cả nhà!” Nam tử cầm roi nói.
“Ngài có thể miêu tả một chút tử tù kia hay không, dù sao lúc này cũng chỉ có một vài người vào thành.” Thủ vệ trưởng Cát Trọng nói.
“Vụt! ! ! ! !”
Đột nhiên một roi mãnh liệt quăng tới, trực tiếp đánh vào khuôn mặt của Cát Trọng.
Mặt của Cát Trọng lập tức rách ra, máu từ từ chảy ra, một đường vết thương từ bên mặt gò má đến hốc mắt cực kì rõ ràng, đáng sợ đến cực điểm!
“Là ta đang hỏi ngươi!” Nam tử cầm roi tức giận nói.
“Đại... đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận!” Một thủ vệ khác vội vội vàng vàng quỳ xuống.
Cát Trọng vô duyên vô cớ bị quất một roi, nhưng cũng không dám bộc lộ ra ý tức giận, chỉ đành phải quỳ xuống cùng những người khác nói: “Là tiểu nhân đã mạo phạm, tiểu nhân không trông thấy tù phạm nào vào thành.”
“Vụt! ! ! ! !”
Đột nhiên, lại có một roi hung hăng đánh xuống, trực tiếp đánh vào sau gáy Cát Trọng.
Cái ót của Cát Trọng đỏ ửng lên, toàn bộ đầu cũng bởi vì lực lượng khổng lồ kia mà dập đầu xuống đất.
“Chúng ta đuổi người theo một đường tới nơi đây, ngươi lại không ngăn lại cũng không truy nã, làm một thủ vệ để làm gì chứ!” Tên nam tử Nghiêm tộc kia, cầm roi nói.
“Tiểu... tiểu nhân đáng chết.” Cát Trọng cật lực phun ra mấy chữ này.
“Mang hắn đi.” Nam tử cầm roi nói.
Ra lệnh một tiếng, mấy thành viên Nghiêm tộc mặc xiêm y màu đen lập tức nhảy xuống từ trên thân Thiết Giáp Tông Thú, rồi dùng xiềng xích đã sớm chuẩn bị khóa Cát Trọng đang nằm rạp trên mặt đất lại, đồng thời ngang ngược lôi đến phía sau.
Những thủ vệ khác của Hoàng Diệp thành đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không rõ những người Nghiêm tộc này vì sao muốn mang thủ vệ trưởng của bọn họ đi.
“Đại nhân, Cát Trọng là thủ vệ trưởng của chúng ta, hắn phạm vào tội gì?” Một tên thủ vệ lớn tuổi hỏi.
“Cũng còng hắn lại.” Nam tử cầm roi chỉ vào thủ vệ lớn tuổi vừa nói chuyện, nói.
Thủ vệ lớn tuổi kia còn ý đồ phản kháng, nhưng thực lực của những người áo đen Nghiêm tộc này cực mạnh, trong đó mấy người đều là Thần Phàm giả, bọn họ đánh ngã thủ vệ lớn tuổi kia ra mặt đất, sau khi đánh cho miệng phun máu tươi, lúc này mới dùng xiềng xích khóa hắn lại, cũng không đi đỡ hắn dậy, mà là trực tiếp lôi kéo về phía sau.
Trong lúc nhất thời, mấy thủ vệ khác đều không dám nói chuyện!
“Người biết thì cho là Nghiêm tộc, không biết thì còn tưởng rằng là sơn tặc, thổ phỉ nào đó vào thành, nào có ai lại làm việc ngang ngược như thế.” Lư Văn Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Lư Văn Diệp hiển nhiên cũng không hiểu nhiều về Thần Phàm giả.
Nên nàng cũng không ý thức được một số Thần Phàm giả có thính giác khá nhạy bén.
Chỉ thấy nam tử cầm roi kia nghiêng đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lư Văn Diệp.
“Nghiêm tộc chúng ta lúc nào đến phiên loại dân đen nói ra lời này, tự mình vả miệng, đánh tới khi nào ta hài lòng mới thôi, nếu không cũng còng ngươi cùng một chỗ với bọn họ.” Nam tử cầm roi hừ lạnh một tiếng, ra lệnh.
“Đại ca, vị đại ca này, chúng ta đến từ Thuần Long cao viện, nhận được ủy nhiệm đến vùng gần đây tiêu diệt Tích Thủy Yêu đang hoành hành, nàng không có ý chỉ trích các vị đại ca, ta thay nàng tạ lỗi với các ngươi.” Hồng Hào vội vội vàng vàng cúi đầu nói.
“Thuần Long cao viện, về sau cẩn thận một chút cho ta!” Nam tử cầm roi thấy những người này cũng không phải là bình dân, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục truy cứu nữa.
Thủ vệ trưởng Cát Trọng, cùng một tên thủ vệ lớn tuổi khác đều bị còng lại, nhốt vào trong lồng sắt ở bên Thiết Giáp Tông Thú.
Các thủ vệ cửa thành khác cũng trở nên luống cuống, không biết nên ứng phó như thế nào.
Xung quanh có rất nhiều người đang vây xem, nhưng đều đứng xa xa.
Thủ vệ một tòa thành đại biểu quyền uy chấp pháp, nhưng ở trước mặt người Nghiêm tộc không hề khác gì một số dân đen hạ đẳng cả, nói đánh là đánh, nói bắt liền bắt, vậy thì càng không cần phải nói đến một số dân chúng thấp cổ bé họng ngay cả chức vị cũng không có.
“Các ngươi cảm thấy Nghiêm Hách ta trông giống giống đồ đần sao? Lại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vừa rồi tử tù chạy trốn đến nơi này ở chỗ nào, nếu như lại không đáp được, ta không để ý tất cả mọi người mà dùng hình hỏi cung các ngươi ngay tại chỗ, ngay tại cửa thành này!” Nam tử cầm roi vô cùng lãnh khốc nói.
Đám thủ vệ cửa thành đều bị khí thế tàn nhẫn này dọa cho sợ run lên.
Một lát sau, cuối cùng cũng có một tên thủ vệ mở miệng, hắn dùng ngón tay chỉ một tòa nhà ở cách đó không xa ở ngay sau cửa thành, đó là chỗ nghỉ ngơi của bọn thủ vệ bình thường lúc thay ca.
Nghiêm Hách cầm roi híp mắt lại, hắn chỉ vào mấy người, để bọn hắn đi vào trong phòng kia tìm kiếm.
Lý Thiếu Dĩnh, Trần Bách đều khá sợ phiền phức, cho nên thúc giục mọi người tranh thủ thời gian vào thành, không nên dừng lại ở chỗ này.
Một đoàn người cũng tiếp tục đi vào trong thành, không tiếp tục để ý tới loại chuyện này.
Lư Văn Diệp chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu như vậy liền bị phiền phức dính lấy, có trời mới biết được nếu tiếp tục đứng ở nơi đó, bọn họ cũng bị còng hết lại hay không?