Chúc Minh Lãng đứng trên tường thành, ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng kêu cổ quái kia.
Nơi đó có một luồng yêu khí rất nồng, đơn giản chính là trong bụi hoa thơm ngào ngạt lại có một đống phân trâu nặng mùi khiến cho trong nháy mắt tất cả các mùi khác đều bị che lấp đi, làm cho người ta khó mà coi thường được.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua bầu trời trên Hoàng Diệp thành, hắn thấy Thương Loan Thanh Long đã giết chết con Tích Ma một ngàn bảy trăm năm kia, nó đang bay lượn tuần tra trên không trung một lần nữa.
“Thanh Trác, qua đây.” Chúc Minh Lãng nói với Thương Loan Thanh Long.
Thương Loan Thanh Long lướt xuống, Chúc Minh Lãng thuận thế nắm lấy móng nó để nó kéo mình bay tới chỗ đầm cỏ lau kia.
Hiện tại hình thể của Thương Loan Thanh Long còn chưa phát triển hoàn toàn, nên không thể nào cưỡi phi hành được, nhưng mà nếu mang theo Chúc Minh Lãng bay như thế này thì chẳng có vấn đề gì.
Lúc bay qua đỉnh đầu đám Tích Thủy Yêu cổ đỏ kia thì toàn bộ cả đám Tích Thủy Yêu cổ đỏ đều rụt cổ lại không dám đối đầu với Thương Loan Thanh Long cường đại.
Cũng may mục tiêu của Thương Loan Thanh Long cũng không phải là bọn chúng, nếu không thì bọn chúng phải trốn vào vũng bùn trước thì may ra mới có thể sống.
“Ở phía trước hình như có một con có tuổi thọ không thấp.” Chúc Minh Lãng nghiêm túc nói.
Yêu khí nặng vô cùng, hơn nữa dường như tất cả con Tích Thủy Yêu cổ đỏ đều nghe theo chỉ thị của nó mà tiếng kêu cổ quái của nó lại chẳng khắc gì kèn lệnh có ma tính với đám Tích Thủy Yêu này.
Chúc Minh Lãng nhất định phải giết chết cái con có trí tuệ này, hơn nữa nó còn là sinh vật ra lệnh cho tất cả Tích Thủy Yêu này, nếu không thì dù Thương Loan Thanh Long và Tiểu Hắc Long có dũng mãnh, giết nhiều tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ có cá lọt lưới.
Đối với người bình thường mà nói thì bất kì con Tích Thủy Yêu nào cũng là quái thú đáng sợ, đều sẽ bị chúng nó gặm đến mức chẳng còn mảnh xương vụn nào.
Khí tức đã trở nên rất nồng, Chúc Minh Lãng để cho Tiểu Thanh Trác bay thấp một chút, lúc đang định tìm chủ nhân của tiếng kêu cổ quái kia thì đột nhiên bụi cỏ lau lay động mà không hề có ngọn gió nào, từng dãy cỏ lau chỉnh chỉnh tề tề tản ra.
Trong một mảng đen kịt ấy, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một con Quái Tán đang nằm nhoài trong vũng bùn, nó bỗng nhiên há cái miệng lớn đầy máu me như một bồn máu, ở giữa lại có một cái đầu có màu sắc kì dị, một đôi tròng mắt lồi ra, nhấp nhô như một quả cầu đá!
Phản ứng của Tiểu Thanh Trác rất nhanh, lập tức vỗ cánh thật mạnh kéo Chúc Minh Lãng bay lên cao.
Lúc này Chúc Minh Lãng nhìn xuống mới phát hiện con Quái Tán to lớn khủng khiếp kia chính là một con Tích Ma cổ xòe, phần nếp gấp ở cổ của nó xòe ra khoa trương đến mức như một con khổng tước xòe đuôi, trong nháy mắt lại hóa thành một cái miệng thật to như có thể nuốt cả một con Cự Long trưởng thành!
Vừa rồi con Tích Ma này chính là muốn nuốt cả Tiểu Thanh Trác và Chúc Minh Lãng vào bụng!
Rất nhiều Tích Thủy Yêu có cổ diềm nhưng mà tuyệt đối không có hình thể đáng sợ như thế này, hơn nữa nó còn tiến hóa thành một cái miệng ngoài khiến cho con Tích Ma không lớn lắm này lại có thể cắn nuốt được sinh vật có hình thể lớn hơn nó!
Con Dị Tích Ma này ít nhất cũng phải bốn ngàn năm tu vi!!
“Con này chính là Dị Tích Ma mà học viện đang truy tìm, không ngờ nó lại ở nơi này, khó trách xung quanh Hoàng Diệp thành đều là Tích Thủy Yêu.” Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi.
“Vừa hay, để con Dị Tích Ma bốn ngàn năm này làm đá ma luyện để ngươi tiến hóa vào trưởng thành kỳ!” Chúc Minh Lãng nói với Thương Loan Thanh Long.
Thương Loan Thanh Long phát ra âm thanh của phượng hoàng, mặc dù ở trong đêm tối, không có ánh sáng mặt trời cung cấp cho nó một nguồn năng lượng mạnh mẽ, nhưng thế này mới có tính khiêu chiến!
Muốn đột phá bản thân thì nhất định phải ma luyện trong nghịch cảnh, ngày đêm luân thế, Thương Loan Thanh Long không thể mãi mãi đánh chém kẻ thù dưới ánh mặt trời được!
Cái nếp gấp ở phần cổ như ô xòe kia của Dị Tích Ma khẽ động đậy, đột nhiên dịch độc đỏ như máu kia bắn ra tung tóe!
Những máu độc này lít nha lít nhít giống như một đội cung bắn tên liên tục lên bầu tời, tạo thành một màn mưa tiễn đỏ như máu đáng sợ vô cùng!
Thương Loan Thanh Long bay về phía một gốc cây rụng lá, để Chúc Minh Lãng xuống ở đó rồi lập tức bay lên không trung, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh, ánh sáng hóa thành một tấm lá chắn hình phượng hoàng, ngăn lại màn tiễn đỏ như máu kia.
Chúc Minh Lãng thay bộ mị ảnh, rồi ẩn thân vào trong đêm tối cũng tỉ mỉ quan sát con Dị Tích Ma này.
Thương Loan Thanh Long lượn một vòng, nó khuấy thành một màn khí lưu xanh ở phía trên Dị Tích Ma, khí lưu xoáy như xoắn ốc áp xuống giống như cái đuôi của Phong Chi Long hung hăng đập xuống mặt đất.
Dị Tích Ma vẫn nằm ở chỗ đó như cũ, không xê dịch dù nửa bước, đối mặt với khí lưu xoắn ốc thì ngay cả thu hồi lại cái cổ gấp kia nó cũng không làm, cứ như vậy dùng thân thể phù to lên đối cứng.
Đuôi Phong Long Tiên như quất vào một tảng đá, con Dị Tích Ma này da dày thịt béo thì không nói làm gì, có lẽ là thân thể giấu dưới vũng bùn kia cũng rất nặng nên chẳng thể rung chuyển được nó!
Lông vũ trên người Thương Loan Thanh Long bắt đầu cháy lên, sau đó Thanh Viêm lao xuống, Dực Nhiên Thánh Hỏa!
“Ầm!!!”
Thanh Viêm lao xuống chạm vào mặt đất tạo ra một vòng lửa hoa lệ, trong nháy mắt đốt trụi bụi cỏ lau sinh trưởng trong đầm lầy kia không còn một cây.
Toàn thân con Dị Tích Ma kia cũng bị loại Cường Quang Chi Viêm này thiêu đốt đến thối rữa, chỉ là con quái vật này vẫn không động đậy như cũ, trong lúc Thanh Viêm thiêu đốt nó đột nhiên ngẩng đầu lên phun ra một luồng ma khí có ánh sáng kỳ dị!!
Ma khí này lan vào trong không trung khiến cho Thương Loan Thanh Long không thể né tránh, chỉ chạm vào một chút xíu cũng khiến cho cả người nó lập tức mọc ra mụn độc!
Chúc Minh Lãng vội vàng sử dụng mị ảnh chạy tới chỗ xa hơn, cuộc đời này của hắn ghét nhất là mấy thứ có độc thế này, nếu như có Kiếm Linh Long ở đây thì lúc Dị Tích Ma kia ngẩng đầu lên thì Chúc Minh Lãng đã chặt đầu nó xuống rồi!
Cũng may, Thương Loan Thanh Long có Tịnh Hóa Quang Vũ, theo từng vũ văn sáng lên, thánh quang tựa như một gợn sóng nổi lên trong hồ nước tĩnh lặng, từng vòng từng vòng dập dờn, mụn độc trên người nó lập tức bị áp chế biến mất, mà ma khí có ánh sáng kỳ dị ở xung quanh kia cũng theo đó mà tản đi.
Quang Dực Tiễn!
Đôi cánh của Thương Loan Thanh Long như một cây kéo, lúc đan xen vào nhau thì có hai đảo ảnh Lăng Lệ Quang Dực bay ra, chúng nó liên tục lượn vòng đan xen nhau ở trên không, lúc tiến đến gần con Dị Tích Ma kia thì mãnh liệt kẹp lấy nó!
“Bá!!”
“Bá!!”
Trên đầm lầy xuất hiện hai vết cắt nhìn rất ghê người, túi da của con Dị Tích Ma kia cuối cùng cũng bị chém đứt.
Từ miệng vết thương của con Dị Tích Ma kia cũng chảy ra máu độc, cũng nhanh chóng làm thối rữa những thực vật ở xung quanh nó.
“Oh...”
Một tiếng hét gầm rú phát ra từ phía sau, Chúc Mình Lãng quay lại nhìn mới thấy Tiểu Hắc Long đang bị trăm con Tích Thủy Yêu cổ đỏ đè lên, những con Tích Thủy Yêu cổ đỏ kia còn muốn leo lên người nó gặm cắn một số chỗ nhược điểm của nó.
Mặc dù có thể thuận thế mạnh mẽ tấn công Dị Tích Ma đang bị thương nhưng Tiểu Hắc Long ở ấu niên kỳ đang lâm vào khốn cảnh, nếu không lui về giúp thì chỉ sợ Tiểu Hắc Long khó mà đứng dậy nổi.
Thương Loan Thanh Long thu hồi Quang Vũ trên thân, lúc đang định bay về thì gần cửa thành lại truyền đến tiếng gầm thét táo bạo, tiếng rống chấn động này khiến cho toàn bộ vùng đất đều rung động!
Chúc Minh Lãng nhìn lại thì thấy Tiểu Hắc Long đang bị đám Tích Thủy Yêu cổ đỏ bò đầy người, giờ đây lại tự mình đứng dậy, trên người phát ra một luồng năng lượng đen, như một ngọn núi lửa đen sì phun trào khiến cho toàn bộ những con Tích Thủy Yêu cổ đỏ kia bốc hơi hết!
Cùng lúc đó, hình thể của Tiểu Hắc Long dài ra, xuống cốt, cơ bắp dường như được tái tạo lại trong nháy mắt, vốn đã dài bốn mét giờ đã dài đến mười mấy mét, dường như đã bằng cả tường thành rồi!!
“Úc grao!!!!!!!”
Hoang Cổ Nộ Khí tán loạn khắp nơi, lay động cả tường thành!!
Tiểu Hắc Long ở ấu niên kỳ trong lúc giết chóc liên tục này càng đánh càng hăng, thậm chí còn trong lúc Lược Thực Cuồng Tức này mà hoàn thành đột phá – Hắc Long tiến giai!