Thời gian mà Chúc Minh Lãng cho các bên thế lực và gia tộc cũng khá dư dả, một tháng thời gian để bọn họ thong thả tìm.
Bản thân thì đúng hạn tham gia hội săn bắt của Nghiêm tộc, tiểu Thanh Trác đạt đến quân cấp, cái ác long tinh huyết kia, Chúc Minh Lãng hắn chắc chắn sẽ lấy được!
Số linh tư cần chuẩn bị cho kỳ trưởng thành của tiểu Thanh Trác đã đầy đủ rồi, sau đó là của Đại Hắc Nha.
Luyện tẫn hắc long.
Hồi tưởng lại cường thế lúc ban đầu của Luyện tẫn hắc long ở Hoàng Diệp thành, Chúc Minh Lãng có dự cảm, chỉ cần bồi dưỡng thỏa đáng, sau lần luân hồi chập biến lần này, thực lực của Đại Hắc Nha chắc chắn sẽ không kém hơn Thương Loan Thanh Long.
Chúc Minh Lãng cũng lưu ý đến một điểm, nhu cầu linh tư của tiểu Hắc long cũng không nhiều, tốc độ trưởng thành của nó hiển nhiên nhanh hơn Thương Loan Thanh Long một chút.
Huyết mạch cao quý, không hao tổn tài nguyên, sức chiến đấu mạnh mẽ, có cảm giác tiểu Hắc Nha chính là lựa chọn hoàn mỹ nhất của một mục long sư bần cùng...
Cổ long chú trọng thức ăn, chú trọng chiến đấu, không ngừng chiến đấu có thể không ngừng mở ra thực lực và tiềm năng của bọn chúng.
Cho nên Chúc Minh Lãng không định bỏ qua hội săn bắn này, vừa có thể giúp tiểu Hắc long bảo trì nhiệt huyết chiến đấu và là sự bồi dưỡng tốt nhất dành cho nó.
Đương nhiên, bây giờ Chúc Minh Lãng đã rất có điều kiện rồi, cho dù tiểu Hắc long không tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên thì hắn vẫn vì linh tư cường hóa của nó mà tiêu tiền như rác!
Đã cường hãn rồi, lại còn có thể mạnh hơn nữa.
Khiếu chiến vượt cấp mới là chí hướng của nam nhân!
Sức ăn của Luyện tẫn hắc long là cực đại, thịt của Tuyệt Hải Ưng Hoàng cũng không phải vô hạn.
Thịt của linh thú vạn năm kỳ thực cũng đã đủ thỏa mãn đầy đủ dinh dưỡng cho luyện kim hắc long rồi, trong lúc bất chợt Chúc Minh Lãng có chút nhớ nhung tiểu quan gia cung cấp lương thực cho đám rồng nhà mình, mua đúng đồ ăn quả thực không phải một chuyện dễ dàng gì, vì để tiết kiệm thời gian, Chúc Minh Lãng cũng đành bỏ ra chút tiền uổng phí.
Mua xong thịt thú vạn năm, bảo người ta đưa đễn chỗ ở của mình trong thuân long cao viện sau đó Chúc Minh Lãng liền đi đến nơi săn bắn của Nghiêm tộc.
Hội săn bắn tựa hồ đã được cử hành rất nhiều năm nên đã tạo thành một hệ thống tương đối hoàn chỉnh.
Các thợ săn tụ tập trong một tòa cung điện mỹ lệ, mỹ tửu mỹ thực phong phú, ngoại trừ những người tham gia, những người giàu sang quyền quý cũng không phải ít.
Hội săn bắn này cũng coi như là một trò chơi quý tộc.
"Ta cứ tưởng ngươi không tới làm ta sợ đến vã mồ hôi hột." La Thiếu Viêm nhìn thấy Chúc Minh Lãng, thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đi mua chút đồ ăn cho rồng nên tới chậm." Chúc Minh Lãng nói.
"Nào, để ta giới thiệu cho ngươi quen biết mấy vị bằng hữu nhé." La Thiếu Viêm vừa cười vừa nói.
Bước tới chỗ ngồi cao quý, Chúc Minh Lãng nhìn thấy mấy vị cô nương trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp, các nàng đang vừa cười vừa nói, các nàng vẫn duy trì phong thái tự nhiên phóng khoáng của các tiểu thư khuê các, vừa có chút rụt rè ưu nhã.
"Vị này chính là Chúc Minh Lãng, là người học sinh ở ngoại viện đã đánh bại tiểu thiên tài Quan Văn Khải." La Thiếu Viêm bước đến gần mấy vị cô nương bên kia, trịnh trọng giới thiệu.
"Quan Văn Khải là ai vậy?" một nữ tử với mái tóc ngắn mềm mại đáng yêu trong số đó vừa cười vừa hỏi.
"Ta cũng không biết." Chúc Minh Lãng mở trừng hai mắt nói.
Quan Văn Khải cũng tới tham gia hội săn thú lần này, hắn ngồi gần đó, sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Chúc Minh Lãng và mấy nữ tử mới bật cười ban nãy.
"Ha ha, Quan Văn Khải ở cao viện chúng ta có thể có chút danh tiếng nhưng so với những thế lực, những đại tộc khác thì cũng chỉ dạng bình thường mà thôi, nói chung vị này là bằng hữu của ta, Chúc Minh Lãng, hắn sẽ cùng ta tham gia hội săn bắn lần này, nếu các vị gặp phải các loại ma đầu giết người không chớp mắt ở nơi săn bắn thì không cần sợ hãi, chúng ta sẽ bảo hộ mọi người." La Thiếu Viêm cười ha ha một tiếng nói.
"Đừng kinh người quá đáng, lão tử vẫn ngồi ở đây, muốn nói xấu sau lưng người khách cũng không thể nhỏ tiếng lại sao!" Quan Văn Khải chợt đứng lên, gương mặt giận đến đỏ bừng!
Chúc Minh Lãng giả vờ kinh ngạc như mới biết vị bại tướng dưới tay hắn lại ngồi gần đây.
Thật trùng hợp a.
"Thì ra là Quan học đệ, ngươi cũng tới tham gia hội săn bắn nguy hiểm này sao?" kỳ thực La Thiếu Viêm sớm đã thấy hắn nếu không lúc giới thiệu Chúc Minh Lãng hắn đã không nói tên của hắn ta ra.
"Họ La kia, chuyện giữa ta và Chúc Minh Lãng, mắc mớ gì tới ngươi, lần đấu đó do ta khinh địch, ngươi không thấy ta không hề gọi ra con rồng nào khác sao!" Quan Văn Khải vẫn tự cho là thanh cao, nào biết được sau lần thất bại đó danh tiếng của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Hắn cố ý tham gia lần hội săn bắt này, chính là vì thanh danh của chính mình!
Rất nhiều học viên trong học viện chỉ có lý luận suôn, không có năng lực thực chiến gì mà Quan Văn Khải hắn thì không giống với bọn họ!
"Ah, ah, vậy lần này ngươi biểu hiện tốt chút đi, đừng làm mất mặt những học viên năm nhất của thuần long học viện chúng ta nữa." La Thiếu Viêm cười nói.
"Ngươi...một tên phú nhị đại của La Sơn tông như ngươi có tư cách gì nói ta, có gan đọ sức với ta một phen!" Quan Văn Khải cả giận nói.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách." La Thiếu Viêm nở một nụ cười đê tiện nói.
"Vậy ngươi thấy ta đây có đủ tư cách không, La Sơn tiểu thiếu gia?" lúc này, một nam tử vóc ngườ cao gầy đi tới, hắn nở một nụ cười vô cùng tự tin nói với La Thiếu Viêm.
Nụ cười trên mặt La Thiếu Viêm lập tức vụt tắt.
Chúc Minh Lãng lại không biết người này, chỉ là không biết vì sao trên mặt người này lại hiện lên một cỗ khí chất như muốn bị người ta thu thập vậy.
"Là Nghiêm Tự đại công tử a, đã lâu không gặp." lúc này vị nữ tử tóc ngắn đáng yêu trên mặt tràn đầy ý cười đi tới, hơn nữa lại vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
"Kha tiểu thư, hà tất phải giao thiệp gì với một tên chơi bời lêu lổng như tên họ La kia chứ, không bằng qua chỗ chúng ta ngồi đi." Nghiêm Tự mở miệng nói với vị nữ tử tóc ngắn mềm mại đáng yêu kia.
"Được a, La Sơn tiểu thiếu gia, thật thất lễ ~, dù sao Nghiêm tộc mới là chủ nhân của hội săn bắt lần này, ta cũng không tiện cự tuyệt lời mới của chủ nhân bữa tiệc." Kha Ngưng nói.
Sau đó Kha Ngưng nói vài câu với hai tỷ muội khác của nàng.
Hai vị nữ tử kia cũng rất hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng quyết định theo Kha Ngưng, chuyển đến bên bàn Nghiêm Tự ngồi.
Sắc mặt La Thiếu Viêm rất khó coi.
Chính mình mời các nàng trước lại bị Nghiêm Tự chăn lại!
"La Thiếu Viêm, ngươi có muốn Nghiêm tộc chúng ta an bài mấy hộ vệ cho ngươi không, kỳ thực ta rất lo lắng ngươi sẽ bị mấy con ma đầu kia cắn xé, trong mấy con ma đầu mà ta biết thì chúng nó rất thích ăn tủy não người." Nghiêm Tự nói.
"Không cần, lo cho ngươi trước đi! Đừng để đến lúc đó Nghiêm Tự ngươi lại chết trong tay tử tù của Nghiêm tộc thì sau này cái hội săn bắn này không tổ chức nổi nữa đâu." La Thiếu Viêm nói.
"Ha ha ha, ngươi không cần lo lắng điều này, ah, vị bên cạnh ngươi này là Chúc Minh Lãng à, nghe nói là học viên của cái học viện Ly Xuyên rách nát gì đấy phải không, ăn may mà thắng được tiểu biểu đệ của ta." ánh mắt của Nghiêm Tự rơi trên người Chúc Minh Lãng.
"Ngươi là Nghiêm Tự, con trai Nghiêm Trinh?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Là ta, làm sao vậy?" Nghiêm Tự nở ra một nụ cười tự tin.
"Không có gì chỉ hỏi chút thôi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Chúc Minh Lãng cũng nở nụ cười, nụ cười ấy tinh khiết tựa như một thiếu niên không hề nhiễm bụi trần vậy.
Nghiêm Tự.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Chúc Minh Lãng nghe thấy cái tên này.
Mấy ngày này, Hàn Oản có tới tìm mình một lần, nàng và mình có nói đến chuyện của Nghiêm Trinh.
Nàng nói với mình, người chặn đường bọn họ ở ngoài Ma đảo ngoại trừ Nghiêm Trinh mà còn có con hắn là Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự là người đã liên lạc với Lữ Viện Tuần, cũng bức bách Lữ Viện Tuần bán đứng đại giáo vụ.
Thì ra ngươi tên là Nghiêm Tự?
Chính ngươi và cha ngươi vây gia gia ta ở trên Ma đảo đúng không??