La Thiếu Viêm quay đầu nhìn lại, thấy toàn thân Chúc Minh Lãng khoác một bộ áo trắng đang đi tới, những Phong Bạo Huyễn Linh vũ kia là do hắn điều khiển.
Ánh nhìn của La Thiếu Viêm cũng thay đổi, vội vàng hô to: “Đã kêu ngươi đừng qua đây mà, tên này cũng chẳng có lá gan giết ta đâu!”
Một chút khổ nhục trên da thịt thì cũng không phải là hắn không nhịn được, Nghiêm Tự này rõ ràng chính là muốn Chúc Minh Lãng chết, hiện tại Chúc Minh Lãng lại chạy vào há chẳng phải là vừa ý tên Nghiêm Tự kia sao.
“Kỳ thật bối cảnh của ta cũng không nhỏ, nhưng mà đám Nghê Hải các ngươi ở bên này lại chẳng coi chúng ta là cái gì.” Chúc Minh Lãng nói.
Bên Nghê Hải này còn tự xưng là siêu việt hơn cả Cực Đình hoàng triều, bọn họ tự mình coi là Chúa Tể của Cực Đình Đại Lục này, ngược lại đối với thế lực của hoàng triều Cực Đình cũng chẳng có bao nhiêu là tôn kính, nhất là cửu đại tộc của Nghê Hải...
“Đại ca à, bây giờ ngươi nói mấy thứ này làm gì hả, lúc này ngươi chạy thì vẫn còn kịp đấy!” La Thiếu Viêm nói.
Chúc Minh Lãng nhún vai, nếu như Nghiêm Tự vì hắn mà đến thì chẳng có lý nào lại để La Thiếu Viêm ở đây thay mình chịu khổ, huống chi là Chúc Minh Lãng vẫn còn chưa tính sổ với Nghiêm Tự đâu!
“Thật có tình có nghĩa mà, ta thật thích mấy cái loại tình nghĩa giả mù sa mưa này của bọn ngươi.” Nghiêm Tự vừa cười vừa nói.
“Nghiêm Tự, ngươi có chừng có mực chút, Nghê Hải này không phải là do Nghiêm tộc các ngươi một tay che trời đâu!” Cảnh Dụ cũng chạy vào.
Lúc Nghiêm Tự nhìn thấy Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ thì không khỏi ngẩn người sau đó lộ ra vẻ mừng như điên.
Nghiêm Tự đã thèm nhỏ dãi đã lâu với nhan sắc của Cảnh Dụ, đương nhiên hắn cũng sẽ không quên vị Tiểu Nữ Vương này lúc ấy đã đánh vào mặt mình một bạt tai đâu.
Không ngờ rằng Tiểu Nữ Vương của Hà Tự lại trộm theo Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm đi tham gia trận đi săn này!
Thật thú vị!
Nếu như tự nhiên thu được một vị mỹ nhân, lại còn có thể làm thịt cùng lúc Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm thì cũng không phải không thể, đến lúc đó cứ tìm bừa một tên tử tù đến chịu tội thay là tốt rồi.
“Xung quang không còn ai khác à?” Nghiêm Tự quay đầu lại hỏi tay sai Nghiêm Hách của mình.
“Đại thiếu gia yên tâm, nơi này ngay cả Dực Long tuần tra viên của tộc ta cũng không có, ngài có làm bất cứ chuyện gì thì trưởng bối trong tộc cũng sẽ không biết, chỉ cần chúng ta xử lý sạch sẽ là được.” Nghiêm Hách nở nụ cười.
Hắn chán ghét nhất là bị bó buộc, sợ nọ sợ kia, hơn nữa tra tấn mấy kẻ có bối cảnh này thì mới càng thú vị hơn.
“Có thể làm được sạch sẽ như thế nào?” Nghiêm Tự hỏi tiếp.
“Đến Đại Giáo Dụ mà ngài và phụ thân ngài cũng dám giết thì cần gì phải để ý mấy tên tiểu bối này?” Nghiêm Hách nói.
Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt của Nghiêm Tự càng sáng lạn hơn.
Đúng vậy, ngay cả người như Đại Giáo Dụ mà cũng bi bọn họ xử lý thì sợ gì Tiểu Nữ Vương của Hà Tự hay tiểu thiếu gia của La Sơn Tông chứ, Nghiêm tộc Nghê Hải của bọn họ chẳng sợ bất kỳ thế lực nào cả, chỉ cần xử lý sạch sẽ là đủ!
“Nghiêm Tự, ngươi đừng tưởng các trưởng bối sau bọn ta đều là đồ đần, ngươi dám đụng đến bọn ta thì liền đợi toàn bộ Nghiêm tộc gặp nạn đi!” La Thiếu Viêm nhạy bén thấy tình huống không thích hợp.
Nghiêm tộc này chính là một kẻ điên, tàn nhẫn lại biến thái, dã tâm bừng bùng, giống y như phụ thân Nghiêm Trinh của hắn, mới đầu La Thiếu viêm còn không lo lắng cho an nguy sự sống của mình bởi vì đối phương không nhất thiét phải vì mấy lời nói mà có sát tâm với mình bởi vậy hắn sẽ khiến cho Nghiêm tộc lâm vào nguy hiểm bị thảo phạt.
Nhưng mà Cảnh Dụ xuất hiện thì tình huống lại không giống vậy.
Hắn rõ ràng mê luyến vị tiêu Nữ Vương này, nếu như trả thù đủ để thỏa mãn thì tên điên Nghiêm Tự này sẽ không để ý gì tới giết người diệt khẩu cả!
“Nghiêm tự, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Cảnh Dụ cũng ý thức được mình lộ diện là một sai lầm thật lớn, lúc này nàng muốn lui cũng không kịp nữa rồi.
“Chờ ta hành hạ chết kẻ nhổ vào mặt ta này, rồi lại từ từ trò chuyện với nàng việc ta muốn làm nhé, Cảnh Dụ muội muội, Nghiêm Tự ta có rất nhiều chuyện muốn làm với nàng, không biết nàng thích tư thế nào, ha ha ha ha!” Nghiêm Tự cười dâm, đôi mắt kia càng cuồng nhiệt như con sói.
“Đồ vô sỉ!” Cảnh Dụ thẹn quá thành giận nói.
Nghiêm Tự tới chỗ Chúc Minh Lãng, Nghiêm Hách đi theo sau hắn, cái roi trong tay kia bắt đầu chuyển động, gã cười tàn nhẫn.
“Tiểu tử, hiện tại hối hận xanh ruột rồi hả?” Nghiêm Tự cao ngạo nhìn Chúc Minh Lãng.
Kỳ thật trước đây chúng ta đã từng quen biết.” Chúc Minh Lãng vừa nói chuyện vừa dùng linh thức tuần tra xung qunah.
Đúng như Nghiêm Hách nói, xung quanh không hề có ai, bao gồm cả tuần tra Dực Long cũng không quanh quẩn ở gần đây.
“Ồ? Vậy mà ta lại không có ấn tượng gì, ta không để ý tới việc ngươi cầu xin tha thứ nhưng ngươi phải nói một lý do để cho ta cảm thấy hứng thú mà tha cho chứ.” Nghiêm Tự khẽ nhếch lông mày.
“Chúng ta chưa từng đối mặt, ngươi và phụ thân ngươi ở trên tầng mây còn ta thì ở trên một Ma Đảo.” Chúc Minh Lãng nói tiếp.
Kỳ thật Nghiêm Tự không hiểu được Chúc Minh Lãng đang nói chính là chuyện gì, tỉ mỉ ngẫm lại thì ánh mắt lập tức thay đổi.
Nghiêm Hách đứng một bên đã chuyển động roi, hắn thấy dù là muốn nói chuyện phiếm thì cũng nên đánh cho tên Chúc Minh Lãng không biết trời cao đất dày này đến mức mình đầy thương tích.
Nghiêm Hách không hiểu Chúc Minh Lãng đnag nói cái gì, hắn chỉ biết là Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu bị Nghiêm Trình giết thì hơn nửa tháng hắn mới đi thống báo cho cha con Nghiêm Trinh và Nghiêm Tự chuyện liên quan tới việc Hàn Quán đã trở về cao viện.
“Nhớ rồi sao?” Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.
“Ngươi là ai?” Nghiêm Tự đột nhiên lớn tiếng chất vấn.
“Ma Đảo Tuyệt Hải, ngươi và cha ngươi đã chặn ta nhiều ngày như thế, sao lại quên đi nhanh như vậy chứ?” Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
“Đại công tử, cho dù tên này nói cái gì thì để ta cho hắn nếm thử chút đau khổ trước đã.” Nghiêm Hách đột nhiên vung một roi xuống, quật lên mặt Chúc Minh Lãng.
Nghiêm Hách ra lực rất lớn, nếu như là roi sắt thì có thể đánh nát cả đầu người, nhưng nếu để cho đối phương lập tức chết luôn thì cũng may cho hắn rồi, như thế lại mất đi rất nhiều vui thú, cho nên Nghiêm Hách luôn chuẩn bị thêm một cái roi da nữa trên người!
Nhưng mà lúc Nghiêm Hách dùng lực ở cánh tay thì roi trong lúc vung trong không khí lại bị một lực cản thật lớn cản lại!
Dù Nghiêm Hách có dùng lực thế nào thì vẫn chẳng thể đập xuống nổi.
Nghiêm Hách ngẩng đầu lên phát hiện trên đỉnh đầu mình không biết từ bao giờ đã bị một mảng bóng tối bao phủ, mà cũng chính là lực lượng hư ám này khiến cho hắn chẳng thể nào vung roi!
Nghiêm Hách vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, lại phát hiện thấy đôi mắt của Chúc Minh Lãng lại trở nên thâm thúy lại tà dị, cả người hắn dường như xảy ra thay đổi, như có một dãy núi đen ngòm to lớn đang ép mình không thể thở nổi!
Mục Long sư này!
Tu vi không đúng lắm!!
“Ngươi... ngươi chính là kẻ mà Lâm Chiêu đã mời đi giúp đỡ đối phó Tuyệt Hải Ưng Hoàng!” Lúc này Nghiêm Tự mới tỉnh ngộ lại, trong lúc nhất thời toàn thân của hắn như là ngâm ở trong đầm băng vậy.
Nghiêm Tự và Nghiêm Trinh cũng không thấy được dung mạo của Chúc Minh Lãng, bọn họ chỉ biết được Lâm Chiêu mời được một người có thể đối phó với Tuyệt Hải Anh Hoàng, là một cường giả cấp Vương.
Chính vì tên cường giả cấp Vương này cho nên cha con bọn họ mới chịu đau khổ canh giữ ngoài đảo ấy, chính là vì muốn diệt cỏ tận gốc!
Nghiêm Trinh, phụ thân hắn có thực lực để đối phó với tên cường giả cấp Vương kia, nhưng Nghiêm Tự hắn lại chẳng có bản lĩnh ấy!
Sao lại là hắn chứ!!
Tên này trẻ tuổi như thế, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tiểu thiếu gia có bối cảnh như La Thiếu Viêm sao lại có thể là người thần bí Vương cấp, bị vây trên đảo kia đâu!
“Lúc đầu ta còn không tìm thấy cơ hội thích hợp để báo thù, nay lại không nghĩ tới ngươi còn tự mình đưa tới cửa, thật là một chỗ rừng núi hoang vắng hoàn mỹ mà. Yên tâm, ta sẽ xử lý còn sạch sẽ hơn so với thủ hạ của ngươi, đảm bảo ngày phụ thân ngươi đốt vàng mả cho ngươi vẫn sẽ không biết được chuyện gì, nghỉ đến nát óc cũng không biết ai đã giết ngươi.”