Chương 480: Phong vương [Cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!]
DG: Vương Linh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Phong vương?
Điều kiện phong vương ở Cực Đình Hoàng triều vô cùng hà khắc.
Cũng không phải bất cứ hoàng tử nào đến độ thành niên thì Hoàng vương sẽ ban cho họ một vùng đất lớn rồi phong vương sau đó để bọn họ trở thành một vương gia sở hữu quyền lực của một vùng.
Cho dù là hoàng tử thì thực lực ít nhất cũng phải đạt được cảnh giới vương cấp, hoặc phải thống trị được bốn quốc bang trở lên mới có thể được phong vương.
Tiểu hoàng tử Triệu Dự cũng không phải là một thống soái tài năng, hắn là một gã mục long sư, là nhóm chức nhiệm nắm giữ thực lực rất lớn.
Nếu như hắn đã có thể phong vương thì có nghĩa là thực lực của hắn đã đạt đến vương cấp rồi!
Nghĩ một chút cũng phải thôi, nhiều năm trước hẵn đã có vài con rồng đạt thượng vị long quân rồi, nếu nói đến nhóm ngạo thế thiên tài trẻ tuổi ở Hoàng đô thì chắc chắn tiểu hoàng tử Triệu Dự cũng nằm trong số đó, huống hồ hắn còn có tài nguyên khổng lồ nhất của Cực Đình hoàng tộc, linh mạch vô số, Vân Chi Long Quốc, những con rồng thu được hẳn cũng có huyết mạch cực cao quý.
"Chỉ có điều, so với tưởng tượng của mình thì hơi muộn một chút, nếu như trên con đường tu hành của hắn không gặp thất bại gì thì hẳn đã được phong vương từ sớm rồi mới phải." Chúc Minh Lãng trầm tư.
Không phải là do Chúc Minh Lãng tự cao ngạo, nhưng tất cả những người được xưng là thiên tài trong Hoàng đô, trên cơ bản đều gặp qua một lần, cũng chẳng có ai có thể khiến cho mình phải nhớ kỹ tên cả.
Mà tiểu hoàng tử Triệu Dự, hắn căn bản không giao thủ với mình nhưng biết được thực lực hơn người của hắn cũng là vì bản thân hiếu kỳ tự tiện xông vào Vân Chi Long Quốc.
Khi đó tu vi kiếm tu của mình cũng chỉ mới đạt chuẩn vị quân cấp, vốn với kiếm cảnh của hắn thì đủ để đấu với những người đạt trung vị, thượng vị cấp.
Triệu Dự xuất đạo sớm hơn Chúc Minh Lãng mấy năm, nhưng lúc đó khi hắn thả rồng ra cắn mình thì mình chỉ có thể chạy mà thôi, đủ để rõ nhân vật bậc này hẳn là một mục long sư cấp quái vật trong Hoàng đô.
Hắn có thể đạt được vương cấp, Chúc Minh Lãng không hề bất ngờ chút nào.
Thậm chí Chúc Minh Lãng rất hoài nghi, hắn vẫn giống như trước, ẩn giấu thực lực.
Hiện tại chỉ mới phong vương?
Năm sáu năm trước, hắn đã có thượng vị, đỉnh vị long quân sao bây giờ mới bước vào vương cấp.
"Nếu là ta, ta sẽ giấu một con rồng đầu tiên đạt vương cấp đi, đợt đến khi có con thứ hai đạt vương cấp thì mới nói với bên ngoài là ta đạt vương cấp." Chúc Minh Lãng nói.
Một người cường đại chân chính sẽ không chiêu cáo thiên hạ ngày khi được tấn chức để chiếm được sự ủng hộ và khen ngợi của mọi người xung quanh, mấy năm nay Chúc Minh Lãng đi ngao du khắp nơi thì mới phát hiện người mạnh thường đều như thế, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được cảnh giới của hắn thuộc tầng nào rồi, mỗi khi có người sắp đuổi kịp cảnh giới của bọn hắn thì không bao lâu sau bọn hắn lại vượt đến một tầng khác.
Mọi việc cũng không vừa khéo như vậy, tựa như lúc đó khi tu vi Chúc Minh Lãng còn ở quân cấp từ đầu đến cuối đều cho rằng cảnh giới tu vi của Chúc Tuyết Ngân là đỉnh vị quân cấp nhưng khi mình đạt được đến vương cấp thì mới nhìn rõ nàng sớm đã đột phá đến vương cấp từ lâu rồi, thậm chí những gì mình thấy được cũng không phải là toàn bộ tu vi của nàng.
Tu vi của Ôn Lệnh Phi cũng không chỉ có như những gì hắn thấy, bằng không làm sao nàng ngồi lên chức chưởng môn cho được.
Tiểu hoàng tử Triệu Dự giống như Ôn Lệnh Phi đều là những quái vật tu hành.
Từ trước đến nay cũng không có mấy ai thấy được bọn họ thi triển ra toàn bộ thực lực.
"Bất kể thế nào, cẩn thận vẫn tốt hơn." Chúc Minh Lãng có tâm lý phòng bị cực mạnh với Triệu Dự.
"Ca ca, ngươi cảm thấy tiểu hoàng tử Triệu Dự có coi trọng Lệ Thải Mặc tỷ tỷ không, nếu bọn họ có thể kết lương duyên thì sẽ dệt nên một đoạn giai thoại tuyệt đẹp đấy!" Chúc Dung Dung nói.
"Không phải nói có đến mấy vị Vương phi được tuyển chọn sao, nếu là ta, ta sẽ đến coi mấy nhà nữa." Chúc Minh Lãng nói.
"Gì chứ, đây cũng không phải ra chợ mua cải trắng a!" Chúc Dung Dung nói.
"Hoàng thất a, vì được phong vương mà kết thân thì khẳng định sẽ phải suy tính thật nhiều thứ, ví dụ như những điều mà Cầm thành này có thể đem lại cho vị tân vương tương lai này..." Chúc Minh Lãng nói tới đây, trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ.
Lập trường tiểu hoàng tử Triệu Dự vẫn chưa rõ nhưng có nghe Chúc Thiên Quan nói qua, người này dã tâm bừng bừng không thua gì với An vương.
Nếu như tiểu hoàng tử Triệu Dự lựa chọn Lệ Thải Mặc làm vương phi thì cũng có nghĩa là hắn liên hôn chặt chẽ với một tộc môn lớn thứ hai của Nghê Hải, cũng có nghĩa là tòa Cầm thành này cũng thuộc quyền sở hữu trọng yếu của tiểu hoàng tử Triệu Dự.
Mà tiểu nội đình Chúc môn cũng ở Cầm thành.
"Có một nơi đóng quân hoàn mỹ như vậy, thuận lợi cho sự bàng trướng thế lực thuộc địa sau này của hắn. Đồng thời khống chế được Cầm thành thì có thể chèn ép Chúc môn?" Chúc Minh Lãng nghĩ đến hết thảy khả năng mà tên tiểu hoàng tử kia muốn nhắm đến tiểu nội đình nhà hắn.
Ở Hoàng đô, lực lượng mới xuất hiện của Chúc môn, trở thành một tộc môn có thể nói ngang tài ngang sức với Bồ tộc, cũng đã âm thầm trở thành một tộc môn đứng đầu, như vậy thì hoặc là các thế lực khác sẽ giao hảo với Chúc môn hoặc là sẽ tìm hết mọi cách chèn ép.
"Tên này dù sao cũng không thể trở thành bằng hữu được rồi, vậy phải âm thầm quan sát động thái của Triệu Dự, xem ra phải lưu lại Cầm thành thêm mấy ngày rồi." Chúc Minh Lãng hạ quyết định.
Rời khỏi hội trà hoa quay về Chúc môn tiểu nội đình.
Phong cách bày trí trong tiểu nội đình vô cùng đơn giản, lấy những viên đá hoa cương màu xanh được mài nhẵn bóng làm chủ đạo, trên mặt đất, bậc thang, bờ tường thường có thể trông thấy một vài chỗ có hình điêu khắc kiếm đá, còn có bức tượng người thợ đúc kim loại đứng sừng sững trong sảnh, trong vô thức toát ra một loại khí tức nghiêm trang, tĩnh mục và trang trọng, cũng khó trách nụ cười trên mặt Chúc Dung Dung sau khi trở về Chúc môn cũng ít đi vài phần...
Quá lạnh lẽo rồi, không có chút ấm áp nào.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng rất thích, nam nhi thì nên ở trong một phủ đệ trang trọng nghiêm túc mà không kém phần xa hoa như này!
"Ai nha, quên mất một chuyện quan trọng!" Chúc Dung Dung đột nhiên nói.
Chúc Minh Lãng dừng cước bộ, nhìn nàng.
"Là nhiệm vụ mà một tháng trước cha ta giao cho ta, ông ấy muốn ta thu thập phong tinh bồ công anh, nhưng mà ta bây giờ một cái cũng chưa tìm được..." Chúc Dung Dung chu cái miệng nhỏ nói.
"Vật đó có ích gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có thể tăng mạnh lửa lò, lửa khi rèn đúc không đủ mạnh chúng ta sẽ thả một hạt phong tinh bồ công anh vào lò, hạt phong tinh vỡ ra sẽ sinh ra một cỗ phong tức cực mạnh khiến cho hỏa lò đạt được đến mức hiệu quả mà chúng ta mong muốn, ai nha... Đây là tuyệt mật của Chúc môn, ta không nên nói cho... Ah, ca ca là người một nhà, suýt nữa thì quên mất!" Chúc Dung Dung chợt kinh ngạc nói.
Chúc Minh Lãng cũng bị dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của nàng chọc cười.
Điều tuyệt mật này hiển nhiên Chúc Minh Lãng cũng không biết, bản thân ngoại trừ mang họ Chúc ra thì trên cơ bản chẳng có quan hệ gì với chúc môn có đúc nghệ nổi tiếng này cả.
"Hỏa lò mạnh mẽ thì có thể đúc ra dụng cụ có phẩm chất cao hơn sao?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ân, vũ khí được đúc bằng hỏa diễm ôn hòa và mạnh liệt đương nhiên không giống nhau, hơn nữa tài nghệ tốt, vận khí tốt thì khi thêm phong ngấn văn vào trên kiếm khí, khải giáp còn có khả năng có được một phù văn kỳ lạ nào đó."
"Ta muốn chế tạo một bộ thánh y giáp linh hoạt, phù hợp với Thương Loan Thanh Long." Chúc Minh Lãng nói.
"Vậy thì càng cần phong ngấn văn rồi, có thể khiến cho một con rồng điều khiển gió càng am hiểu hơn về thuật ngự phong, hơn nữa khi phi hành đường dài cũng tiết kiệm được phần lớn thể lực. Đúc cụ nổi tiếng nhất của chúng ta ở đây chính là Phong hoàng dực, trong thịnh hội vạn long tranh không ở Nghê Hải còn đoạt được hạng nhất đó!" vẻ mặt Chúc Dung Dung tự hào nói.
Vạn long tranh không là một ngày lễ vô cùng long trọng ở Nghê Hải, mấy vạn con rồng xuất phát từ một điểm, trong thời tiết bão táp cùng cực bay về phía bờ bên kia của Nghê Hải, là đấu trường trên không đáng tự hào nhất giữa rồng với rồng!