Dây đàn gảy bắn ra, sợi dây như muốn cắt đứt yết hầu, sắc bén bắn tới.
Kim bôi trước mặt Chúc Minh Lãng trực tiếp bị cắt vỡ, không khác gì đậu phụ.
Mà Chúc Minh Lãng dường như đã sớm phòng bị tiếng đàn chói tai như này, hắn dùng linh thức che ngũ giác của mình, thuận thế đẩy cái bàn cả người cầm bàn ngửa ra đằng sau, lúc sắp mất cân bằng thì dùng chân bám lấy mép bàn.
Sau khi tránh né dây đàn mỏng này, Chúc Minh Lãng rất nhanh ngồi lại như cũ, đôi mắt của hắn đột nhiên xuất hiện liệt diễm đang thiêu đốt, ngọn lửa đen ở sâu trong đôi mắt ngày càng sôi trào mãnh liệt...
Hắn nhìn chằm chằm vị hoa khôi Lục Mạt này, thoáng chốc căn phòng xa hoa của Đối Nguyệt Lâu này bị U Hỏa bao trùm, tất cả trên thảm lông cừu đều là hỏa diễm, nhưng mà tấm thảm lại không bị thiêu hủy, cái bàn gỗ đàn hương, gỗ lê, cũng bị U Hỏa này nuốt chửng nhưng cũng không bị thiêu cháy đen kịt lại.
Chỉ có mỗi vị hoa khôi Lục Mạt này, nàng đang thống khố hét lên.
Trên làn da của nàng bò đầy Tử Hỏa, quần áo của nàng lại không có vết bị đốt chay nhưng thân thể của nàng đã bị đốt đến thối rữa cả ra!!
“Ta không định ép hỏi ngươi là ai đã sai sử ngươi tới giết ta, cho nên nhân lúc ta chưa thiêu ngươi thành tro bụi thì nói một chút tin để ta thay đổi chủ ý đi.” Đôi mắt của Chúc Minh Lãng hiện giờ giống y như đôi mắt của Tiểu Hắc Long lúc trước.
Đồng Vực!
Tiểu Hắc Long thu được năng lực này thì đồng thời, Chúc Minh Lãng cũng ngoài ý muốn phát hiện đôi mắt của mình cũng có thay đổi, dường như mình cũng có thể sử dụng loại Long Đồng Đồng Vực cường đại này!
Chúc Minh Lãng còn đang lo không biết nên lấy gì để thử nghiệm, ai ngờ đi uống rượu lại có người đưa tới tận cửa như này.
Hoa khôi này là một Cầm Thuật sư, một trong những Thần Phàm giả nhưng mà tu vi của hoa khôi này lại không cao, thủ pháp cũng chẳng đặc biệt, Chúc Minh Lãng đã từng gặp một vị Cầm Thuật sư cường đại đến mức có thể dựa vào một tiếng cổ cầm mà ngăn được cả thiên quân vạn mã!
Hoa khôi Lục Mạt này kém xa vị kia.
“Ngươi... Ngươi sao lại biết ta tới giết ngươi!” Ngược lại là Lục Mạt lại vẫn quật cường, nàng cố nén nỗi đau bị thiêu sống kia mà khó khăn nói ra vài chữ.
“Nói thì có khi ngươi không tin, ngươi có chút nhan sắc nhưng mà muốn gọi là hoa khôi thì thật sự quá sỉ nhục giá trị nhan sắc của các nữ tử Cầm thành rồi. Lúc ta ngồi trên xe ngựa ngắm phong cảnh ở bên đường đã nhìn thấy không dưới mười vị nữ tử qua đường trong Cầm thành, còn đẹp hơn ngươi nhiều.” Chúc Minh Lãng nói.
Hoa khôi Lục Mạt nghe được lời này, lập tức cảm thấy như da thịt của nàng bị liệt diễm thiêu đốt càng nóng bỏng hơn!
Chỉ vì mình không đủ đẹp mà bị đối phương nghi ngừo thân phận thật sao ???
Trên đời này còn có chuyện hoang đường như vậy sao, hơn nữa như này sao lại không phải là loại sỉ nhục đối với hoa khôi Lục Mạt chứ!
Không sai, Lục Mạt không phải là hoa khôi thật.
Nàng là một nữ sát thủ có chút danh tiếng ở Nghê Hải, nhưng mà loại chuyện đóng giả hoa khôi mà giết người như này thì nàng làm không dưới trăm lần rồi, chưa từng thất thủ!
Mục tiêu của hôm nay là do đầu óc không bình thường sao, nếu như về mặt khác mà bị lộ sơ hở, bị nhìn thấu thì cũng bỏ đi, đây lại là vì dáng dấp không đủ đẹp???
“Nhận tiền của người, trừ họa cho người, ta đã rơi vào tay ngươi tùy ngươi xử trí!” Lục Mạt chịu đựng bị U Hỏa thiêu đốt, bày ra vẻ không sợ chết.
“Khanh vốn cũng không phải giai nhân sao lại còn muốn làm ác tặc, đương nhiên dù ngươi đẹp hơn nữa, cũng chẳng đổi được chút đồng tình của ta, từ trước đến giờ ta chưa từng nương tay, nhân từ cho kẻ địch.” Chúc Minh Lãng nói. (Note: Câu trên ở phiên bản việt hóa sẽ là “đã xấu còn muốn đóng vai ác!”)
Lục Mạt cảm nhận được một loại nhục nhã vô cùng lớn!
Còn không chờ nàng đáp lại thì lập tức nànng cảm nhận được ngọn lửa bành trướng ra xung quanh, thiêu đốt chính mình.
Tử Hỏa hơi trong suốt tràn ngập căn phòng này, nàng đã không thể nhìn thấy bất kì vật gì nữa rồi, chỉ có mỗi hỏa diễm vô tình cuồn cuộn, nỗi đau mạnh hơn gấp mười lần so với lúc nãy truyền đến, ngoại trừ thét lên thì căn bản nàng chẳng nói được từ gì nữa.
Nàng chỉ bị Chúc Minh Lãng nhìn chăm chú vậy mà lại giống như rơi vào trong Xích Viêm Luyện Ngục, thậm chí loại thiêu đốt đến mức đau đớn tận linh hồn này khiến cho nàng không rõ rốt cuộc mình là người đã chết hay là còn sống!
...
Thu hồi Đồng Vực, Chúc Minh Lãng rót cho mình một chén rượu, giội về phía đống tro kia, ánh mắt sắc bén lại lạnh như băng.
Kẻ Lục Mạt này nếu như thật sự là nhận tiền của người, trừ họa cho người thì Chúc Minh Lãng còn có thể tha cho nàng một con đường sống.
Nhưng cho dù bị liệt hỏa thiêu đốt nàng cũng không nói ra chủ mưu đằng sau.
Chúc Minh Lãng cũng không tin một nữ sát thủ dù cận kề cái chết cũng muốn giữ vững đạo đức nghề nghiệp của mình.
Không nói thì chỉ có một khả năng, chính là nữ nhân này là một tử thị cao cấp được thế lực lớn bồi dưỡng.
Loại tử thị cao cấp này dù là ở trong tình huống như thế nào thì cũng không bán đứng chủ tử của mình.
“Chó của Triệu Dự sao?” Chúc Minh Lãng sờ cằm, suy nghĩ một lát.
Nữ tử thị không nói cũng không sao, muốn thực hiện kế hạoch này thì mấu chốt không ở chỗ nữ hoa khôi này mà là ở chỗ ai mời mình đến uống hoa tửu này.
Chúc Hoắc, Vương Kiêu.
Không ngờ là trong nội bộ Chúc Môn lại đã bị ăn mòn như này.
...
Ra khỏi căn phòng xa hoa, xuống dưới sảnh chính, Chúc Minh Lãng thấy Chúc Hoắc và Vương Kiêu đang ở đó chờ mình.
Bọn họ uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, lúc Chúc Minh Lãng xuống bọn họ cũng không biết, Chúc Hoắc vẫn còn cười dâm đãng, nói với Vương Kiêu: “Chúc đại công tử thật là mạnh, ban nãy ngươi có nghe thấy tiếng thét tiêu hồn kia không, nếu như không phải là phân phó người khác đừng nên quấy rầy cô nam quả nữ bọn họ thì ta còn tưởng là xảy ra mạng người nữa chứ!
“Đúng thế, đúng thế, đôi mắt kia của hoa khôi thật sự mê hoặc, nếu là ta, có lẽ... A, thiếu môn chủ, ngài xong rồi sao?” Vương Kiêu thấy Chúc Minh Lãng, lập tức đứng lên.
Chúc Hoắc cũng quay đầu lại, thấy Chúc Minh Lãng thì trên mặt vẫn còn kinh ngạc, dường như là thấy đối phương xuống còn sớm hơn so với mình nghĩ.
“Trở về thôi.” Chúc Minh Lãng nói.
“Được, công tử, mời.” Chúc Hoắc dẫn đường ở phía trước.
“Lục hoa khôi đâu rồi?” Vương Kiêu hỏi.
“Nàng về rồi, rời đi từ hướng khác.” Chúc Minh Lãng nói.
Chúc Hoắc không hỏi nhiều, Vương Kiêu cũng không dám hỏi lại.
...
Về tới tiểu nội đình, Chúc Minh Lãng đi vào đình viện của mình.
Chúc Hoắc và Vương Kiêu cùng đưa tiễn tới tận trước của, Chúc Minh Lãng đột nhiên xoay người lại, mở miệng nói: “Lúc trước tới đây đã nhìn thấy cái gì?”
“Hỏa diễm, như là quỷ hỏa, lại giống như liệt hoả, như là không cẩn thận bước vào Quỷ Môn Quan vậy.” Chúc Hoắc nói.
“Đúng, đúng, rất đáng sợ!” Vương Kiêu nói.
“Mùi vị này các ngươi có muốn nếm thử không, hoả diễm sẽ thiêu đốt da của các ngươi trước, sau đó đốt đến xướng cốt của các ngươi, thiêu khô máu của các ngươi, cuối cùng thiêu cháy các ngươi thành tro!” Chúc Minh Lãng băng lãnh nói, biểu cảm lạnh lùng không hề giống đùa giỡn chút nào.
Hai người bị dọa tới mức tái nhợt cả mặt.
“Công... công tử, thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ đã làm gì chọc giận công tử sao.” Chúc Hoắc hơi căng thẳng nói.
Lời của Chúc Hoắc còn chưa nói hết thì Vương Kiêu đã lui về sau, lui lui trong bất chợt hắn đã chạy hết cỡ ra ngoài, dáng vẻ như thất hồn lạc phách!
Chúc Hoắc nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, lại liếc mắt nhìn Vương Kiêu bỏ chạy.
Rất nhanh, Chúc Hoắc đã hiểu được gì đó, hai mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
“Công tử, vị hoa khôi kia...”
“Chết rồi, bị ta giết, nàng là một tử thị cao cấp.” Chúc Minh Lãng thản nhiên nói.
Trên mặt của Chúc Hoắc càng kinh hãi, ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Vương Kiêu vừa bỏ trốn, đầy mặt đều là vẻ phẫn nộ!!
. . .
P/s: Nếu đọc tới chương mới nhất của Mục Long Sư bản dịch mà vẫn đang đói thuốc, đề cử một bộ truyện khác cũng rất hay của team Dịch Giới là Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn ạ!!!! Main bẩn bựa, có hệ thống, rất biết cách trang bức đánh mặt, đã dịch được gần 700 chương, nếu chưa đọc hãy ghé qua ủng hộ team nhé!!! Siêu cảm ơn các đạo hữu....