Bỗng nhiên vết tích địa mạch trên đỉnh đầu truyền đến một hồi xao động, còn kèm theo những âm thanh rít gào khiến người ta khiếp sợ!
Lúc này ba vị trưởng giả Chúc môn cũng nhanh chóng hành động, một vị trong số đó là Kiếm Sư, hắn đeo một thanh đại đao vô cùng nặng.
Vị trưởng giả đeo đại đao kia liếc mắt nhìn hai người kia mở miệng nói:"Chắc là do con ác giao ba vạn năm tu vi kia, để ta đuổi nó đi."
"Chúng ta giải quyết đám ma tộc dưới đáy biển một phen." hai vị trưởng giả mục long sư kia nói.
Vừa dứt lời, ba vị trưởng lão đã phi thân lên, lướt đi dưới đáy biển.
Ba vị trưởng giả này, toàn bộ đều đã sở hữu vương cấp thực lực!
Toàn bộ trưởng giả Chúc môn đều để phục vụ cho cường giả cao cấp nhất, bản thân Chúc môn lấy đúc nghệ làm chính, thành viên tu hành chân chính trong tộc cũng không nhiều nhưng cũng vì có sự hiện diện của những trưởng lão này khiến cho các đại thế lực bây giờ cũng vô cùng kiêng kỵ Chúc môn.
Đúc nghệ tinh chuẩn có thể lung lạc vô số cao thủ, tuy rằng chưa chắc hết thảy những trưởng giả này đều trung thành và tận tâm, thề sống chết thuần phục Chúc môn, nhưng chỉ cần có bọn họ tọa trấn, còn quét sạch những cản trở của Chúc môn thì đã mang đến một lợi ích vô cùng lớn cho Chúc môn.
"Tại rãnh sâu địa mạch cũng có vô số cổ thú cường đại sinh sống, hàng năm không cẩn thận mà xông vào đây, hơn nữa số lượng thánh linh hải dương vạn năm bị địa mạch hỏa dịch này thiêu chết không ít, tuy rằng không cần lo lắng chúng nó có thể lấy được hỏa dịch đi nhưng lại ảnh hưởng đến tính ổn định của địa mạch chi hỏa cho nên phải định kỳ qua đây xử lý một phen, nhất là không thể để cho thánh linh vô cùng cường đại đến gần..." Chúc Vọng Hành mở miệng giải thích cho Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng gật đầu, việc quét sạch mọi sự sống trong vết tích địa mạch này thật không phải là người bình thường có thể làm được, thảo nào cần có tới bốn vị trưởng giả cấp bậc như này đồng hành!
Hơn nữa bốn vị trưởng giả này đều đạt đến trình độ vương cấp, Chúc Minh Lãng yên tâm vài phần, An Vương cùng An Thanh Phong cho dù có động thái gì thì cũng phải vượt qua cửa ải của bốn vị trưởng giả cường đại này.
Hoàn thành công tác xử lý sạch sẽ, mọi người liền rời khỏi dãy vết tích này.
Trước khi rời đi, Chúc Minh Lãng cũng lấy non nửa cái bình đựng đầy loại địa mạch hỏa dịch này, gọi một cách hoa mỹ thì hành động này là một loại cất giấu.
Nhưng trên thực tế Chúc Minh Lãng là có tính toán khác.
Chỉ cần một giọt của địa mạch hỏa dịch này thôi cũng có thể tạo ra một trận lửa lớn vô cùng hung mãn, nếu như một chai hỏa dịch này mà dùng cùng một hạt phong tinh khả năng có thể tạo nên một loại thuốc nổ mãnh liệt nổ tung được cả mạch khoáng cứng rắn.
Nếu dùng để đối phó với người thì...
Hình ảnh đó nhất định là vô cùng duy mỹ!
Lúc đến mặt biển, Chúc Minh Lãng lại nhìn quanh một vòng muốn biết Chúc Vọng Hành làm thế nào để phân biệt được vị trí cụ thể của nơi này, dù sao cũng không có bất kỳ hòn đảo, bất kỳ thứ gì để làm mốc cả.
Phía trên vết tích địa mạch hiển nhiên không phái người trông coi, nhưng dưới tình huống như này mà nhớ được vị trí của nó thì rất khó vậy nên các thế lực khác cho dù có tâm mơ tưởng đến loại vết tích địa mạch đặc thù này thì cũng khó tìm thấy.
Coi như tương đối an toàn, cũng khó trách chỉ có Chúc Vọng Hành và bốn vị trưởng giả biết vị trí của bí cảnh này.
Về tới Cầm Thành, Chúc Minh Lãng liền bắt tay vào chế tạo hai kiện long khải.
Nấu chảy khải giáp đã có hình thái hoàn chỉnh, điều Chúc Minh Lãng muốn làm chẳng qua chỉ là để ổn định địa mạch chi hỏa dịch, tiến hành một phen cường hóa, tinh luyện nó, tốt nhất là để cho địa mạch chi hỏa dịch kích hoạt được một khối minh văn được nạm trên Dung hỏa chi khải, như vậy cả kiện long khải sẽ tăng thêm một cấp bậc nữa.
Vùi đầu vào nghiên cứu một hai ngày, khi mới vào đêm ngày thứ hai, thì Chúc Hoắc đến báo cáo tin tức.
Dựa theo ý của Chúc Hoắc thì hắn đã nắm rõ được hành tung của Triệu Doãn Các, đồng thời cũng quyết định đêm nay sẽ động thủ.
Chúc Minh Lãng cũng không hỏi nhiều chỉ để hắn tự đi làm.
Chúc Hoắc cũng hiểu rõ, điều hắn cần làm bây giờ là lấy lại lòng tin một lần nữa, có nhất định phải bắt Triệu Doãn Các hắn cũng không do dự...
Đợi sau khi Chúc Hoắc rời khỏi, Chúc Minh Lãng nãy giờ vẫn bày ra dáng vẻ thờ ờ lại lặng lẽ đi theo Chúc Hoắc.
Triệu Doãn Các ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc, hắn cũng chỉ là một tiểu thế tử bị đày ra ngoài mà thôi, xét tới những phiền phức trước đây Triệu Doãn Các mang lại cho mình còn có lần này tìm người giả trang đến sát hại mình, Chúc Minh Lãng sớm đã có thể chôn sống hắn rồi.
Sở dĩ không tự mình ra tay là vì còn bận tâm về phía An Thanh Phong và Triệu Dự.
Nếu để An Thanh Phong và Triệu Dự nắm được nhược điểm của mình thì cũng khó mà giao phó với Hoàng vương.
Để cho Chúc Hoắc động thủ là thích hợp nhất.
Chúc Hoắc rốt cuộc là một tên gian tế bị người khác thu mua hay là một thành viên trung thành tận tâm với Chúc môn.
Chỉ cần dựa vào hành động tối nay là có thể đoán ra được.
Cho nên Chúc Minh Lãng biểu hiện ra như thể hắn không hề để tâm đến hành động của Chúc Hoắc, hắn thành công giải quyết được Triệu Doãn Các cũng tốt, thất bại cũng chẳng sao, đều không có bất kỳ liên quan gì tới mình, sai lầm mà hắn phạm phải thì chính hắn phải tự mình đền bù.
Trong bóng tối, Chúc Minh Lãng vẫn âm thầm đi theo sau Chúc Hoắc, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi mới lựa chọn có ra tay hay không.
Lần hành động này, Chúc Hoắc có mượn một số cơ sở ngầm của Chúc môn.
Nhưng động thủ thì chỉ có một mình Chúc Hoắc, hắn là một kiếm sư.
Chúc môn và Kiếm tông vẫn luôn có mối quan hệ sâu xa, trong đó có vài trưởng giả nòng cốt cũng là những nhân vật có cấp bậc kiếm tôn, một bộ phận các vị đường chủ, đà chủ, nghi trượng cũng là đệ tử tu hành kiếm tông, phụ trách thủ hộ tộc môn.
Dù sao tộc môn này lấy trụ cột là đúc nghệ, nếu không có sức chiến đấu gì thì có thể đã bị người ta tận diệt rồi, nhất là bây giờ còn đứng ở vị trí tộc môn đứng đầu tràn ngập nguy hiểm này.
Chúc Hoắc mặc một thân y phục dạ hành đen tuyền, sau khi hắn xác nhận thông tin cùng vài tên tai mắt khác liền bước vào một tòa trà viên.
Tòa viện vô cùng lịch sự tao nhã, những cây sơn trà ở phía sau cũng được tu bổ vô cùng chỉnh tề, hương thơm nhàn nhạt của những lá trà non sớm đã phiên tán khắp trong ngoài viện.
Triệu Doãn Các tạm thời vẫn chưa lộ mặt, trong một trạm đình trong trà viện đã thấy bóng dáng của một vị tiểu công chúa ăn mặc tinh xảo đang chờ đợi một vị tiểu thế tử hoàng đô đến.
"Hẹn hò sao, tên Triệu Doãn Các kia cũng thật có nhã hứng a, chỉ có điều vị tiểu công chúa kia, dường như có từng nghe Chúc Dung Dung nói qua." Chúc Minh Lãng ẩn nấp trong bóng tối, lẳng lặng quan sát.
Vị tiểu công chúa kia, Chúc Minh Lãng cũng có chút ấn tượng, hồi tham gia hội trà hoa nàng rất chủ động đến đưa trà, rót rượu, nói chuyện phiếm, hơn nữa sự chủ động này của nàng cũng thể hiện với mấy vị khách nhân khác.
Chúc Dung Dung ngồi bên cạnh Chúc Minh Lãng có sự cảnh giác cao độ với vị tiểu công chúa này, nói chung biểu hiện trông cực kỳ không giống bằng hữu tốt.
Chúc Minh Lãng rất nghi hoặc, sau khi vị tiểu công chúa này rời đi, Chúc Dung Dung chỉ nói với Chúc Minh Lãng rằng: vị tiểu công này ở Cầm thành nổi danh là gái hồng trần, còn rất nổi tiếng là nịnh hót và lẳng lơ!
Chỉ cần là nam nhân có thể đem lại lợi ích cho mình nàng nhất định sẽ thông đồng với hắn.
Lòng đề phòng của Chúc Dung Dung với nàng ta rất sâu, cũng lo lắng vị đường ca từ xa đến đây cũng bị vị nữ nhân này câu dẫn mất.
"Ánh mắt vẫn cứ kém như vậy, tư sắc của vị tiểu công chúa này ngay cả một hoa khôi xấu xí cũng không bằng, Triệu Doãn Các bụng đói ăn quàng sao, hay là những tiểu công chúa ưu tú đều bị hai tên có địa vị cao hơn là An Thanh Phong và Triệu Dự chọn mất rồi?"