WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mục Long Sư

Chương 508: Mệnh cách cộng sinh cùng Địa Tích

Chương 508: Mệnh cách cộng sinh cùng Địa Tích




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Thành lập linh ước ràng buộc vô cùng thành công, tựa hồ đối với nàng mà nói, linh ước chỉ là một cách để kết giao bằng hữu mà thôi.

Trên thực tế thì cho đến hiện tại thái độ của Chúc Minh Lãng đối với rồng đều là bình đẳng thân thiện, hắn cũng không phải dạng mục long sư xem rồng như một công cụ nô dịch.

Cho nên trong khoảnh khắc cảm ứng được linh hồn của Nữ Oa long, Chúc Minh Lãng vô cùng mừng rỡ.

Điều này cũng có nghĩa là hắn không tốn chút công sức nào cũng nhặt được một con rồng hiếm thấy.

Nhưng khi cảm nhận được tâm tình dạt dào như đại dương mênh mông ập tới này cũng khiến Chúc Minh Lãng vừa mới thành lập linh hồn ràng buộc cũng bị chấn động.

Linh hồn của bản thân Chúc Minh Lãng cũng nhận được sự đả kích không nhỏ, hắn cảm nhận được một hồi thiên địa luân chuyển, vốn dĩ linh hồn mình đã đạt đến kiếm tu sau đó thì trở thành mục long sư đáng lẽ phải rất cường đại mới đúng, nhưng nếu so với nỗi thống khổ và bi thương do linh hồn kia mang tới thì lại có vẻ yếu đuối hơn vài phần.

Chúc Minh Lãng có cảm giác như mình đang rơi xuống, rơi xuống một thế giới dưới lòng đất chỉ có bóng đêm bao trùm, xung quanh không có gì cả, vắng vẻ tột cùng, ở đó nỗi lo lắng sợ hãi sẽ mãi ngập trong lòng không tiêu tán, năm tháng dài đằng đẵng hành hạ bản thân, tựa như bản thân sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở một nơi tuyệt vọng như này vậy!

Rất nhanh sau đó, Chúc Minh Lãng lại nhìn thấy địa tích hồng vũ thạch, địa tích mỹ lệ mà vĩ đại đang không ngừng phát triển trong vô số địa mạch trong Nghê Hải, chống đỡ cả khối đại lục này.

Chẳng biết tại sao nhưng hết lần này đến lần khác, sự tồn tại của địa tích này lại tựa như một tầng xiềng xích gắt gao khóa chặt linh hồn của mình, khi Chúc Minh Lãng thử tìm cách rời khỏi nơi này, thoát khỏi cái thế giới tuyệt vọng này, thì cái địa tích khóa hồn này lại càng bền chắc hơn hung hăng trấn áp mình xuống dưới địa mạch...

Có mấy lần Chúc Minh Lãng có cảm giác như mình sắp thoát được rồi, sắp rời khỏi vùng đất bi thương này rồi nhưng khi bản thân mình sắp thoát khỏi thì toàn bộ địa tích lại bắt đầu lung lay đổ nát!!

Mà đồng thời khi địa tích đổ sụp xuống thì toàn bộ Nghê Hải cùng với địa mạch xung quanh cũng sẽ bị sụt lún theo!!

Chúc Minh Lãng lại nhìn thấy đại dương mênh mông này biến thành một thiên quật sâu không thấy đáy, thấy được lục địa bị nước biển xâm chiếm, nhìn thấy hàng tỉ sinh linh vì sự đổ nát của mảnh địa tích này mà gặp phải tử nạn.

Trong khoảnh khắc đó, Chúc Minh Lãng đánh mất hết quyết tâm cùng dũng khí, Chúc Minh Lãng chợt hiểu rõ, linh hồn mệnh cách bị gắt gao khóa chặt với địa tích này, bản thân mình chính là cái địa tích này, cả cái thế giới phù hoa này đều nương nhờ vào mệnh hồn của bản thân, nếu mình rời khỏi thì phần lục địa bên trên, biển cả, sông núi đều sẽ không còn tồn tại nữa!

Vậy nên chỉ có thể lựa chọn yên lặng, lựa chọn cô đơn, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục sống ở nơi tuyệt vọng u ám này...

Tựa như sống sót một cách hèn mọn nhỏ bé thiếu thốn tinh thần, cũng giống như một thần minh huy hoàng cao cao tại thượng gánh vác sự sống chết của hàng tỉ sinh linh!

Chúc Minh Lãng tựa như bị say đầu óc hỗn loạn.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới từ từ thanh tỉnh lại.

Đập vào mi mắt Chúc Minh Lãng là một gương mặt tinh thuần xinh đẹp, vừa có vẻ yêu dị lại rất thánh khiết, đôi con ngươi to tròn của nàng ấy đang lo lắng nhìn Chúc Minh Lãng, dường như sợ Chúc Minh Lãng sẽ xảy ra chuyện vậy...

Chúc Minh Lãng lắc đầu như muốn rũ bỏ những cảm xúc, những ký ức không thuộc về mình ở trong đầu ra.

Những ký ức không thuộc về mình đó.

Là ký ức của Nữ Oa long.

Khi ký kết linh ước, bản thân cũng sẽ đón nhận linh hồn của nàng, vậy nên những việc mà nàng đã trải qua mới giống như mộng cảnh xâm nhập vào đầu mình, khiến bản thân lạc vào trong mộng cảnh vì thế mà bị cảm động lây!

Chỉ là đến cuối cùng linh ước cũng không ký kết thành công.

Không phải là vì Nữ Oa long không muốn tiếp thu mà là vì linh hồn của nàng bị khóa chặt với địa tích này, nếu như Chúc Minh Lãng thực hiện ký kết linh ước thì linh hồn của bản thân cũng sẽ bị khóa chặt lại nơi đây!

"Ngươi nhìn thấy Nghê Hải sụp đổ tạo nên tử nạn khiến hàng vạn sinh linh chết thảm cho nên mới bay đến dưới địa mạch này, đem mệnh hồn của mình hóa thành một phần của địa mạch??" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Địa tích..." Nữ Oa long nỉ non.

"Ta nên làm thế nào để giúp ngươi đây?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.

"Làm sao..." tâm trí của Nữ Oa long tựa hồ đã bị năm tháng làm phai mờ rồi, nàng chỉ đơn thuần sống tiếp ở đây mà thôi, nàng cũng không biết làm sao để biểu đạt ý mình.

Thậm chí bản thân nàng đã không còn những ký ức trước đây rồi, chỉ vì Chúc Minh Lãng tiếp xúc với linh hồn sâu thẳm trong người nàng mới khiến những ký ức đó hiện lên.

"Ngươi đã ở đây quá lâu rồi, mệnh cách trưởng thành cùng với địa tích thần căn." Chúc Minh Lãng nói.

Trong phần ký ức rõ ràng nhất mà Chúc Minh Lãng cảm nhận được thì vùng địa tích này đã đủ kiên cố rồi, địa mạch cũng phát triển hoàn toàn rồi, cuối cùng thì Nghê Hải đã không cần nàng chống đỡ nữa nhưng khi nàng rời đi mới đột nhiên phát hiện bản thân đã sinh trưởng thành một thể với địa tích rồi.

Nàng trở thành một phần của địa tích, nàng chính là địa tích, một khi cố gắng thoát đi thì địa tích sẽ đổ sập, tử nạn kia sẽ ập xuống một lần nữa!

Vì vậy năm tháng cứ thế trôi qua, trôi qua, trôi qua...

Nàng gần như đã quên hết tất cả.

Linh trí của nàng đã bị thoái hóa đến mức ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng.

Nàng đã từng là thần minh, rực rỡ như trăng sáng, ở thời viễn cổ có đến hàng tỉ sinh linh cúng bái.

Nhưng bây giờ nàng lại chẳng khác gì phù du, bơi qua bơi lại trong đầm thần này một cách vô định, không có chút ý nghĩa sống nào nhưng vẫn phải tiếp tục sống.

Chúc Minh Lãng đương nhiên là cảm nhận được nỗi bi thương kia, chẳng thu gì với đại dương mênh mông Nghê Hải.

"Cẩm Lý tiên sinh, nàng muốn rời khỏi nơi này, cũng nguyện ý ký kết linh ước với ta nhưng một khi ký kết linh ước thì linh hồn ta cũng sẽ bị khóa chặt ở đây." Chúc Minh Lãng nói.

"Ta biết mọi việc sẽ không đơn giản như vậy mà, ai, đã nói rồi, Nữ Oa long chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi." cá chép tiên sinh trở dài một tiếng nói.

Nữ Oa long thấy Chúc Minh Lãng vẫn bình yên vô sự lại phát ra thanh âm trong trẻo thì nàng lại bơi về phía sau, bơi vào trong đầm thần ngọc bích rồi lẻn vào tận nơi sâu nhất...

Qua một lúc sau, nàng cầm rất nhiều thần thạch rực rỡ bơi ra, tựa như lúc Chúc Minh Lãng cho nàng kẹo ăn vậy, nàng cũng muốn đem những thứ mà mình cất giấu được đưa cho Chúc Minh Lãng để thể hiện sự vui sướng của nàng.

Đổi lại là trước đây, Chúc Minh Lãng nhìn thấy những thần thạch này thì nhất định vẻ mặt sẽ vui mừng khôn xiết, những thứ này ở thế giới bên trên chính là trân bảo có một không hai, cũng không thua gì khi mình có được đuôi phượng hoàng, nhưng lúc này tâm tình của Chúc Minh Lãng không vui lên nổi, nhất là trong quá trình ký kết linh ước bản thân bị cảm động lây vì nỗi thống khổ tận sâu thẳm của linh hồn kia, điều này càng khiến cho Chúc Minh Lãng muốn đưa nàng ra khỏi nơi này.

Rõ ràng là một thần linh cường đại không gì sánh được lại phải vùng vẫy sinh tồn một cách hèn mọn, cô độc ở cái thế giới dưới lòng đất này, quan trọng nhất là trừ mình ra, sợ rằng trên thế gian này căn bản không còn ai biết được việc cả một Nghê Hải phồn vinh như vậy đều do Nữ Oa long dùng mệnh hồn của chính mình chống đỡ.

"Có cách gì không, Cẩm lý tiên sinh?" Chúc Minh Lãng vẫn không muốn cứ thế từ bỏ như vậy.

Chúc Minh Lãng đã từng cắt đứt qua địa mạch nhưng địa tích thì không biết kiên cố hơn địa mạch gấp bao nhiêu lần, Chúc Minh Lãng cũng không biết mình phải đạt đến cảnh giới gì mới có thể chặt đứt địa tích.

"Tu vi bây giờ của ngươi cũng không thể lay động được địa tích, nhưng không phải ngươi nói mệnh hồn của nàng gắn chặt vào địa tích rồi sao, ngươi có thể thử giúp nàng chặt đứt mệnh hồn, xem thử có thể giải thoát cho nàng hay không." Cẩm lý tiên sinh nói.

"Chém đứt mệnh hồn, chẳng phải nàng cũng mất mạng sao?" Chúc Minh Lãng trợn tròn hai mắt nói, không biết cá chép tiên sinh lại cho ra cái chủ ý thối gì.

Sao không nói thẳng là một đao giải thoát nàng luôn đi!

"Cũng không đến mức là phải chết, chỉ có khả năng là mất đi mệch cách thần linh mà thôi." Cẩm lý tiên sinh nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.