Còn may được Hỏa Xi Long của tiểu hoàng tử Triệu Dự giúp cái đại ân.
Chúc Minh Lãng phát hiện những hỏa ngạnh kia để mình tự bốc thì thật là có chút khó, dù sao thân thể mình lại không phải kim cương bất hoại giống như Kiếm Linh Long, mà Kiếm Linh Long lại không có răng và móng vuốt, không có cách nào lấy xuống những hỏa ngạnh kia, cưỡng ép dùng kiếm chặt đứt chúng, ngược lại dễ dàng chạm đến những hỏa dịch đang xao động kia.
Hít thở sâu một hơi, dù sao cũng là Thần Nhụy, Chúc Minh Lãng cũng chưa thử xem có thể chặt đứt nó hay không.
"Bạch! !"
Chúc Minh Lãng giơ tay lên cực nhanh, cơ hồ nhìn không thấy động tác của cánh tay hắn.
Kiếm mang lấp lánh, quang nhận như trăng, lăng lệ mà chuẩn xác chém về phía một sợi mệnh nhụy giống như sợi dây thần kinh liên kết với sống lưng.
Giống như đang chém lên một sợi xiềng xích vô cùng kiên cố, thậm chí Chúc Minh Lãng cũng cảm nhận được lực phản chấn khiến cho hổ khẩu bàn tay của mình đau nhức.
Nhưng cuối cùng mệnh nhụy kia vẫn bị cắt ra, Chúc Minh Lãng bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt hiện ra bên trong hỏa dịch đang chảy xuôi kia, sau đó lại giống như gió dần dần tiêu tán.
Đại khái là vì đã được cảm thụ giấc mộng kia, cũng có lẽ là vì mình cùng Nữ Oa Long có linh hồn ràng buộc, Chúc Minh Lãng đột nhiên có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Gông xiềng quấn quanh ở bên trong tâm hồn, còn có đau khổ chi thụ đầy bi thương ngưng kết ở sâu trong linh hồn mọc rễ nảy mầm, đều theo một kiếm gọn gàng này mà bị chém đứt. . .
"Giữ lại một cây Thần Nhụy này, tương lai địa mạch hỏa nhụy còn có thể khôi phục, vì sao ngươi lại chém đứt nó?" Viên trưởng lão hơi nghi hoặc không hiểu hỏi.
"Viên trưởng lão, thứ này vốn là thần ban cho, chúng ta chiếm làm của mình, bây giờ cũng đến thời điểm nên trả lại." Chúc Vọng Hành yếu ớt nói.
Chúc Minh Lãng quay đầu sang, nhìn thoáng qua Chúc Vọng Hành. . .
Tựa hồ hắn cũng biết được chút chuyện gì đó, từ ngữ khí của hắn Chúc Minh Lãng cảm nhận được nội tâm áy náy của Chúc Vọng Hành.
Cái Thần Nhụy này đã hoàn toàn thay đổi, cũng may Chúc Minh Lãng đã cố ý lấy đi một phần lớn ninh tĩnh hỏa dịch, những ninh tĩnh hỏa dịch này cũng đủ cho Chúc môn sử dụng hơn mười năm, về phần mười năm sau Thần Nhụy này có thể mọc ra hay không, đó cũng không phải chuyện mình cần phải quan tâm.
Dù sao đối với Chúc Minh Lãng, Nữ Oa Long khẳng định so với địa mạch Thần Nhụy này có ý nghĩa hơn nhiều.
. . .
Về tới chỗ sâu trong địa mạch, còn chưa đi đến chỗ cái đầm đen nhánh xanh biếc kia, Chúc Minh Lãng đã nghe được một âm thanh rất nhỏ, tựa như là tiếng váy dài của nữ tử ưu nhã kéo lê trên mặt đất.
"Na nha…" Một âm thanh dễ nghe vang lên, Chúc Minh Lãng nhìn thấy bên trong khe đá như sơn động, một thân ảnh thon thả thướt tha đang nhanh chóng đi về phía mình, con mắt nàng trong bóng tối giống như hổ phách đang không ngừng chớp chớp phát ra ánh sáng ngây thơ cùng vui vẻ.
Nàng đã tới đường giới hạn địa mạch mà nàng không cách nào vượt qua, do dự một hồi, Nữ Oa Long vẫn đi về phía trước, cảm giác linh hồn không còn bị cái gì xiềng xích cầm cố lại, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút kỳ dị của nàng nở rộ tiếu dung, như u lan động lòng người.
"Ngươi đã có thể rời đi nơi này, ngươi muốn đi nơi nào đều có thể." Chúc Minh Lãng nói với Nữ Oa Long.
Lúc này chính là thời điểm cần phong độ.
Dù là nội tâm Chúc Minh Lãng phi thường kỳ vọng Nữ Oa Long tự động dâng ra thể xác tinh thần, thành long sủng chiếm giữ linh ước thứ sáu của mình, nhưng lúc này ngược lại cần thể hiện ra khí độ của một Mục long sư có lòng dạ rộng lớn.
Ta cứu ngươi, không phải là vì muốn chiếm hữu ngươi.
Chỉ là ta bị sự thiện lương của ngươi đả động khiến lòng đầy cảm xúc, từ nội tâm ta hi vọng ngươi có thể có được cuộc sống mới, ừ, ừ, đại khái chính là như vậy.
"Na…" Nữ Oa Long thực sự quá đơn giản mà thuần khiết, nàng căn bản chưa từng hoài nghi Chúc Minh Lãng đang lạt mềm buộc chặt.
Nếu Chúc Minh Lãng đã giải cứu nàng, nàng tự nhiên muốn đi theo hắn cả đời.
Hoàn mỹ ký kết linh ước, ngay khi xác định Nữ Oa Long thần diệu trước mắt này đã là vật trong lòng bàn tay, không có khả năng chạy trốn, trong lòng Chúc Minh Lãng càng vui sướng không thôi.
Không ngờ bên trong Long tộc còn có dạng tồn tại đặc biệt như Nữ Oa Long này, tâm thần có sự giao hòa, lại vĩnh viễn không phản bội, dạng long sủng như Nữ Oa Long này cho dù sức chiến đấu nhỏ yếu, nhưng để ngắm nhìn cũng đẹp mắt a.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng tin tưởng vững chắc sức chiến đấu của Nữ Oa Long không có khả năng nhỏ yếu.
Dù là bản tôn của nó đã biến thành một bộ phận sống lưng địa mạch, tân sinh Nữ Oa Long chỉ sợ cũng có được bản lĩnh cực kỳ cường đại.
Nàng có thể khống chế hải dương.
Chính là linh mẫu của đại địa này.
Chỉ riêng thiên phú dị bẩm có thể điều khiển đất và nước hai đại thuật này, nàng có thể cùng một vài Thủy Thần, Thổ Thần liều một trận.
Tu vi của Nữ Oa Long không cao như trong tưởng tượng, nhưng Chúc Minh Lãng có thể cảm giác được linh hồn của nàng đang rất suy yếu, cùng thời điểm mình gặp được lần đầu tiên trong cái đầm xanh biếc kia cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Hẳn là do mình đã chặt đứt mệnh nhụy của nàng, cùng thần linh giống nhau, sau khi hồn phách bị tách rời triệt để, nàng chính là một sinh mệnh độc lập, mà thương tích linh hồn cũng cần thời gian mới có thể chậm rãi khép lại.
"Chúc Minh Lãng, ta cảm thấy ngươi lại muốn đạp vào con đường tìm kiếm Đăng Ngọc." Cẩm Lý tiên sinh rất nghiêm túc nhìn kỹ Nữ Oa Long.
Từ lúc đó đến giờ, Cẩm Lý tiên sinh một câu cũng chưa nói đến Tử Long, giống như ở trước mặt Nữ Oa Long, Tử Long chỉ là một con cọp nhan sắc diễm lệ mà thôi!
"Vì sao?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Lúc đầu ta vốn cho là ngươi chém mất mệnh của nàng, thần cách của nàng sẽ tiêu tán, nhưng xem ra thần cách của nàng vẫn còn bảo lưu lại một bộ phận, chỉ là linh hồn quá yếu." Sợi râu dài của Cẩm Lý tiên sinh không ngừng tung bay, mặt cá lại cực kỳ nghiêm túc.
"Cần nhờ đến Thần Cổ Ngọc Đăng tục hồn?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.
"Phải, đem hồn dưỡng tốt, tu vi của nàng tự nhiên sẽ không ngừng tăng lên, đây là một đầu long sủng không cần bất kỳ linh tư gì bồi dưỡng, bản thân nàng đã là tồn tại hoàn mỹ vô khuyết, chỉ là linh hồn quá yếu ớt, mỏng giống như tờ giấy, điều này sẽ hạn chế tu vi của nàng, sẽ hạn chế pháp thuật của nàng." Cẩm Lý tiên sinh nói.
Nữ Oa Long ở bên cạnh, yên lặng lắng nghe, sau khi có linh ước, nàng đại khái có thể lĩnh ngộ được sự giao lưu của Chúc Minh Lãng và Cẩm Lý tiên sinh.
Nàng biết một người một cá này đang lo lắng cho linh hồn của mình, nàng cũng cảm thấy mấy phần áy náy, trong lòng đang nghĩ, bản thân mình có phải là một đầu long sủng phi thường không có ích lợi gì hay không, lại liên lụy tới nhân loại có hảo tâm cứu mình ra.
"Tại sao lại khóc, đừng khóc, đừng khóc." Chúc Minh Lãng thấy trong đôi mắt thật to của Nữ Oa Long có vết nước óng ánh trượt xuống, giật mình kêu lên, vội vội vàng vàng nói lời an ủi.
Giọt lệ kia, từ trên gương mặt nàng trượt xuống, trong quá trình rơi xuống đất vậy mà nhanh chóng đọng lại, biến thành một viên phách châu nho nhỏ, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Ngươi không kém, tu vi ở đỉnh vị Quân cấp, ở bên ngoài đã tính là cực kỳ cao. Không có chuyện gì, Thần Cổ Ngọc Đăng khắp thế giới đều có, thứ này muốn tìm lại không khó." Chúc Minh Lãng dỗ dành nàng giống như dỗ tiểu hài tử.
Thần linh như Nữ Oa Long này cũng không khỏi quá yếu đuối đi.
"Không tin ngươi hỏi Thiên Sát Long mà xem, trước kia bên trên cái đuôi Thiên Sát Long cũng khảm một khối đấy." Chúc Minh Lãng vỗ vỗ đầu Thiên Sát Long.
Bộ dáng Thiên Sát Long hung thần ác sát, không chút nào có vẻ giống như là sẽ an ủi Long muội muội, nhưng Nữ Oa Long lại chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi Thiên Sát Long, còn học Chúc Minh Lãng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.