Sau khi tàn nhẫn vứt đệ đệ mình xuống vực, đầu Ấu Long máu lạnh kia chậm rãi về ổ, tựa hồ hiện tại cả cái ổ đều là của nó, không phải chia cho ai hết, nó càng cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Chúc Minh Lãng chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi khẽ thở dài.
Vốn còn tính trộm nốt đầu đại Ấu Long này, nhưng lại thấy nó máu lạnh và đê tiện như vậy, Chúc Minh Lãng cũng chẳng muốn mang nó về.
Yên lặng chờ đợi đám Nhai Thứu trốn vào mấy cây Tùng, Chúc Minh Lãng nhận ra hình như hắn vừa mới vô tình tiếp tay tạo ra hoàn cảnh hoàn mỹ giúp cho con Sâm Lâm Ấu Long này phạm tội thì phải, đám Nhai Thứu kia bị Bạch Khởi xua đuổi nên đúng lúc không thấy được một màn tàn sát vừa rồi.
Thậm chí lát nữa đợi Long Mẫu chở về, có còn có thể đổ cho đám Nhai Thứu kia không trông chừng tốt Tiểu Ấu Long.
Chúc Minh Lãng cũng không lưu lại lâu, hắn thừa dịp cuồng phong đang gào thét đầy trời mà nắm lấy dây đằng, trượt xuống vách núi, nhanh chóng rời khỏi tòa Long Nhai này.
Vừa rơi xuống đất, một tiếng kêu mỏng manh vang lên từ một đám bụi gai, âm thanh yếu ớt như một đầu cún con bị thương, Chúc Minh Lãng lúc này mới để ý đến, đầu Tiểu Ấu Long lúc nãy hình như bị vứt ở đoạn này. . .
Vậy mà lại không bị ngã chết??
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn đám dây leo mình vừa nhảy xuống, rồi lại nhìn qua bụi gai đằng kia.
Dù sao thì cũng có chút không đành lòng, Chúc Minh Lãng nhanh chóng lại gần, mở ra đám bụi gai, liếc mắt liền thấy được Tiểu Ấu Long thương tích đầy mình kia.
Lớp da trên người nó còn rất non, cả người chỉ lớn bằng một con chó nhỏ, có lẽ bởi vậy mà xương cốt vẫn còn mềm, từ trên cao rơi xuống mà không lập tức chết đi, chỉ đau khổ giãy giụa trong bụi gai kia.
Bụi gai tùng tựa như một cái đệm, khiến nó không phải va chạm trực tiếp với mặt đất mà lập tức chết đi, nhưng gai của chúng cũng đâm xuyên qua người nó, ngược lại làm cho Tiểu Ấu Long trước khi chết càng thêm thống khổ. . . . .
Thảm trạng của Tiểu Ấu Long khiến ai cũng không nỡ nhìn thẳng, Chúc Minh Lãng có chút mềm lòng.
“Ta sẽ cứu ngươi lần này, còn ngươi có thể vượt qua được không, liền phải dựa vào chính ngươi rồi.” Chúc Minh Lãng nhẹ giọng nói với Tiểu Ấu Long.
Chúc Minh Lãng để Tiểu Bạch Khởi làm đông lại những bụi gai kia, sương lạnh khiến vết thương trên người Tiểu Ấu Long tạm ngừng chảy máu.
Cẩn thận đưa Tiểu Ấu Long rời khỏi bụi gai, Chúc Minh Lãng cảm giác chỉ cần hơi mạnh tay, tiểu sinh linh này có thể ngưng thở bất cứ lúc nào. Rơi xuống từ một nơi cao như vậy, xương cốt toàn thân chắc rắn gãy không ít, những vụn xương đó đâm sâu vào thân thể cũng là một loại tra tấn!
Theo lý thuyết, một con Ấu Long nhỏ như vậy căn bản không thể chịu được nỗi đau như lăng trì đến vậy, nhưng đầu Tiểu Ấu Long này lại có thể cắn chặt răng chịu đựng, trong đôi mắt lộ đầy vẻ không cam lòng!
Nó không muốn chết đi như vậy.
Nó muốn được sống.
Nếu là trước kia, khi nhìn thấy sinh vật đau khổ giãy giụa như vậy, Chúc Minh Lãng cảm thấy nhân từ nhất chính là đâm thêm một kiếm để nó hoàn toàn giải thoát, giảm bớt sự đau đớn này.
Chúc Minh Lãng thực ra cũng muốn giúp Tiểu Ấu Long này được giải thoát, bộ dáng vết thương chồng chất trên người khiến ai nhìn vào cũng lo lắng nó không qua khỏi!
Cởi ra áo bào, Chúc Minh Lãng lấy áo choàng lên người Tiểu Ấu Long, treo nó ở trước ngực. Sau đó hắn bắt lấy chân sau của Tiểu Bạch Khởi, nhanh chóng bay về phía Thuần Long học viện.
Miệng vết thương mới chỉ tiến hành sơ cứu tạm thời, những dược vật kia cũng đem lại tác dụng không lớn lắm, thậm chí còn khiến Tiểu Ấu Long kéo dài sự thống khổ trước khi chết, Chúc Minh Lãng cảm giác nó không kiên trì nổi đến An Dưỡng Các. . .
Phía dưới là một biển rừng rộng lớn nhìn không thấy cuối, trời đã về đêm, không trung trở nên âm trầm, lạnh lẽo. Băng Thần Bạch Long phe phẩy cánh, hình thể của nó quá nhỏ, chỉ có thể vừa bay vừa điều khiển gió để bay dễ dàng hơn.
Máu thấm ra ngoài áo, Tiểu Ấu Long không còn phát ra âm thanh rên rỉ đau khổ nữa. Chúc Minh Lãng tưởng nó đã chết, liền cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu sinh linh trong ngực.
Hắn thấy được đôi mắt của nó.
Đôi mắt dọc sâu thẳm mà thâm thúy, vẫn không cam lòng khép lại, rõ ràng việc kéo dài sự sống này khiến nó càng ngày càng thống khổ, nhưng nó vẫn không cam lòng buông tha.
Sống đau khổ như vậy, vì sao lại không buông tay? Còn nhỏ như vậy. . .
Thế giới bên kia, có lẽ còn tốt đẹp hơn nơi này rất nhiều lần.
“Bạch Khởi, có thể nhanh hơn chút nữa không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Băng Thần Bạch Long mạnh mẽ vỗ cánh, tạo nên một trận cuồng phong, cây cối xung quanh tựa như hải tảo dưới biển bị sóng đánh vào, lay động mạnh mẽ.
Trận gió này nổi lên, tốc độ của Băng Thần Bạch Long nhanh hơn trước rất nhiều. Không lâu sau, bọn họ đã đến cuối rừng thông, xuyên qua rừng sam trước mặt là có có thể về đến bình nguyên cạnh sông Ly Xuyên.
. . . . .
Nơi vách núi, một đầu Sâm Lâm Cự Long chậm rãi dừng lại trên đỉnh núi.
Đứng ở độ cao này, đầu Sâm Lâm Cự Long kia có thể rõ ràng nhận ra một thân ảnh màu trắng đang dần rời xa nơi này.
“Nghệ nghệ!!!!!!”
Cuối cùng, đám nhai thứu cũng ý thức được, bảo khố chúng vất vả canh chừng đã không cánh mà bay, hơn nữa một đầu Ấu Long cũng bị tên trộm kia cướp đi. Nhất thời, đám Nhai Thứu trở nên hỗn loạn, chúng nó ở giữa không trung tìm kiếm hơi thở của tên trộm kia, chuẩn bị đuổi theo!
“Rống!!!!” Sâm Lâm Cự Long gầm lên, toàn bộ đám Nhai Thứu sợ tới mức chui hết vào tán cây, không dám phát ra tiếng động.
Trốn dưới tán cây, đám Nhai Thứu run lên bần bật, sợ Long Mẫu giận giữ cắn chết toàn bộ chúng nó.
Dưới chân Sâm Lâm Cự Long, đầu Ấu Long kia cọ cọ làm nũng, phát ra tiếng kêu nhu hòa, ngoan ngoãn.
Sâm Lâm Cự Long cúi đầu liếc nhìn, nó mở miệng, phun ra một khối thịt thú được bảo tồn trong dạ dày.
Ấu Long hưng phấn kêu lên, bổ nhào vào khối thịt. Giờ đã không còn ai tranh với nó, nó không cần phải ăn ngấu nghiến vội vàng như trước đây, có thể chậm rãi ngậm thịt ở trong miệng, chờ chúng tan ra rồi mới nuốt vào bụng.
Long mẫu nhìn vết cắn trên trán ấu long, lại nhìn thân ảnh màu trắng dần dần biến mất kia, cuối cùng quyết định không đuổi theo.
Nó chậm rãi chui vào trong huyệt động trống rỗng, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. . . . .
Không lâu sau, Ấu Long ăn uống no đủ cũng chui lại đây, Sâm Lâm Cự Long cũng không mở mắt, chỉ nâng lên cánh, đem Ấu Long nằm dưới cánh của mình
. . . . .
Băng qua rừng rậm, một mảnh bình nguyên cùng dòng sông Ly Xuyên hiện ra trước mắt bọn họ.
Tiểu Ấu Long trong bọc áo thở ra thì nhiều mà hít vào lại không được bao nhiêu. Nó cố gắng mở to mắt, nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.
“Ngươi tội gì phải khổ như vậy.”
Chúc Minh Lãng nhìn vào đôi mắt Tiểu Ấu Long, cảm nhận được sự không cam lòng của nó, tựa như muốn từ biệt một người xa lạ đã giúp đỡ nó, mang theo một chút không nỡ, cùng cảm kích.
Nó không thể chịu đựng được nữa rồi.
Mặc dù nó đã rất cố gắng.
Nhưng thương thế của nó quá nặng.
Nếu không có bụi gai tùng kia, có lẽ khi vừa đập xuống mặt đất, nó sẽ chết ngay lập tức, cũng được giải thoát nhẹ nhàng.
Bụi gai tùng kia khiến nó lưu lại thế gian này lâu hơn một chút.
Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này, lại để cho Tiểu Ấu Long nếm đủ sự thống khổ!
Nếu có kiếp sau, mong rằng nó sẽ không rơi xuống bụi gai này.
“Ai, ta cũng không biết biện pháp này có ổn không, ngươi vào trong Linh Vực của ta đi.” Chúc Minh Lãng cuối cùng vẫn không nhìn được Tiểu Ấu Long rời đi như vậy.
Nếu đã có duyên gặp được, vậy hẳn là vận mệnh sắp đặt rồi.