Tuy rằng thiếu niên này có một thân phục sức sang quý, tinh xảo, ngọc khí đầy người nhưng hiển nhiên tu vi của hắn không phải quá cao, hắn không nhận thấy có người đang tới gần, khi hắn đưa tay định hái quả tu vi trên cây xuống thì tựa như có một cơn gió lướt qua, quả tu vi bạch kim trước mắt hắn biến mất không chút tung tích!
"Vô liêm sỉ, có Đại Chu tộc chúng ta ở đây mà dám đoạt linh, thiết nỏ quân, bắn chết hắn cho ta!!" một vị trưởng lão của Đại Chu tộc đứng ở trên cao hét lớn.
"Hưu hưu hưu hưu hưu!!!!!"
Thiết nỏ phá không mà đến, phát ra những tiếng rít gào bén nhọn, tên bay chi chít tựa như một cơn mưa xối xả rơi xuống vậy, ngay cả những phần nham thạch kiên cố cũng bị chúng bắn xuyên qua!
"Oa oa oa oa oa!!!!"
Cũng trong lúc đó, từ trong bóng đêm truyền đến một tiếng gọi, một đàn quạ đen với số lượng vô cùng lớn không biết từ đâu bay tới tạo thành một đám mây màu đen đánh về phía nhóm thiết nỏ quân trên dãy núi.
Quạ kéo tới ngày một nhiều, ùn ùn kéo đến, không những che lấp mất tầm nhìn của thiết nỏ quân mà hơn nữa rất nhiều tiễn quân cũng bị bọn quạ đen này quắp lên trời, trong tình huống bất đắc dĩ, thiết nỏ quân chỉ có thể dương cung bắn chết những con quạ đen này!
Những con quạ đen này cũng thật cổ quái, sau khi thân thể của chúng bị bắn thủng thì sẽ lập tức biến thành một giọt nước màu đen, sau đó tí tách rơi xuống núi non trùng điệp, hoàn toàn không nhỏ ra một giọt máu nào lại càng không nhìn thấy cái xác hay cọng lông vũ nào!
Không có sự công kích của thiết nỏ quân, Chúc Minh Lãng đương nhiên càng thêm thuận lợi.
Sau khi hái một quả tu vi bạch kim, Chúc Minh Lãng lại nhanh chóng vươn tay hái quả thứ hai, tuy rằng phía sau có truyền đến tiếng gầm đầy giận dữ của bọn long thú nhưng Chúc Minh Lãng chỉ cần vung tay một cái, phóng ra bốn năm đạo kiếm ảnh.
Kiếm ảnh tựa như bản thân nó có ý thức, tự mình chiến đấu, ngăn trở sự đột kích của đám long thú.
"Tổng cộng ba quả, cũng không tệ." Chúc Minh Lãng đang vươn tay muốn hái quả thứ ba thì đúng lúc này mọt tên thiếu niên toàn thân trang bị ngọc khí, tức giận nhào tới, bày ra tư thế như muốn đồng quy vu tận với mình.
"Cái tên dân đen này ngươi dám động thủ trên đầu thái tuế, ngươi...ngươi xứng à!!!" thiếu niên ngạo mạn tột cùng, giọng nói như của một tên bề trên, dường như trong mắt hắn loại người tu hành như Chúc Minh Lãng cũng chỉ như một con gián con rệp gì thôi.
Chúc Minh Lãng hái xong quả tu vi cuối cùng thì quay người lại nhìn tên thiếu niên như chó điên đang lao tới kia.
Tên thiếu niên này cư nhiên lại có móng vuốt, móng vuốt của hắn là do móng tay mọc dài mà thành, lộ ra sắc hồng kim sáng bóng, nhìn qua thì trông có vẻ không phải là vật tầm thường, vấn đề là tốc độ của hắn, năng lực của hắn đều có vẻ không ổn.
"Ba!!!"
Chúc Minh Lãng xoay kiếm, dùng thân kiếm đập một cái đánh bay tên thiếu niên ngạo mạn này ra ngoài.
"Nhân vật tiểu tốt gì đây, còn tưởng rằng có cao thủ tuyệt thế sắp xuất hiện chứ." Chúc Minh Lãng khinh thường nói.
Thiếu niên bị kiếm đánh văng ra tức giận đến mức cắn răng cắn lợi, hắn rơi xuống trên cây tùng xanh ngắt, nghiêng đầu sang chỗ khác quát Đại Chu tộc Chu Hiền:" Những thị vệ này của ngươi đều là giá áo túi cơm sao, sao lại để một tên tiện chủng như này xông vào đây!"
"Minh Quý thượng nhân, chớ nổi giận, người này ẩn nấp ở gần đây đã lâu, chờ cơ hội xuất thủ. Nhưng mà, hắn đừng mơ có thể sống sót rời khỏi đây!" Chu Hiền cũng vô cùng tức giận.
Rõ ràng lúc trước đã cho bảy môn phái lục soát cả hai tòa sơn lĩnh này rồi, chỉ cần là vật sống, bất kể có phải là người hay không đều trực tiếp giết sạch, chính là đảm bảo mọi chuyện không có sơ hở gì nữa.
Nào biết vẫn còn một người trốn bên trong, còn là một gã kiếm sư có tu vi cực cao.
Đối phương che mặt nên Chu Hiền cũng không biết hắn là ai.
Số lượng kiếm sư trong Cực Đình đại lục rất nhiều, trong Tông lâm, Kiếm phái, kiếm trang, kiếm môn lại càng nhiều không kể xiết, thậm chí một vài kiếm sư cường đại cũng thường ẩn mình trong núi sâu, sau đó thu vài tên quan môn đệ tử, mặc dù biết đối phương là kiếm sư nhưng cũng rất khó để nhận ra được hắn ta thuộc môn phái, thế lực nào.
Đương nhiên với tư cách là Đại Chu tộc, một trong lục đại tộc môn, cũng không cần quan tâm đối phương là kẻ nào, dám đến nơi này đoạt linh thì cũng chỉ có một kết cục--chết!
"Tam lão, đánh gục hắn đi, không cần quan tâm hắn có thân phận gì hay không!" Chu Hiền cũng không tự mình ra tay.
Tu vi của đối phương hẳn không thấp mới có thể chọc thủng tuyến phòng vệ của đám thủ vệ và long quân, nếu mạo hiểm xông qua thì có khả năng sẽ phải nhận một kiếm.
Ba vị trưởng lão mặc áo lông bào xuất hiện cạnh cây tu vi quả, ba người bọn họ tạo thành thế vây công, hiển nhiên là không tính chừa đường thoát cho Chúc Minh Lãng ra khỏi nơi này.
Chúc Minh Lãng đã phát hiện ra sự hiện diện của ba người này từ sớm, đều là cường giả cấp vương giả, mặc dù chỉ là chuẩn vương cấp, tuy nhiên cũng không thể khinh thường, lỡ như bọn họ có kỹ năng đặc thù nào đó thì lần kiếm tỉnh cuối cùng của mình phải lãng phí ở đây rồi.
Chúc Minh Lãng cũng không tính thi triển kiếm tỉnh, đây là lá bài tẩy cuối cùng của mình, trong Giới Long môn còn có rất nhiều điều chưa biết cần tìm hiểu, không thể tùy ý lãng phí nguồn năng lực khó có được này.
Cũng may hắn mới học được mấy chiêu từ chỗ lão sư tôn tóc bạc, đều vô cùng hữu dụng, uy lực phi kiếm thuật mạnh mẽ vô cùng.
"Kiếm đãng tứ phương!"
Kiếm Linh long hiện có tu vi thuộc hạ vị vương cấp, phối hợp với kiếm pháp cường đại, kiếm uy bộc phát càng thêm kinh khủng, nếu không phải mấy mỏm đá trên ngọn núi này mới được Tuế Nguyệt sóng cường hóa, củng cố một phen thì hai tòa núi này chỉ sợ đã bị kiếm khí của Kiếm Linh long đánh nát thành tro bụi trong nháy mắt rồi!
Ba vị trưởng giả Đại Chu tộc đều bị Chúc Minh Lãng đẩy lui, Chúc Minh Lãng đạp một đạo kiếm ảnh, nhanh chóng bay về phía trước mặt thiếu niên cao quý vừa bị mình đánh bay.
"Là ngươi vừa rồi mới mắng hai từ "tiện chủng" a! Đại nhân nhà ngươi không dạy ngươi nói tiếng người sao, vả miệng!" Chúc Minh Lãng căn bản không hề nương tay với thiếu niên cao quý kia, giơ tay lên đánh liền mấy bạt tai, hắn vừa đạp kiếm ảnh phi kiếm, vừa điên cuồng đánh thiếu niên này!
Chu Hiền không thể ngờ được đến cả ba vị trưởng giả lại không ngăn cản được một gã kiếm sư, càng không nghĩ tới gã kiếm sư này lại trực tiếp ra tay với Minh Quý thượng nhân.
Vị thượng nhân này cũng thật là, dưới tình huống bản thân không có sức chiến đấu gì sao lại đi trêu chọc một tên kiếm sư hung thần ác bá như vậy a.
"Ah? Trên người ngươi còn bao nhiêu ngọc khí bảo mệnh, lai lịch không nhỏ a?" lúc Chúc Minh Lãng tăng thêm lực đạo, ngọc khí trên người thiếu niên cao quý đột nhiên bộc phát ra một lực bài xích cực lớn như muốn đánh bay mình ra ngoài.
Nguồn lực này còn mạnh hơn cả chiêu hống của một con rồng thuộc vương cấp, cũng may Chúc Minh Lãng đúng lúc thu tay lại, nguồn lực kỳ dị kia cũng lập tức tiêu tán.
Nhà của Chúc Minh Lãng chính là tiệm buôn trang bị.
Hắn đương nhiên biết loại khí huyết bảo mệnh này, chỉ khi người đeo nó bị uy hiếp đến tính mạng nó sẽ tự động kích hoạt, tạo ra nguồn lực cường đại bảo hộ chủ nhân và phản kích địch nhân, nhưng nếu lực công kích không đủ mạnh thì loại khí huyết bảo mệnh này cũng sẽ không phát huy tác dụng.
Những thứ đồ trên người thiếu niên cao quý này có lai lịch không nhỏ, cho dù dốc toàn lực vào một kiếm cũng khó phá vỡ được.
"Tên cẩu tử hạ giới này, để ngươi tu hành một vạn năm nữa cũng đừng mong có thể phá vỡ Tiên Ngọc Khiên của ta đây, mau bồi tội với ta, ta đây sẽ cho ngươi toàn thây!!" thiếu niên cao quý lệ khí vô cùng nói.
"Ba!!!"
Lại một cái tát rơi xuống trên mặt thiếu niên này, đến nỗi gảy mất hai cái răng, khiến cho miệng hắn toàn là máu, nửa khuôn mặt đã sưng thành cái đầu heo.
"Ngươi..."
"Ba!!!" lại một cái tát, mạnh đến nỗi thiếu niên kia phun ra máu, mũi cũng bị lệch đi đôi chút.