WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mục Long Sư

Chương 574: Không biết tốt xấu

Chương 574: Không biết tốt xấu




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Vậy làm phiền Trịnh Du huynh phải đi thêm vài chuyến nữa rồi, những người trong Nhuận Ngọc thành đều đáng tin cậy." Chúc Minh Lãng nói.

Nhuận Ngọc Thành thực sự giàu có.

Ngay trên đường đến đây, bên phía Nhuận Ngọc thành đã truyền tin đến đây biểu thị ý là tiền lời hàng năm đã đổi thành vàng bạc, mấy ngày nữa sẽ dùng danh nghĩa của Chúc Minh Lãng để gửi vào tiền trang.

Có bốn triệu kim cũng đủ để bổ khuyết số tiền lớn mà chính mình vừa mới bỏ ra.

Còn về số tiền đã điều động từ Chúc môn ra kia, Chúc Minh Lãng cũng không tính trả lại.

Tốt xấu gì bản thân cũng giúp Chúc môn bảo vệ thành công tĩnh mịch dịch hỏa, lấy chút tiền của nhà mình thì sao chứ??

Mặc dù sắc mặt vị tiểu trưởng lão phải trả tiền kia trông có vẻ rất khó coi...

"Đến năm sau, ta cam đoan tiền lời có thể tăng lên gấp năm lần, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ra một nhóm chi long tướng binh, khiến cho mấy nước không yên phận xung quanh phải thành thật chút, tránh cho ảnh hưởng đến thương đạo. Mấy quốc gia ở Trà Sắc đại địa, ngu muội tột cùng, cổ hủ tột cùng, bách tính sống ở đó khổ không thể tả, vậy mà người thống trị vẫn vẫn dựng nhà của rầm rộ, thâu thuế trưng binh một cách trắng trợn." Trịnh Du nói.

"Ân, ân, giao cho ngươi, luận về thống trị, ta chỉ tin tưởng Trịnh Du ngươi thôi." Chúc Minh Lãng ý vị gật đầu.

Trịnh Du liếc mắt nhìn Chúc Minh Lãng một lát mới nói:"Chúc huynh, nghe giọng điệu này của huynh chẳng lẽ lại muốn phất tay mặc kệ sao? Nữ quân mở rộng bờ cõi cũng như tu bổ hậu viện nhà mình vậy, ta mới từ Nhuận Ngọc thành trở về đã thấy Duệ quốc thu cả thảo nguyên thành bang ở phía tây, biên giới cũng được mở rộng đến gần hơn với quốc bang ta rồi, một quốc phụ như ta, ba ngày không nhìn bản đồ thì cũng sắp không nhận ra biên giới của mình nằm ở đâu luôn rồi!"

"Biết rồi khổ lắm, biết rồi khổ lắm, dựa vào tài trí của Trịnh huynh đây, không thống trị cả một vùng đất bao la rộng lớn thì thật là uổng phí nhân tài!" Chúc Minh Lãng nói.

"Ai, thực phải trách tư tưởng của ta quá hạn hẹp, không theo kịp nhịp bước của ngươi và nữ quân, được rồi, Chúc huynh vội vàng tìm đến ta là có chuyện gì cấp thiết sao?" Trịnh Du thở dài, bày ra một bộ dáng như nhận mệnh rồi.

Chúc Minh Lãng đưa tờ giấy có viết thông tin có liên quan đến Hư vô tinh kia đưa cho Trịnh Du.

Trịnh Du đọc qua một lần sau đó ngẫm nghĩ.

"Thực có một vật giống như vậy, giống như một tổ ong nhỏ, lúc chúng ta khơi thông mật đạo còn bị một số ma vật công kích, thì ra là do bảo vệ cái Hư vô tinh này a." Trịnh Du nói.

"Vật này rất quan trọng với ta." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Chắc là ở Vu thổ, Chúc huynh cần gấp vậy thì chúng ta cùng nhau lên đường thôi!" Trịnh Du nói.

"Ngươi cứ nghỉ chút đi đã! Cũng không vội." Chúc Minh Lãng nói.

Nói là nghỉ nhưng mà Trịnh Du lại nhân lúc này sửa sang lại những văn liệu lúc thượng triệu ở Hoàng triều và cả bản khảo sát Nhuận Ngọc thành rồi trình lên cho Lê Vân Tư.

Vào sáng sớm hôm sau, Chúc Minh Lãng và Trịnh Du mới xuất phát đến Vu thổ.

Trước đây từ Tổ long thành bang đến Vu thổ đều cần đến một hai ngày đường nhưng hiện tại nhờ có Thiên Sát long, mà cho dù có chậm rãi phi hành thì cũng chỉ cần thời gian một bữa cơm là tới.

Lúc bay qua Húc Nhật thành, thấy được Vu thổ đã không còn bộ dáng như lúc ban đầu.

Trong quá trình không ngừng khai thác mạch khoáng, không những khiến cho Vu thổ càng lúc càng giàu có mà nhờ có ảnh hưởng của Tuế Nguyệt sóng cả đại địa đều trở thành một mảnh xanh tươi tốt khác biệt cả một trời một vực với bộ dạng khô cằn không sức sống trước kia, bây giờ rất nhiều người cũng không còn có ý tách riêng Ly Xuyên và Vu thổ ra nữa rồi, Đông Húc thành trọng yếu ngày xưa bây giờ cũng chỉ là một trạm nghỉ chân giữa chặng đường mà thôi.

Vu thổ đã từng trải qua những ngày tháng vô cùng cơ cực vậy nên bây giờ người dân Vu thổ càng thêm cần cù hơn so với những người nơi khác, giàu khi tài nguyên màu mở được khai thác, mỗi một thành trì thôn trấn xóm nhỏ đều được xây dựng lại trông còn có vẻ tinh xảo hơn cả một vài tiểu quốc ở Cực Đình đại lục.

Hiện tại mỗi một tòa thành ở Vu thổ cửu thành đều có cấp bậc tương đương với một thành bang, dọc theo đường đi có thể bắt gặp rất nhiều thương đội vận chuyển quặng mỏ, đương nhiên dưới sức ảnh hưởng của Tuế Nguyệt sóng, ở đây thường thường cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của những người tu hành đến từ Cực Đình đại lục.

"Hẳn là ở trong Hạt Mỏ đó, trong ấn tượng của ta thì dùng để xua đuổi ma vật a!" Trịnh Du nói.

Lúc này họ đã đến được dãy mỏ tím, nơi đây đại khái còn cách Cửu Vĩnh thành khoảng một hai trăm dặm nữa nhưng lại cách Tang trấn, nơi Chúc Minh Lãng ở trước đây khá gần.

Chúc Minh Lãng có chút ấn tượng với dãy núi này, vào mùa đông khi khó có thể nuôi tằm, Chúc Minh Lãng có theo người trong trấn đến ngọn núi này tìm kiếm qua, chỉ có điều là trí nhớ người trong thôn tương đối không tốt, không nhận ra được nơi đây tồn tại một khu tử mỏ có giá trị không khác gì vàng cả.

Giá trị của tử khoáng thạch rất cao, nung khô thành tử thạch, là một loại gạch được các đại quan nhân yêu thích nhất trong cửa hàng, nó còn là nguyên liệu hoàn mỹ để chế tạo vũ khí và khôi giáp, còn về tử tinh thì càng không cần nói, là một loại linh tư tương đối sang quý, là loại vật phẩm trân quý của bất kỳ long quân, long vương nào!

"Ha ha, quả nhiên là nơi này, xem ra những phàm phu tục tử như chúng ta quả thật không có mắt nhìn hàng, cư nhiên lại nhìn một bảo bối như vậy thành vật trang sức tầm thường lưu lại đây." Trịnh Du nở nụ cười, đi về phía khối Hư vô tinh.

"Đừng đụng vào! Vật này chúng ta đã mua rồi, chúng ta đã trả giá cao cho quáng chủ, đội vận chuyển chốc lát nữa sẽ tới." đúng lúc này, một gã mặc trường sam màu đen đi đến, giọng điệu không mấy hòa nhã lên tiếng.

"Quáng chủ gì, nơi này ở đâu ra có quáng chủ?" vẻ mặt Trịnh Du vô cùng nghi hoặc nói.

"Vương bá, không cần phải hà khắc với người khác như vậy, cứ cho bọn hắn một túi vàng là được rồi." Nhưng vào lúc này, một nam tử tay cầm cây quạt màu đen tiến tới.

Tuy rằng ngữ khí của thanh niên cầm quạt này ôn hòa hơn rất nhiều nhưng lời nói ra lại nghe chẳng xuôi tai chút nào.

Gia nô được gọi là Vương bá kia liền lập tức tiến lên phía trước, bày ra bộ mặt rất không tình nguyện mà ném một túi tiền xuống đất, ý là muốn cầm thì tự cúi xuống mà nhặt.

Trịnh Du đương nhiên sẽ không cúi xuống nhặt, chỉ là hành vi của hai người này, thật cứ như bản thân là chủ của khu đất này a, rõ ràng tử mạch khoáng là thuộc về Vu thổ a, bất kỳ một khối đá nào trên ngọn núi này đều thuộc về Ly Xuyên quốc, từ lúc nào lại đến phiên mấy người này ở đây quơ tay múa chân??

"Xin hỏi mấy vị là?" Trịnh Du vốn vẫn là người tương đối ôn hòa, hắn mở miệng hỏi.

"Chúng ta là người của Nham Tàng tông." vị lão nô gọi là Vương bá nói, nói đến câu này hắn lại nhìn thấy Chúc Minh Lãng chẳng biết từ lúc nào đã đi đến gần khối Hư vô tinh đó, cũng không coi ai ra gì mà đưa tay lấy khối Hư vô tinh ấy xuống, bỏ vào hộp của mình.

Cử chỉ này khiến cho nô gia họ Vương này vô cùng tức giận, hắn hung thần ác sát nói:"Tiểu tử, đừng có mà không biết tốt xấu, đã nói là những thứ này đều đã thuộc về chúng ta, lẽ nào ngươi muốn ta chặt đứt tay chân của ngươi luôn sao!"

Nói rồi, gia nô họ Vương này vừa ngoắc tay, xung quanh đã xuất hiện thêm vài tên cũng mặc trường sam màu đen, tu vi của bọn họ không thấp, thảo nào lại có thể hung hăng ngang ngược như vậy ở cùng tử mỏ Vu thổ này.

"Các vị, nơi này là lãnh thổ của nữ quân, cái mạch khoáng này cũng chính là của nữ quân, nếu ở nơi này động võ thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Trịnh Du sầm mặt nói.

Tay vừa vung lên, rất nhanh sau đó đã có rất nhiều quân vệ bảo vệ xung quanh quặng mỏ Vu thổ tập hợp lại đây.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.