Nam Vũ Sa vừa mới tỉnh lại thế nên bây giờ dùng những từ như ánh mắt mông lung, ý thức rời rạc để hình dung nàng thì cũng không phải nói quá.
Thậm chí nàng còn chưa thấy rõ xung quanh có những gì nên tưởng lầm là Chúc Minh Lãng dẫn mình tới một sơn cốc nhỏ không có bóng người qua lại...
Ai mà biết được tên Chúc Minh Lãng này lại đang dẫn đội chứ, phía sau có cả một nhóm thành viên của các thế lực như Hoàng tộc, Tử Tông Lâm, Thương Long Điện, Võ tông, Diêu Sơn Kiếm tông gì đấy, ít nhất cũng có ba bốn trăm người!
Những người trong thế lực này đến Ly Xuyên cũng một thời gian rồi, ít nhiều gì cũng nghe được một số lời đồn về những việc mà Chúc môn Chúc đại công tử đã trải qua ở đây, hơn nữa trong số những người này cũng có không ít người đã tham gia vào cuộc tranh đấu đại thế lực, vậy nên họ cũng biết đến Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa.
Cho nên một câu trêu đùa của Nam Vũ Sa nói ra khiến cho bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái lúng túng, khiến cho những người tu hành vốn đang mang theo vẻ mặt nghiêm túc tiến vào Tuyệt cốc bỗng phát ra một ánh mắt quái dị.
Cái không khí ám muội này bỗng chốc thổi bay hết mùi thối nát trong Tuyệt cốc này, khiến cho tinh thần của mọi người đều được thả lỏng không ít.
"Nơi đây là Tuyệt cốc trong Tuyệt Lĩnh..." Chúc Minh Lãng nhỏ giọng kể mọi chuyện cho Nam Vũ Sa biết.
Chỉ là lúc này đây Nam Vũ Sa đang đem hết nguyên nhân cho lần lúng túng này đổ lên đầu con tiểu tiên long thỏ của mình, nàng không ngừng nhéo nhéo lỗ tai của nó.
Đi một đoạn rất lâu sau, gương mặt nàng vẫn nóng bừng như trước.
Nam Vũ Sa ảo não một hồi, trách bản thân trước đây sao không tu hành cho tốt để tu vi cao hơn chút sau đó giết sạch mấy trăm người đi phía sau để diệt khẩu!
Lúc đi đến nơi có nhiều cốc đạo giao nhau thì một vị thần phàm giả có thính lực hơn người vội bước nhanh lên trước.
Hắn có một đôi tai rất lớn nhưng khuôn mặt lại vô cùng nhỏ, điều này khiến cho đôi tai của hắn nhìn trông càng thêm to.
"Ta nghe thấy một số âm thanh bất thường, giống như là tiếng bước chân." tên thầm phàm giả có đôi tai lớn nói.
"Tiếng bước chân?"
"Phải, hơn nữa số lượng cũng không ít." vị thần phàm giả có đôi tai lớn xác định nói.
"Có phải là tiếng vang khi chúng ta đi trong cốc đạo không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ah...Cũng có thể là khả năng này." vẻ mặt tự tin của vị thầm phàm giả có đôi tai lớn bỗng chốc biến mất không còn lại gì.
Chúc Minh Lãng lộ ra nụ cười lễ phép đáp lại.
Đại ca à, ngày thường không thể đọc nhiều sách chút sao, đi lại trong một sơn đạo kín như này thì rất dễ tạo nên tiếng vang đấy.
Đội ngũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong đội ngũ có vị định huyệt giả am hiểu việc phân định lộ tuyến thế nên khẳng định không thể đi nhầm đường.
Cũng may dưới Vân Hạ Tuyệt cốc này cũng không có quá nhiều ngõ đi phức tạp, nếu như ở đây cũng phức tạp như mê cung vậy thì bọn họ hẳn sẽ tốn không ít thời gian vào cái Tuyệt cốc này.
"Chúc công tử, không phải tiếng vang." lúc này nam tử tai to lại chạy đến lần nữa nói:"cách chúng ta rất gần, là chạy thẳng đến đây!"
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Hắn hướng mắt nhìn về phía trước, trước mắt hắn là khoảng không bị tầng khí dày đặc do hoa ăn thịt người toát ra bao trùm, trông cứ mờ mờ ảo ảo, tầm nhìn cũng không xa, tựa như sương mù vậy.
Mà âm thanh mà nam tử tai to đó nói đến kỳ thực thì Chúc Minh Lãng cũng có thể mơ hồ nghe được, đúng như lời hắn nói, những thứ đó đang chạy đến chỗ bọn họ!
"Là đám rồng ngủ đông trong Tuyệt cốc sao?" Hạo Dã nói.
"Có thể nghe ra là thứ gì không?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
Nam tử tai to vẫn không trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn sương mù dày đặc phía trước, bỗng từ trong sương mù, một bóng người cao lớn hiện lên, bọn chúng bước nhanh đến trước mặt nhóm người trong đội tập kích của Chúc Minh Lãng...
Tầm nhìn trong Tuyệt cốc rất hạn chế, hơn nữa do mặt đất trong Tuyệt cốc toàn là đám thực vật thối rữa, mềm xốp thế nên cho dù có tiếng bước chân thì cũng rất khó nghe thấy được.
Trên con đường mòn đầy những thực vật thối rữa phía trước, từng đám quân sĩ mặc khôi giáp màu bạc từ trong sương mù bước ra, khi bọn chúng đến gần đội ngũ tập kích của Chúc Minh Lãng thì đám quân mặc khôi giáp màu xám này cũng lộ ra biểu tình sững sốt.
Tựa như hai chiếc xe cùng đi trên một chiếc cầu, khi suýt chút nữa đụng phải đối phương thì mới phát hiện ra sự tồn tại của nhau!
Chúc Minh Lãng nhìn những quân sĩ này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc!
Ở đây là dưới đáy Tuyệt cốc, sao quân đội lại xuất hiện ở đây??
Bọn họ là...
"Cự Lĩnh tướng, bọn họ là Cự lĩnh tướng!!!" đột nhiên một tên mục long sư từng đánh với Cự lĩnh tướng hô lớn.
"Là thế lực Ly Xuyên!!" bên này, đám Cự Lĩnh tướng cũng phản ứng lại, từng tên phát ra tiếng gầm gừ như của đám vượn đám khỉ!
"Đồ ác ôn giả dối, còn muốn đánh lén chúng ta!" một vị thủ lĩnh của Tử Tông Lâm giận dữ nói, đầu tiên hắn gọi ra một con cuồng long màu tím, chủ động xuất thủ với đám cự lĩnh tướng này.
Đám Cự Lĩnh này sớm đã nổi tiếng xấu xa ở Ly Xuyên rồi, lúc bọn họ ra khỏi Tuyệt Lĩnh đến Ly Xuyên đã tiến hành cướp bóc với rất nhiều vùng, hơn nữa căn bản cũng không tha sống cho bất cứ ai.
Hai sứ thần được Hoàng tộc cử đi để thương lượng với người của Tuyệt Lĩnh thành bang cũng bị bọn chúng giết chết, uy nghiêm của Hoàng tộc là thứ không thể bị khiêu chiến thế nên nếu không chịu quy thuận thì chỉ có thể bị nghiền nát!
Chúc Minh Lãng nghe thấy âm thanh hò hét phẫn nộ ở phía sau thì không nghĩ nhiều mà lập tức gọi rồng ra nghênh địch!
Những tên này là Cự Lĩnh tướng??
Tuyệt Lĩnh thành bang cũng muốn vòng ra phía sau đột kích nên mới phái một đội tập kích bất ngờ đi sau đó đợi khi Ly Xuyên phát động thế tấn công hung hãn thì mới từ phía sau giết ra!
Tướng lĩnh hai bên đều có cách nghĩ giống nhau.
Xem ra trên con đường này chỉ có một đội ngũ mới có thể có được trận địa tập kích phía sau mà thôi!
"Bọn chuột nhắt Ly Xuyên, chủ tướng của các ngươi là ai, đến đây nhận lấy cái chết!!" một nam tử lực lưỡng mặc bộ ma khải màu bạc hô lên một tiếng, tiếng thét tựa như tiếng sấm, dáng vẻ bệ vệ cao ngạo, bộ dáng như chiến thắng nhất định sẽ thuộc về hắn.
"Càn rỡ lắm!" Chúc Minh Lãng thấy có người đánh tới thế nên cũng tiến lên đón đánh.
Tên Cự lĩnh tướng mặc khôi giáo màu bạc bước từng bước dài về phía trước, trong quá trình tiến lên, cơ thể của hắn bỗng nhiên căng phồng hẳn lên, thế nhưng bộ khôi giáp mà hắn mặc trên người không hề bị vỡ nát mà lại dính chặt lên cơ thể cường tráng của hắn, trở thành một bộ phận trên người tên Cự Lĩnh ấy!
Mới vừa rồi chỉ là một tên vũ phu bình thường nhưng khi đứng trước mặt Chúc Minh Lãng thì hắn đã hóa thân thành một tên khổng lồ, chiều cao khoảng tầm 3-4m, mình đồng da sắt, cường tráng vô cùng!
Cự Lĩnh tướng đều là tay không đánh địch, đại khái là do Huyễn thuật này đã là vũ khí mạnh nhất của bọn họ rồi, những vũ khí tầm thường khác cũng chẳng thích hợp để dùng.
Bọn họ lấy được thứ gì thì sẽ trở thành vũ khí của bọn họ, tên Cự Lĩnh tướng này hét lớn một tiếng rồi vươn tay về phía một bụi gai sinh trưởng kỳ dị gần đó, hắn cầm lấy cây bên đường quất túi bụi về phía Chúc Minh Lãng!
Bụi dây mây đã trải qua dị biến tựa như một sợi dây xích sắt khổng lồ, khi nó vung trúng mấy tảng đá bên cạnh thì trên những tảng đá đó đều lưu lại những vết tích khi bị roi sắt quất qua.
Con rồng mà Chúc Minh Lãng gọi ra chính là Luyện Tẫn Hắc long...
Nhưng có vẻ hắn đã đánh giá thấp năng lực của tên Cự lĩnh tướng này rồi, khi bụi cây đó quất vào người Luyện Tẫn Hắc long, hình thể to lớn của Luyện Tẫn Hắc long cư nhiên bị đánh văng ra xa!
"Long quân, haiz, ngay cả làm một con chó vườn cũng không xứng!" sức mạnh của tên Cự lĩnh tướng kia mạnh đến kinh khủng, hắn đưa tay về phía mấy tảng đá bên cạnh, sau đó cổ tay khua một cái, cư nhiên cả nửa khối đá đều bị nhấc lên một cách dễ dàng, sau đó hắn vung tay ném về phía Chúc Minh Lãng!
Khối đá đó to tựa như một tòa lầu các nhưng khi nằm trên tay tên cự lĩnh to lớn này lại trông chẳng khác gì một hòn đá nhỏ thông thường cả, trong lúc bất chợt, Chúc Minh Lãng đã hiểu được vì sao Hoàng triều lại kiêng kỵ Tuyệt Lĩnh thành bang như vậy rồi, thực lực của mấy tên Cự lĩnh tướng này hoàn toàn có thể so sánh với một con rồng!