Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 610: Ai mới là kẻ mạnh

Chương 610: Ai mới là kẻ mạnh




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng nhìn Minh Quý, phát hiện ngọc khải hộ thể trên người hắn đã vỡ nát.

Ngọc khải hộ thể khá đặc biệt, Kiếm Linh Long cũng không thể đánh nát nó, nếu là Thiên Sát long thì hẳn cũng phải tốn khá nhiều thời gian mới làm được, trước đây lúc Chúc Minh Lãng đánh Minh Quý tơi bời, Minh Quý vẫn không sợ hãi vì có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng bây giờ phù bảo mệnh vô địch của Minh Quý đã bị vỡ nát, hắn đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Chắc hẳn là do thường ngày được sống trong nhung lụa bảo bọc, thế nên khi đối mặt với sự sống chết mới lộ ra bộ dạng thảm hại như thế này, lúc này tên thiếu niên Minh Quý làm gì còn dáng vẻ như người đến từ thượng giới nữa, hắn bây giờ trông chẳng khác gì một con chó vẫy đuôi mừng chủ cả.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt a! Ta không có bản lĩnh bảo hộ tính mạng của ngươi đâu." Chúc Minh Lãng nhàn nhạt đáp lại.

Tên Minh Quý này, không phải đang đường hoàng đi phía sau đội ngũ sao, bây giờ lại xuất hiện ở trong di cổ này, khẳng định là hắn còn có mục đích riêng.

"Ta nói cho ngươi biết một bí mật, dùng bí mật này đổi lấy tính mạng của ta, chỉ cần ngươi đảm bảo ta không chết là được rồi!" Thiếu niên Minh Quý vội vội vàng vàng nói.

Vấn đề liên quan đến mạng nhỏ của mình thế nên lời nói của thiếu niên Minh Quý đã trở nên có chút logic hơn.

Chúc Minh Lãng xem như hài lòng mà gật đầu.

"Nói nghe chút đi." Chúc Minh Lãng nói.

"Ân điển, ngươi cũng biết đến ân điển phải không? Ah, người xuất thân hạ giới như ngươi hẳn là không thể nào biết được..."

"Ba!" Chúc Minh Lãng thông thạo tát một bạt tai lên mặt Minh Quý.

Lúc này Minh Quý mới ý thức được rằng mạng nhỏ của mình đang nằm trên tay người khác, thế nên hắn không thể dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với hắn, chỉ là cái bạt tai này khiến Minh Quý có chút hoang mang.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên bị tên này đánh thế nhưng vì sao cả người lại co quắp lại thế này, dù sao tên đó cũng ra tay không nặng?

"Nói tiếng người cho thật tốt." Chúc Minh Lãng ném một ánh nhìn sắc bén về phía hắn ta.

"Trong Giới môn, một khi có thần minh tấn thăng thì Giới môn sẽ ban một đạo ân điển, ban cho vị thần này vùng đất sinh ra. Ẩn điển này giống như một rương châu báu vậy, trước khi tìm thấy và khám phá được nó thì ngươi sẽ vĩnh viễn không biết có thứ gì ẩn chứa bên trong, có thể là ấu long mang mệnh thần, có thể là thiên khải sử thi, hoặc có thể là một gốc mầm thần so ra còn cao quý hơn cả thiên địa dị chủng, ta có thể dùng linh hồn của ta để thề, ân điển này đang ở trong Di cổ này!" Thiếu niên Minh Quý nói.

Chúc Minh Lãng vừa nghe những lời Minh Quý nói vừa từ từ bước lên phía trước.

Phía trước hoàn toàn là một vùng trống trải, duy chỉ có một vài cột trụ cổ xưa đã bị phủ rêu xanh rải rác loạn xạ ở đó, nhưng lúc này trên đám rêu xanh, cỏ xanh lại bày la liệt rất nhiều thi thể!

Thi thể nằm rất ngay ngắn chỉnh tề, nằm gần kề nhau, điều này cho thấy trước khi chết bọn họ không hề chạy trốn, cũng không nhìn ra bọn họ có bất cứ giấu hiệu giãy dụa nào, đây chính là minh chứng cho việc thực lực cách biệt quá xa!

Nhiều nỏ sư như vậy nhưng mạng của bọn họ lại chẳng khác nào cỏ dại, chém một nhát là thu dọn sạch, Chúc Minh Lãng nhịn không được suy nghĩ, không biết thứ giết chết hết bao nhiêu đây người phải cường đại đến mức nào chứ.

Đây chính là lý do vì sao xung quanh di cổ không có người trông coi sao, vì bên trong có thứ càng đáng sợ hơn.

"Thanh long của ngươi đâu, sao ngươi không gọi Thanh Long tới, không có Thanh Long thì chúng ta đến đây chính là tự tìm đường chết a!" Minh Quý lộ vẻ lo âu.

"Nói những thứ hữu dụng thôi, nếu không thì câm miệng đi." Nam Vũ Sa hiển nhiên cũng cảm thấy rất phản cảm với thiếu niên này, thế nên không chút khách khí nói.

"Địa ma, bọn họ là bị địa ma giết chết!" Minh Quý dùng tay chỉ về phía mặt đất, run rẩy nói.

Chúc Minh Lãng lướt nhìn tới, dùng linh thức thử thăm dò vùng đất tựa như không có gì này.

Đột nhiên, trên mặt đất lại xuất hiện một con mắt.

Con mắt đó chớp chớp vài cái, nhãn cầu mở lớn, liếc nhìn về phía Chúc Minh Lãng, nó dùng ánh nhìn vô cùng kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng khiến cho Chúc Minh Lãng không khỏi dựng cả tóc gáy!

Vùng đất bằng phẳng bỗng nhúc nhích nhè nhẹ, sau đó con quái vật kia chậm rãi đứng lên từ mặt đất.

Nó dường như không có cơ thể của chính mình. Thạch trụ đổ nát chính là xương cốt của nó, mặt đất biến thành da nó, điều càng làm người khác cảm thấy quái dị hơn đó là, trên mặt đất vốn có vài cổ thi thể ở đó thế nhưng những cỗ thi thể đó cũng bị kéo đến bên khối thân thể của nó rồi trở thành một phần trong khối ma khu của nó!

Một đôi mắt, không có hốc mắt, cũng không có khuôn mặt, thân thể nó chỉ do những cành cây, cột đá tùy ý "chắp vá" lại mà thành, trông càng rắc rối phức tạp hơn cả mấy bức vẽ nghuệch ngoạc của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng nó lại chính là một sinh mệnh, thậm chí lại là một ác linh vô cùng lãnh khốc, tàn bạo, khát máu!

"Địa tiên quỷ!"

Chúc Minh Lãng cũng nhận ra loại sinh vật này, vẻ mặt vốn ngưng trọng lại giãn ra không ít.

"Đúng đúng đúng, tên gọi ở chỗ các người là như vậy, mau gọi Thanh Long của ngươi đến tiêu diệt nó đi, ân điển sẽ thuộc về ngươi, ngươi có thấy tròng mắt màu tím của nó không, trong tròng mắt của nó có chìa khóa mở ra ân điển!" Minh Quý nói.

"Chúc Minh Lãng, thứ này rất đáng sợ..." Nam Vũ Sa đã cảm nhận được lệ khí trên người con Địa Tiên Quỷ này, tựa như nỗi oán hận trời sinh đã có, khi nó nhìn thấy loài người thì tròng mắt của nó như muốn lồi hết ra.

"Nếu là Địa tiên quỷ thì dễ rồi." Chúc Minh Lãng lại cười cười.

Trình độ thực lực của con Địa tiên quỷ này hẳn là mạnh hơn so với bọn Hoán ma giáo gọi ra nhiều, thế nhưng tất cả Địa tiên quỷ đều mượn năng lực thổ linh để chiến đấu, và bên cạnh mình còn có một sinh linh sử dụng năng lực thổ địa càng cường đại hơn cả Địa Tiên Quỷ nữa, đó chính là Nữ Oa long!

"Thu thần thông của nó." Chúc Minh Lãng gọi Nữ Oa long ra.

Sau khi Nữ oa long nhìn thấy Địa Tiên quỷ, đôi mắt màu hổ phách trông càng thêm phần sắc bén, cánh tay thon dài của nàng vung lên, bàn tay ôn nhu đan vào nhau, một đạo thổ linh tựa sóng nước rung động nhanh chóng khuếch tán về phía đại địa và lan đến cả những chỗ xa hơn.

"Nó mạnh hơn nhưng có thể áp chế." Năng lực nói chuyện của Nữ Oa long càng ngày càng tốt, đã có thể lưu loát biểu đạt ý của mình.

"Chỉ cần không để nó tái sinh gây dựng lại là được." Chúc Minh Lãng gật đầu.

Ra khỏi vỏ!

Không gian phía sau Chúc Minh Lãng có chút vặn vẹo, hắn giơ tay kết một cái ấn chỉ lên trời, Kiếm Linh Long vốn đang ẩn nấp sau lưng Chúc Minh Lãng lập tức nhảy lên một cái, trên đỉnh đầu Chúc Minh Lãng hiện lên một vầng nguyệt nha tuyệt đẹp.

Thiếu niên Minh Quý đứng bên cạnh chứng kiến một màn này, vẻ mặt cũng từ từ thay đổi.

Nhìn tư thế hiện tại của Chúc Minh Lãng hẳn là lão kiếm tiên rồi...

Nhưng sao dáng người ngự kiếm của hắn lại giống như đúc với tên phi kiếm tặc kia đến như vậy!!

Đáng ghét, vậy mà ngươi còn nói là bản thân không biết võ công!

"Là ngươi, ngươi là tên..." Thiếu niên Minh Quý vừa mới muốn chửi ầm lên nhưng lại lập tức bụm miệng lại.

"Ta lấy mấy quả bạch kim tu vi, ngươi có ý kiến gì không?" Chúc Minh Lãng nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.

"Không có... không có ý kiến." Thiếu niên Minh Quý vội vàng lắc đầu lia lịa.

Hắn biết hiện tại ai mới là kẻ mạnh hơn.

Hai ngón tay của Chúc Minh Lãng hạ xuống, thân Kiếm Linh Long lập tức biến thành màu lửa đỏ rừng rực, quang diễm như ánh nắng sáng chói!

Kiếm Linh Long rơi nghiêng một đường cắm xuống vùng đất trồng chất thi thể, trong khoảnh khắc kiếm cắm xuống đất, rừng rực hỏa diễm cuồn cuộn hiện lên, ngọn lửa đỏ rực nóng bỏng, hơn nữa còn có vô vàn kiếm hỏa khí tức không ngừng công kích về phía Địa Tiên quỷ!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch