Quân lũy bị bầy chim che đậy như một ngọn núi đen sì, băng lãnh mà đáng sợ.
Một dải đất này chỉ sợ rất khó bay qua, cho dù là tồn tại cấp bậc Long Vương bay lượn trên không quân lũy này, thì cũng sẽ bị những Vu Điểu kia gặm nuốt đến ngay cả xương cốt cũng không thừa.
Lúc Lê Vân Tư đến chỗ quân lũy, thị vệ bên người đã không còn bao nhiêu.
Bên trong Tuyệt Lĩnh thành bang, Tam lão cùng nhị hùng đang ra sức quấy nhiễu bước tiến của nàng, cao thủ bên người Lê Vân Tư cũng lần lượt bị bọn hắn kiềm chế, giờ phút này cũng chỉ còn lại một lão phụ nhân mặc hắc bào, nàng khoác lên một kiện khôi giáp để bảo hộ.
Bay đến phía trên quân lũy, Lê Vân Tư ngẩng đầu lên, nàng dễ dàng trông thấy một nam một nữ đang ngồi ở trên đỉnh quân lũy cao cao, một người trong đó mặc một bộ áo choàng nửa người, cánh tay lộ ra ngoài có màu xích hồng, tựa như là một quỷ thủ.
Còn nữ nhân kia, ăn mặc hoa lệ tiên diễm, trên người khoác lấy áo váy tơ lụa màu đỏ rực, gò má nàng tái nhợt, bờ môi như liệt diễm, thành thục mà xinh đẹp, chỉ là đôi mắt hẹp dài như hồ ly kia giờ phút này cao ngạo mà giảo hoạt, thậm chí đối với việc Lê Vân Tư một mình đến đây cảm thấy có chút giễu cợt.
"Vân Tư, trước đây không lâu ta có nghe một chút lời đồn, nghe nói ngươi cùng với vị tiểu ăn mày đã hầu hạ ngươi ở bên trong địa lao là tình đầu ý hợp, mẫu thân ngươi từng nói ta thấp hèn, không biết nàng ở trên trời có linh biết ngươi không chịu nổi như vậy, ở dưới cửu tuyền có thể hóa thành ác quỷ hay không?" Nữ tử váy áo đỏ rực cười, đôi mắt hồ ly kia rất trêu chọc lửa giận trong lòng người!
Lê Vân Tư giơ kiếm lên, đột nhiên chém ra phía sau, kiếm mang sáng chói hiện lên hình dạng sợi tơ, tùy ý xuyên thủng một tên quỷ sĩ có ý đồ đánh lén Lê Vân Tư, tên quỷ sĩ kia có chút không dám tin tưởng nhìn bộ ngực của mình, hắn không hiểu tu vi đối phương rõ ràng là không cao, vì sao lại có thể một kiếm đã giết chết mình.
"Thực lực của ngươi không bì kịp một phần mười của mẫu thân ngươi, nàng còn không phải là đối thủ của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại ta sao, nể tình một nhà các ngươi có một ít ân tình đối với ta và tộc nhân của ta, ta không có đuổi tận giết tuyệt tỷ muội các ngươi, các ngươi cứ thanh thản ổn định làm con rối của ta đi, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi không có chút an phận nào!" Nữ tử áo váy đỏ rực ở trên cao nhìn xuống, ngữ khí bắt đầu trở nên cường thế cùng băng lãnh.
Ngũ Mân!
Một trong hai song sát của Tuyệt Lĩnh thành bang!
Cũng là người điều khiển phía sau màn Tông Cung!
Nữ nhân đã bố thí cháo độc, cũng ném Chúc Minh Lãng vào trong địa lao... Cho dù nàng ta đã bị La Hiếu giết chết từ rất sớm, nhưng Lê Vân Tư cũng tra ra rõ, nàng là con gái tư sinh của Tuyệt Lĩnh thành bang song sát Ngũ Mân.
Tiểu phu nhân của Lê gia Khổng Đồng?
Một nữ nhân chỉ có tâm cơ lại không có trí tuệ, từ lúc vừa mới bắt đầu Lê Vân Tư đã rõ ràng địch nhân chân chính của mình căn bản không phải Khổng Đồng, nàng ta chỉ là một con bù nhìn mà thôi.
Chân chính muốn khiến cho mình vạn kiếp bất phục, chính là Ngũ Mân.
Cũng là nàng, chú sát Tinh Họa cùng Vũ Sa, hại chết mẫu thân của mình.
"Con là tỷ tỷ, thay ta chăm sóc tốt cho các muội muội."
Đây là câu nói sau cùng Lê Vân Tư nghe được, liệt diễm đốt hồn, sau khi đốt hết hồn phách của mình, Lê Vân Tư ôm thể xác băng lãnh của mẫu thân, nàng ngây thơ đến nỗi không rõ vì sao mẫu thân lại ngủ say như vậy, làm cách nào cũng không chịu tỉnh lại.
Vốn cho rằng cơn ác mộng này sẽ theo tháng năm dài đằng đẵng dần dần tan biến. Nhưng trận âm mưu ở Vĩnh Thành kia khiến cho Lê Vân Tư càng thêm hiểu rõ, cơn ác mộng quấn lấy các nàng kia vẫn còn, mà chính nàng quyết không thể ngã xuống, nếu như nàng ngã xuống, chuyện giống như vậy sẽ còn tiếp tục phát sinh ở trên người muội muội mình...
Một ngày kẻ thù còn chưa diệt trừ, vĩnh viễn không ngày bình yên!
Mỗi một lần chinh chiến, nội tâm Lê Vân Tư đều vô cùng bình tĩnh, nàng không cách nào vui sướng, chúc mừng giống như những quân sĩ công chiếm tân thành, cương thổ lại mở rộng thế nào, quân đội lại khổng lồ thế nào, đều không thể khiến nàng có được một nét mặt tươi cười, đó là bởi vì nàng rõ có một cây gai, đang kẹt ở trong cổ họng của mình, nếu không rút ra, chính nàng cũng vĩnh viễn không cách nào cảm thụ được năm tháng yên tĩnh, hiện thế an yên.
Mà lần chinh chiến này, Lê Vân Tư lại cảm nhận được một loại cảm xúc, đó chính là mỗi khi giết chết một người trong Tuyệt Lĩnh thành bang, tích tụ trong lòng nàng liền bị thanh trừ một chút, mà chỉ có tiêu diệt toàn bộ Tuyệt Lĩnh ích kỷ, buồn nôn, vô sĩ này, thì nàng mới có thể triệt để lấp đầy lửa giận đọng lại nhiều năm trong lòng nàng! ! ! !
"Hai mươi năm trước, ta thấy được một đám người bị đuổi giết đang chạy nạn, trong đó có một nữ nhân như chó co quắp ở trong đống tuyết..."
"Mẫu thân hỏi ta, muốn cứu nàng sao?"
"Ngày đó ta đã ra một quyết định sai lầm nhất đời này." Lê Vân Tư mở miệng nói với một trong song sát cao cao tại thượng Ngũ Mân.
Một màn này, Lê Vân Tư nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy hiền lành không phải mẫu thân, mà là chính mình.
Chính mình đã gật đầu với mẫu thân, cho dù lúc đó nàng còn rất rất nhỏ, không hiểu được lòng người càng không hiểu thiện ác, chỉ là thuần túy không muốn nhìn thấy có người phải chịu khuất nhục cùng tra tấn như vậy.
"Ý của ngươi là, người ta phải cảm ơn nhất hẳn là ngươi sao? ? Ha ha ha ha!" Song sát Ngũ Mân đột nhiên nở nụ cười.
"Lúc ấy mẫu thân ta do dự có nguyên nhân, sự thật cũng chứng minh, đám người các ngươi không xứng được sống trên thế giới này, các ngươi có thể còn sống sót, là vì ta, vậy các ngươi hôm nay diệt vong, cũng là do ta!" Lê Vân Tư nói.
Hai mươi năm trước, chỉ cần khe khẽ lắc đầu, Tuyệt Lĩnh thành bang sẽ không còn tồn tại, Ngũ Mân cùng toàn bộ Tuyệt Lĩnh thành bang đều sẽ chết ở dưới trời đông giá rét kia.
Hai mươi năm sau bọn chúng lại như đám ruồi muỗi, chuột sinh sôi lớn mạnh, coi như không phải một cái gật đầu cùng lắc đầu là có thể quyết định sinh cùng tử của bọn chúng, nhưng quyết tâm muốn diệt sạch bọn chúng của Lê Vân Tư cũng sẽ không có nửa điểm dao động!
Phá cục, độc quyền, chinh chiến, không ngừng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên không thể phá vỡ, chính là vì đền bù năm đó, chính là vì hôm nay.
Vì sinh mẫu báo thù!
Vì nỗi nhục Vĩnh Thành báo thù!
Tuyệt Lĩnh thành bang, nhất định phải huyết tẩy! ! !
Cuồng phong càng thêm lạnh thấu xương, nơi xa bên trên núi cao nguy nga tuyết bị quét bay lên tận bầu trời, hóa thành một mảnh lại một mảnh băng nhung trắng xóa, cả dãy núi màu bạc này tự như những sợi bông đang bay múa phía trên thành bang.
Một tòa lại một tòa pho tượng đá to lớn ầm vang ngã xuống, bên trong thành bang nơi những người Tam Giác Thành Doanh kia trốn tránh, một kẻ lại tiếp một kẻ bị chém giết, máu tươi chảy đầy đất, tuyết bay xuống trên đỉnh núi cũng không thể che giấu màu đỏ chói mắt này.
Chiến tranh vốn tàn khốc, nội tâm Lê Vân Tư lại chưa bao giờ có một tia thương hại, thời điểm tuổi còn nhỏ nàng đã hiểu một đạo lý, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, thiện ý tràn lan sẽ chỉ làm người tốt chân chính lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tam Giác Thành Doanh liên tục bị công phá, tướng lĩnh đứng ở chỗ cao trên thành bang cũng bị cắt đầu xuống...
Cho dù mang theo chế giễu cùng khinh thường, nhưng Ngũ Mân không thể không thừa nhận, Lê Vân Tư đã từng bị mình hung hăng chà đạp này đang tàn sát tộc nhân của nàng, hai mươi năm nay khổ tâm kinh doanh, thật vất vả tộc nhân mới lớn mạnh được như vậy, giờ đã còn thừa không nhiều lắm!
Ngũ Mân sao lại không phẫn nộ, sao lại không hối hận lúc ấy đã không trực tiếp giết chết Lê Vân Tư! !