Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 623: Hắc sát Ngũ Loan

Chương 623: Hắc sát Ngũ Loan




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Không chỉ là vũ lân đẫm máu, thậm chí ở phần cổ, phần bụng, đuôi của Thiên Sát Long còn xuất hiện rất nhiều vảy rồng to lớn kết hợp với nhau, xòe ra như những lưỡi đao hình quạt, Thiên Sát Long áp sát mặt đất lướt nhanh qua đám người mặc hắc bào, hơn mười tên hắc bào không kịp né tránh, thân thể trong khoảnh khắc bị cắt nhỏ thành từng phần!

Máu tươi của những người này chảy ra hóa thành những hạt máu với kích thước có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, khi Thiên Sát Long đáp xuống đất, máu tươi của những tên mặc áo bào đen vừa mới bị giết chết lập tức bay một cách có thứ tự về phía Thiên Sát Long, nhuộm lân vũ nó thành một màu trông càng thêm yêu dị tiên diễm!

Nó thu lại đôi cánh, tựa như Cửu U chi xà dựng đứng thân thể, lân vũ toàn thân mở rộng ra ngoài, thoáng chốc trên phần hắc tinh chi giác của nó xuất hiện một dạng vật chất trông như hình cầu màu đen, dưới sự thống trị hư ám, hết thảy mọi thứ xung quanh đều như rơi vào một vực sâu vô tận, mà dạng vật chất màu đen phát ra ánh sáng quỷ dị lại trông như một vầng thái dương!!

"Băng!!!!"

Hắc thái dương ngưng tụ trên ám tinh chi giác bạo phát, tỏa ra nguồn năng lượng tựa như ánh sáng lửa màu đen lại tựa như hắc triều lạnh như băng, không chỉ có những tên mặc áo bào đen đang vọt đến đây bị đánh tan thành những vũng máu đọng, mà cả tên Bắc Hùng toàn thân bao bọc Hoàng hắc đấu diễm cũng bị cỗ năng lượng này đốt đến mức toàn thân thối rữa, xương cốt bên trong thân thể đều lộ hẳn ra ngoài.

Chỉ là trạng thái hiện tại của Bắc Hùng cũng không dựa vào xương và thịt, cho dù bây giờ hắn chỉ còn sót lại một bộ hài cốt thì chỉ cần hoàng hắc đấu diễm vẫn cháy hừng hực thì hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Tốc độ bùng cháy của hoàng hắc đấu diễm trên thân Bắc Hùng ngày càng nhanh hơn, thậm chí trong lúc hắn di chuyển còn sản sinh ra âm bạo, khí lưu to lớn cũng chỉ đột nhiên khuếch tán sau khi hắn biến mất.

Một đường hỏa tuyến màu đen, trong nháy mắt Bắc Hùng đã đến trước mặt Thiên Sát Long, hắn liên tục tung những nắm đấm được bao phủ bằng hoàng hắc chi diễm lên trên người Thiên Sát Long!

Mỗi một quyền đều mang theo một lực bạo nổ cực mạnh, mà tốc độ ra quyền của Bắc Hùng nhanh vô cùng, tựa như chỉ trong một nhịp thở đã đánh ra được trăm quyền, mà mỗi quyền hắc sắc hỏa bạo trong không gian chật hẹp không ngừng phát nổ, không ngừng tụ lại, cứ như thế ngay cả hư ám không gian cũng bị tiêu diệt, quyền diễm trông như từng viên tinh thể màu đen va chạm vào nhau, mỹ lệ mà đáng sợ!

Lân vũ của Thiên Sát Long rơi toán loạn trên đất, đến khi Bắc Hùng đánh xong một quyền cuối cùng, toàn thân Thiên Sát Long lại chịu thêm một đợt bạo nổ nữa, Thiên Sát Long bị đánh đến mức đứng không thẳng nổi mà thân thể cứ cong cong vẹo vẹo, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.

Cũng may là lân vũ đẫm máu của nó còn tích trữ một ít máu, những giọt máu tươi mới này giúp cho nó có thể nhanh chóng tự chữa lành vết thương.

Thiên Sát Long lợi dụng hành động linh hoạt mà chạy trốn khỏi sự truy kích của Bắc Hùng và cũng thuận tiện lượn một vòng qua đám người mặc hắc bào, bắt lấy mười mấy mạng người và dẫn huyết dịch của họ vào trong lân vũ đẫm máu của nó.

Không bao lâu sau, thương thế của Thiên Sát Long đã dần khép miệng, nó giương rộng đôi cánh, trong đôi mắt lạnh lùng còn mang theo sự phẫn nộ.

Lôi điện có màu sắc trắng xanh tựa tia chớp được hư tinh chi giác hội tụ, nên sau đó nhanh chóng truyền đến phần đuôi của Thiên Sát long.

Bắc Hùng cảm nhận được nguồn năng lượng này rất không tầm thường thế nên gia tăng tốc độ, cả người bạo phát, chạy nhanh như bay, hắn cách không đá một cước, một con Thương long hắc sắc liệt diễm có năng lực kinh người, khiến cho tất cả vật thể xung quanh vẫn chưa chạm vào được đấu diễm của hắn đã trực tiếp hóa thành tro tàn.

"Ngươi không nhanh bằng ta!!"

Bắc Hùng giận dữ hét lên, Bắc Hùng đã áp sát gần Thiên Sát Long nhưng chiêu minh đèn chi vỹ của Thiên Sát long vẫn chưa được thắp sáng hoàn toàn.

Đúng vào lúc này, một đạo thanh lôi tráng kiện đánh tới, Thương Loan Thanh Hoàng Long đang há miệng phóng ra thanh lôi thiểm điện về phía Bắc Hùng, trên một trăm đạo thanh lôi thiểm điện ngưng tụ lại một chỗ tạo thành lôi quang to lớn tựa như một con sông mỹ lệ, đánh văng tên Bắc Hùng này ra cả gần nghìn mét, cũng không biết trên đường mà hắn bị đánh văng đã đụng phải bao nhiêu pho tượng cùng thạch lâu!

Từng tòa từng tòa thạch lâu đổ sụp, luồng thiểm điện tựa con sông Trường Giang dài cả nghìn cây do Thương Loan Thanh Hoàng Long phóng ra đạt đến điểm cuối thì bỗng chốc hóa thành vùng đất khô cằn.

Nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật của Bắc Hùng, khóe miệng Chúc Minh Lãng không khỏi nhếch lên cao.

Thần phàm chi lực của ngươi rất mạnh??

Hai con rồng của ta đánh một mình ngươi, ngươi chịu nổi không!

Bắc Hùng bò dậy, đấu hỏa trên thân rõ ràng đã giảm bớt vài phần.

Sau mỗi lần thi triển năng lực thì đấu diễm trên người hắn lại ảm đạm đi đôi chút, nếu như một cước vừa nãy của hắn có thể tung ra thì Thiên Sát Long hẳn không chết cũng bị trọng thương.

Nhưng dưới tình huống hai con rồng thay phiên nhau công kích như thế này thì hắn rất khó có thể ứng phó được, còn về nhóm người tu luyện kia thì đừng nói đến việc giúp hắn phân ưu, chỉ cần đừng biến thành trạm cấp máu cho Thiên Sát Long thôi đã là tốt lắm rồi!

Xét theo tình hình trước mắt thì tác dụng chính của đám mặc áo bào đen kia chính là trợ giúp Thiên Sát Long trị liệu vết thương.

Những người tu hành chưa phi thăng khi đứng trước một con long vương trung vị như thế này thì cũng chẳng tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào.

Thân thể Bắc Hùng đã bị thương nghiêm trọng, hắc đấu diễm trên người cũng không thể duy trì được lâu, hắn ngẩng đầu nhìn quân lũy ở trên cao, có chút thẹn quá hóa giận mà thét lên: "Ngươi muốn xem đến chừng nào, mau tới giúp ta!"

Tên đứng đầu Tứ Hùng này cũng không phải là một kẻ không có đầu óc, trong hoàn cảnh thế này tự mình cậy mạnh chẳng có tác dụng gì cả, dù sao trong thành bang đám Cự Lĩnh và đại quân Ly Xuyên vẫn còn đang chém giết lẫn nhau, nếu những nhân vật lãnh tụ như thế này có thể thoát thân ra chiến trường ngoài đó thì chắc chắn cuộc chiến sẽ có sự biến chuyển rõ rệt.

"Ta chỉ muốn xem thử, ngươi có thể bức hắn tung ra toàn bộ thực lực hay không mà thôi." Thanh âm của một nam tử truyền ra từ phía quân lũy trên cao, hắn mặc một cái áo choàng nửa người, trên thân thể hiện đầy hoa văn tà dị!

Hắn lộ thân ra ngoài thế nhưng vẫn đứng ở đó như cũ, không có ý muốn xuống giúp đỡ.

Hắn nhìn Chúc Minh Lãng, một đôi mắt sắc bén mà băng lãnh, khí độ bao phủ trên người hắn giống đến mấy phần với khí độ trên người Bắc Hùng, nhưng hình thái đấu diễm trên người Bắc Hùng thì cuồng loạn và sôi nổi còn hắc hoàng khí độ trên người hắn lại băng lãnh, an tĩnh tựa như sương mù lạnh giá đầy chết chóc, đây mới chính là loại cảm giác đem lại sự bất an và sợ hãi cho người khác!

"Tiểu tử này còn chưa xuất ra toàn lực??" Bắc Hùng có chút kinh ngạc nói, cặp mắt hắn nhìn chòng chọc vào người Chúc Minh Lãng.

Song long vương, hơn nữa trong đó còn có một con Thương Loan Thanh Hoàng Long, có tu vi long vương trung vị, thống trị cả chiến trường trên không, còn một con là Thiên Sát Long, chẳng lẽ tên tiểu tử này còn có con rồng nào khác nữa sao??

"Cẩn thận sau lưng ngươi." Tên hắc la sát mặc nửa áo choàng lạnh nhạt nhắc nhở hắn một câu.

Bắc Hùng vừa nghiêng đầu đã trông thấy một thanh hàn kiếm lặng yên không tiếng động tiếp cận sau lưng mình, thanh kiếm đó chém ra một đường kiếm rét lạnh tựa như băng không lăng nguyệt hướng về phía đầu hắn.

Bắc Hùng đưa hai tay ra đỡ đường kiếm này.

Nhưng đường chém lăng nguyệt trảm này trực tiếp chém đứt cánh tay hắn, lưu lại một vệt máu dài trên phần cổ của hắn!

Lúc đầu chỉ là một đường mảnh như sợi chỉ, ngay sau đó sắc hồng lan rộng, máu tươi tuôn trào, không cách nào ngừng được.

"Cái này...cái này..." Đôi mắt của Bắc Hùng trợn to, nhìn chăm chăm vào con rồng trông tựa một thanh kiếm kia, từ lúc bắt đầu chiến đấu, Bắc Hùng không hề nhận ra sự hiện diện của Kiếm Linh Long, hắn không thể ngờ được dưới tình thế đã có hai con long vương trong tay rồi mà Chúc Minh Lãng lại còn có một con rồng nữa...

Hơn nữa con rồng này cũng không hề hiện thân mà đợi khoảng khắc mình lơ đẵng nhất nó liền tặng cho mình một kích trí mạng!

Hắn chật vật ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hắc sát trên quân lũy sau đó nhìn lướt qua Chúc Minh Lãng sở hữu ba con long vương.

Theo dòng máu tươi trên cổ tràn ra, hoàng hắc đấu diễm trên người Bắc Hùng cũng nhanh chóng nhạt màu đi, ngay cả hắc hoàng khí ảnh vốn vẫn luôn lượn lờ xung quanh hắn cũng dần dần biến mất.

Không có đấu diễm trợ lực, thân thể giập nát của hắn khó lòng mà chống đỡ nổi, nỗi thống khổ cùng lúc ập tới, hắn bưng bít vết thương trên cổ, muốn gào thét nhưng không cách nào phát ra được.

"Sống trong nhung lụa quá lâu chung quy sẽ khiến phản ứng chậm đi, đáng lẽ ngươi cũng nên giống như ta, chìm nổi trong chốn giết chóc máu tanh, như vậy ngươi mới không dễ dàng bị một tiểu bối giết chết như vậy." Phía trên quân lũy, hắc sát không chút thương cảm với việc tên đứng đầu Tứ Hùng bị giết chết mà lên tiếng nói.

Hắn cảm thấy, hắn đã lên tiếng nhắc nhở rồi, còn về việc Bắc Hùng có thể đỡ được nhát kiếm đoạt mệnh ấy hay không thì phải dựa vào vận mệnh của chính Bắc Hùng.

Tạo hóa không đủ thì chỉ có đi tìm chết.

Song sát chia thành hồng sát và hắc sát, bọn họ chính là hai vị thủ lĩnh cao cấp nhất trong Tuyệt Lĩnh thành bang.

Hắc sát Ngũ Loan.

Hồng Sát Ngũ Mân.

Bọn họ là một cặp huynh muội.

Hắc sát Ngũ Loan đứng trên quân lũy, lẳng lặng nhìn máu tươi của Bắc Hùng chảy đến cạn khô, nhìn Bắc Hùng từ từ chết đi.

Loại hành vi này của hắn khiến Chúc Minh Lãng dấy lên một mối nghi hoặc.

Tên Hắc sát Ngũ Loan này là thủ lĩnh thế nhưng lại cứ thế nhìn một trong số thuộc hạ mạnh của mình chết đi?

Hắn hẳn đã sớm phát giác ra Kiếm Linh Long rồi, nếu mới nãy hắn mà xuất thủ thì chắc chắn có thể cứu được Bắc Hùng.

Lẽ nào hắn thực sự có lòng tin chỉ dựa vào một mình hắn đã có thể tiêu diệt được mình, tiêu diệt được tất cả kẻ thù trong thành bang này?

"Có phải ngươi rất tò mò lý do vì sao ta không cứu hắn không?" Cặp mắt sắc bén của tên Hắc sát kia tựa như có thể nhìn thấu được lòng người, hắn nhìn Chúc Minh Lãng, khóe miệng khẽ giương lên.

Chúc Minh Lãng cũng không trả lời, hắn đang quan sát những ma văn trên người tên Hắc Sát Ngũ Loan này.

Ma văn này...

"Người sống thường có ý nghĩ của chính mình, không thể tùy ý khống chế, chết rồi thì càng hợp ý ta. Bắc Hùng vẫn luôn tự cho mình là thanh cao, hắn cảm thấy hình rồng thể tu của hắn vô cùng cao cường thế nên không nguyện ý tiếp nhận hàng lâm chân chính, bây giờ thì hắn không có cách nào cự tuyệt nữa rồi." Hắc sát nói tiếp.

Nói xong câu đó, con ngươi của hắn bỗng chuyển động một cách quỷ dị!

Không giống sự chuyển động con ngươi của một người bình thường mà tròng mắt của hắn cứ như bị côn trùng xâm chiếm vậy, khiến cả người hắn trông quỷ dị tới cực điểm!!

Địa ma hoàng!!

Thì ra là ở trong mắt của Hắc Sát!!

Trong hốc mắt của hắn kỳ thực chẳng có gì cả, tựa như những tên trong Vô mục giáo vậy, móc mắt ra sau đó để cho địa ma sống trong hốc mắt của hắn!!

Lúc này Hắc Sát Ngũ Loan đang "nhìn chằm chằm" vào thi thể Bắc Hùng, phần thổ nhưỡng dưới thân thể Bắc Hùng bỗng chốc động đậy, ngay sau đó một con địa ma khâu nhanh chóng chui vào trong mặt hắn, ăn hết tròng mắt và chiếm cứ lấy hốc mắt của Bắc Hùng!

Tên Bắc Hùng vốn đã chết kia cư nhiên lại vục đứng dậy!

Thân thể vốn bị thương tổn đến tan tán lại khép lại nhanh chóng, từng khối từng khối hình con rết hiện lên trên cơ thể hắn...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch