Thật khó giết chết, có lẽ trong năm tháng dài đằng đẵng tịch mịch khó nhịn con địa ma hoàng này đã có quan hệ huyết mạch mật thiết với con gián a.
Chúc Minh Lãng hoạt động thân thể một chút.
Xác thực một kiếm này đã khiến toàn thân hắn bị xé rách, toàn thân đã phải chịu trọng thương, muốn thi triển những kiếm pháp uy lực to lớn như Bạt Kiếm Chu Khôn, Chu Tước kiếm, Sát Vũ Kiếm, Thiên Mạc Kiếm là không có khả năng.
Nhưng Chúc Minh Lãng cũng không có hoảng chút nào, thậm chí còn cảm thấy con địa ma hoàng này có chút buồn cười!
Lấy gió làm đá sỏi...
Đây là kiếm cảnh Chúc Minh Lãng đã dùng không biết bao nhiêu năm khổ tu mới đạt tới.
Mà lần chìm nổi này, tâm cảnh của Chúc Minh Lãng, lĩnh ngộ của Chúc Minh Lãng đối với kiếm ý cũng hoàn toàn khác biệt.
Thời gian trôi qua, Chúc Minh Lãng căn bản không quan tâm trong tay mình đang cầm thanh kiếm gì, bây giờ Chúc Minh Lãng đã hiểu rõ, một kiếm sư chân chính nếu không có một thanh kiếm hoàn toàn tâm niệm hợp nhất với mình thì rất khó có được thành tích cao hơn!
Ngoài việc bản thân tu vi cao, lĩnh hội cảnh giới cao, trang bị phù hợp thật sự rất trọng yếu!
Kiếm tốt bình thường khi đang thi triển Sát Tiên kiếm nửa chừng thì đã bị thiêu huỷ, tuyệt không có khả năng giống như Kiếm Linh Long trở nên sáng chói như vậy!
Tu vi là bất biến, nhưng kiếm cảnh cùng Kiếm Linh Long lại hoàn toàn khác biệt, địa ma chi hoàng ở sau lưng vẫn còn đang đắm chìm bên trong thủ đoạn ký sinh cao minh của nó, thật tình không biết tên tiểu kiếm sư mình đầy thương tích này đã biến chất! !
"Vì sao không dám xoay người lại, là đang e ngại ta sao! !" Địa ma hoàng đi về phía Chúc Minh Lãng, bốn cái móng vuốt của nó liên tục nhúc nhích trên mặt đất, tốc độ càng lúc càng nhanh!
Thân thể Chúc Minh Lãng chậm rãi hướng xuống phía dưới, tay trái cầm lấy thân kiếm chập chờn hỏa diễm kia, tay phải lại ở vào một loại trạng thái buông lỏng, dán tại chỗ chuôi kiếm.
Hắn vẫn đưa lưng về phía địa ma hoàng như cũ, cũng không phải vì đưa lưng về phía gió táp có bao nhiêu tiêu sái tuấn dật, mà là hắn hiện tại không muốn lãng phí bất kỳ một tia khí lực nào của mình, hắn đang hết sức chăm chú chìm đắm bên trong ý cảnh của mình, không cần dùng mắt để nhìn, bởi vì hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm Long sủng của mình, là kiếm sư, cũng là Mục Long sư, cả đời này của Chúc Minh Lãng cũng coi như chập trùng lên xuống, cũng coi như sống đầu đường xó chợ, may mắn nhất chính là có rồng làm bạn.
Bạt Kiếm Thuật cần phải chuyên chú tuyệt đối, không thể có nửa điểm tạp niệm.
Cho nên người bạt kiếm muốn thể hiện ra uy lực cường đại thậm chí sẽ nhắm mắt lại.
Nhưng không nhìn thấy gì sẽ dễ dàng xuất hiện sơ xuất.
Cũng bởi vậy dù uy lực Bạt Kiếm Thuật là cường đại nhất, đồng thời lại là kiếm pháp có nguy hiểm lớn nhất.
Sinh cùng tử, ngay tại trong nháy mắt rút kiếm xuất thủ đó, chậm một chút xíu sẽ là đầu một nơi thân một nẻo, nhanh thì không có cách nào xuất ra một kích trí mạng...
"Hô hô hô hô hô ~ "
Hỏa diễm phất phới trên thân kiếm đỏ thẫm, tay trái Chúc Minh Lãng vẫn nắm hờ như cũ, vẫn đưa lưng về phía địa ma hoàng cuồng vọng chí tà như trước, dù là nó đã cách Chúc Minh Lãng rất gần rất gần.
"Ông!"
Bên trong tâm niệm, có Kiếm Linh Long truyền đạt.
Chính là giờ phút này!
Lòng bàn tay làm vỏ rút kiếm đoạn lôi!
Thiểm điện từ trên trời giáng xuống cũng có thể chặt đứt! !
Tốc độ rút kiếm của Chúc Minh Lãng so với Bạt Kiếm Chu Khôn thi triển trước đó còn nhanh hơn, một kiếm này lấy một tư thế xoay người hoa lệ ngay một khắc trước khi đối phương chạm tới mình đã đâm trúng đối thủ, không phải ngươi chết thì ta vong! !
"Oanh! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Kiếm vô ảnh, vang lên một hồi tiếng nổ.
Một thành tuyết cùng gió, cuốn về phía phương hướng Chúc Minh Lãng xuất kiếm, tráng lệ như lan.
Đại quân long cùng điểu đầy trời đều khuynh đảo bị kéo theo phương hướng mà Chúc Minh Lãng xuất kiếm.
Nửa bên bầu trời mây tan lộ ra ánh mặt trời!
Ánh mặt trời vàng chói lập tức chiếu sáng khắp một bên sơn lĩnh Tuyệt Lĩnh thành bang, những ngọn núi tuyết màu trắng cao ngất kia dường như lập tức biến mất!
...
Địa ma hoàng gần trong gang tấc, ta cốt dữ tợn trên toàn thân nó cơ hồ sắp đâm chọt trên gương mặt Chúc Minh Lãng nhưng chỉ là kém một chút khoảng cách như vậy.
Thân thể tà cốt to lớn bắt đầu hóa thành tro bụi, tròng mắt địa ma hoàng vẫn còn đang chuyển động, lộ ra linh hồn Hắc Sát Ngũ Loan chấn kinh cùng sợ hãi, mà xương mặt địa ma hoàng kia cũng không còn có ý trào phúng, thay vào đó là khó có thể tin cùng nghi hoặc không thể hiểu nổi.
Nhưng rất nhanh khuôn mặt tà dị này cũng hóa thành tro bụi, ở bên dưới ánh mặt trời vàng chói chậm rãi phiêu tán.
"Vào một khắc ta lĩnh hội kiếm cảnh này, ngươi đã chết rồi." Chúc Minh Lãng bình tĩnh nói với địa ma hoàng cùng hắc sát Ngũ Loan.
Một kiếm này cũng không có mang lại phản phệ to lớn gì cho Chúc Minh Lãng, tốc độ của hắn, lực lượng của hắn, cảnh giới xuất kiếm của hắn hơn xa trước đó, nếu như tu vi có thể lại cao hơn một chút, Chúc Minh Lãng thật dám trảm thần tru tiên!
Kiếm lửa rốt cuộc cũng chậm rãi tắt dần đi, cho dù toàn thân cao thấp Chúc Minh Lãng đều là vết thương, nhưng hắn đứng dưới ánh mặt trời tựa như một vị thần, cường đại lại yên tĩnh!
Ánh mắt Chúc Minh Lãng lại hướng về một bên khác, thấy được Lê Vân Tư cùng Ngũ Mân vẫn còn sống sót đang chém giết ở trên một tòa tháp đá.
Hắn đi về phía bên đó.
Mà khi hắn tới gần, khiến cho Hồng Sát Ngũ Loan vốn đang chiến đấu khó phân thắng bại lại giống như một con chim sợ cành cong, nàng bắt đầu tránh đi xa xa, rất sợ Chúc Minh Lãng lại quét kiếm một lần nữa.
"Nói để chính tay nàng giết thì nhất định là chính tay nàng ấy giết, ta sẽ không nhúng tay." Chúc Minh Lãng lại nở nụ cười, nói với Hồng Sát Ngũ Loan đang phi hành giữa không trung.
Sau khi nói xong câu đó, con mắt Chúc Minh Lãng liền nhìn chằm chằm vào hồng sát Ngũ Loan, trong con ngươi bình tĩnh lại lộ ra một tia lãnh đạm, khiến cho toàn thân Ngũ Loan giống như là bị trói lại, khí huyết cũng truyền không đến.
Mà thực lực của Lê Vân Tư cũng rất kinh người, mỗi một lần nàng xuất thủ đại khai đại hợp, hoa lệ, hùng vĩ, lại tràn ngập khí tức tử vong, năng lực của hồng sát Ngũ Loan so với Lê Vân Tư thực sự kém, tu vi cao hơn không nhiều nhưng căn bản không có cách nào đền bù chênh lệch này, huống chi còn có một Kiếm Thần vừa mới giết chết địa ma hoàng đang nhìn mình chằm chằm!
Không nhúng tay vào?
Ngũ Mân sao có thể tin!
Tại một khắc địa ma hoàng bị trảm, Ngũ Mân liền ý thức được đại thế của mình đã mất.
Trong lòng nàng oán giận cùng không cam lòng, trong đầu chẳng biết vì sao đột nhiên muốn đem vong hồn Lục Nghiên từ dưới hoàng tuyền lên mà quất roi, người mà mình đã xếp vào bên người Lê Vân Tư!
Trong thư nàng nói với mình, nàng đã tìm một tên khất cái hèn mọn nhất hạ tiện nhất lăng nhục Lê Vân Tư ở bên trong địa lao, muốn khiến nàng vạn kiếp bất phục!
Đây chính là người hèn mọn nhất hạ tiện nhất?
Rõ ràng là một thần tiên du lịch ở nhân gian! !
Con mắt của Lục Nghiên đến cùng là lớn lên như thế nào, không có tác dụng thì nên đưa cho địa ma khâu a! !
Hắc Sát Ngũ Loan cùng địa ma hoàng cộng sinh đã là người mạnh nhất toàn bộ Tuyệt Lĩnh thành bang này, hắn chết rồi, bản thân mình còn có cái gì mà dựa vào?
Mà địa ma chi hoàng vừa chết, toàn bộ cự lĩnh tướng trong thành bang, những pho tượng cự lĩnh kia đều sẽ suy yếu, nàng còn lấy cái gì để chống lại Lê Vân Tư? ? ?
Tâm cảnh hồng sát Ngũ Loan đã phát sinh biến hóa, cho dù thực lực nàng có mạnh hơn so với Lê Vân Tư cũng không làm nên chuyện gì.
Nàng nghĩ muốn chạy trốn, Lê Vân Tư lại sát ý quả quyết!
"Oanh! ! ! !"
Tháp đá dưới lòng bàn chân chẳng biết từ lúc nào đột ngột mọc lên từ mặt đất, mang theo lực lượng kinh khủng đánh về phía Ngũ Mân giữa không trung.
Ngũ Mân bị đập xuống từ trên không trung, miệng phun máu tươi.
Mà trong nháy mắt khi nàng ngã xuống mặt đất, oán hận của Lê Vân Tư huyễn hóa thành nghìn thanh mâu băng tuyết, nhao nhao đâm xuống Hồng Sát Ngũ Mân nằm trên mặt đất còn chưa kịp xoay người! !