Còn nói khoác mà không biết ngượng, chỉ là nền văn minh tu luyện của đại lục các ngươi cao cấp hơn một chút thôi.
Nếu bọn họ mà là thần minh thì hẳn trên trời kia đã có một đạo ánh sáng chiếu khắp đại lục thuộc về mình rồi, một đám người có tu vi chỉ trên dưới Vương cấp mà cũng dám vác mặt đến đây tự xưng là thần minh??
Có vị thần nào mà kém cỏi thế à?
"Các ngươi thực chẳng khác gì một đám ếch ngồi đáy giếng cả, bất quá nhiều lời với các người cũng vô ích, giải quyết một tên rồi, giờ còn lại tám người, hy vọng là các người có thể khiến ta đổ ra một chút mồ hôi." Chúc Minh Lãng đứng trên đỉnh các, đưa tay gọi rồng của mình ra.
Ba con long vương lơ lửng trên bầu trời, tu vi của chúng đều đạt đến trung vị Vương cấp, mệnh chủng thanh lôi trên thân Thương Loan Thanh Hoàng long càng thêm phần đặc biệt, trên bầu trời vô số đám mây màu xanh đậm xuất hiện, chúng đang từ từ bao phủ cả tòa Nam bang thành này, từng đạo thanh lôi điện lặng yên không tiếng động lóe lên, tựa như một thứ gì đó còn đáng sợ hơn điện tai sắp xảy ra.
"Ba ba."
Tinh linh long vừa mới hóa rồng cũng xin xuất chiến.
Lông tơ toàn thân phát ra ánh huỳnh quang, vóc người xinh xắn lanh lợi, mặc dù thân hình vẫn co cuộn lại như một cái gối ôm nhỏ, thế nhưng sau khi vươn móng vuốt và chân ra thì trông nó tựa như một con tinh linh canh gác trong rừng rậm vậy, tập hợp linh tú của tự nhiên và sự sủng ái của vạn vật.
Một đôi lỗ tai thật dài trông như hai chùm tóc đuôi ngựa của các tiểu cô nương đang bay bay trong gió, đôi con ngươi to tròn sạch sẽ và trong suốt tựa như dòng nước suối chảy xuôi dòng, nếu không quan sát tỉ mỉ thấy trên người nó có sừng rồng, long nhung, long trảo, những thứ đặc thù của một con rồng thì nó rất dễ bị nhìn nhầm thành một con ấu linh nhỏ.
Nó bắt đầu nhe răng trợn mắt, cái móng vuốt nhỏ bé mũm mĩm vươn ra ngoài, bày ra bộ dáng vô cùng hung hăng.
Ở bên cạnh, Tiểu Bạch Khởi với vóc người nhỏ xinh cũng hiện ra xem kịch vui, lớp lông trắng muốt chảy xuôi, chín cái đuôi nhỏ nhắn và đôi cánh tầng tầng lớp lớp của Tiểu Bạch Khởi khiến nó toát lên vẻ cao quý và tĩnh mịch.
Nó ngáp dài một cái, tựa như một vị nữ vương vừa mới tỉnh giấc, không hề có ý muốn chiến đấu.
Có cảm giác như, dưới ánh trăng sáng, một con mèo trắng nằm trên mái hiên, nó vô tình trông thấy một đám chó lưu lạc kéo bè kéo phái cắn nhau lộn xộn... Ah, đám dị tộc vô tri, ngu xuẩn và yếu ớt.
Bộ dáng này lười nhác của Tiểu Bạch Khởi trông tương phản hoàn toàn với vẻ hăng say chiến đấu của Tinh linh huỳnh long.
Chúc Minh Lãng không nhịn được mà liếc nhìn Tiểu Bạch Khởi, hắn lo lắng nó không cẩn thận sẽ bị sức mạnh Vương cấp ảnh hưởng tới, vì vậy vẫy vẫy tay, ôm nó vào trong lồng ngực, đứng trên đầu sóng ngọn gió.
"Nao."
Thiên Sát Long khinh thường liếc nhìn Chúc Minh Lãng và Tiểu Bạch Khởi một cái.
Hiện tại hai người các ngươi không thể đánh được vậy thì không thể tự giác lùi ra sau một chút sao!
"Nao!!"
Thiên Sát Long quăng cho Thương Loan Thanh Hoàng Long một ánh mắt lãnh khốc, ý là, tên nhân loại mạnh nhất đó giao cho ta, còn mấy tên nhãi nhép kia giao cho ngươi.
Thương Loan Thanh Hoàng Long cũng chẳng thèm tám nhảm với Thiên Sát Long, trực tiếp phóng một đạo sét đánh về phía tám người khách ngoại lai kia, thanh lôi tráng kiện vĩ đại, tòa thành nằm chính giữa kia bỗng chốc trông nhỏ hơn vài phần, những tia thanh lôi tựa như bạo lôi trong cơn bão vũ, xẹt ngang xẹt dọc trên bầu trời trước cổng thành!
"Nao!!!"
Có lệnh chủng thì hay lắm sao!
Nhất thời Thiên Sát Long đem tất cả nỗi bất mãn phát tiết lên trên người tên đồ tể áo đen cầm đao kia, nó giương đôi cánh âm u ra, tựa như hắc ám vực, bao bọc tất cả mọi thứ, bàn tay xòe ra không thấy năm ngón, cơn sợ hãi dồn dập như thủy triều đập vào mặt.
Vẻ mặt tên đồ tể áo đen ngưng trọng.
Dựa theo tin tức mà bọn họ nhận được thì Vương cấp cường giả trong Cực Đình đại lục sẽ thống trị một phương, bây giờ họ chỉ mới đến một tòa thành nhỏ mà thôi, sao ngay lập tức có thể gặp kẻ mạnh thế này??
"Xem ra Giới Long môn đã đem lại rất nhiều lợi ích cho các ngươi a, thần ân lớn như vậy lại rơi xuống vùng đất này, rơi vào tay các ngươi, thực sự quá đáng tiếc!" Đồ tể áo đen nói.
Đối mặt với sự sợ hãi do u ám chi dực mang lại, tên đồ tể áo đen không hề hoảng hốt, hắn bước về sau một bước, trong đôi mắt hắn chỉ có sát niệm cố chấp, ngoài ra không còn loại cảm xúc nào nữa.
Giết rồng có hiệu quả cao hơn giết người nhiều, đặc biệt là với một con rồng thuộc Vương cấp như thế này.
Một đao chém xuống, hắc ám vực cư nhiên bị một đao của hắn chém vỡ, cặp mắt kia của hắn tựa như có thể nhìn xuyên qua màn u ám, nhìn thấy rõ vị trí của Thiên Sát Long vậy, một đao bén nhọn này suýt chút nữa đã chém trúng cánh của Thiên Sát Long.
Thiên Sát Long ở trong hư ám, khi thì bơi lượn như cá, khi thì vỗ cánh bay nhanh, hành động của nó phiêu đãng bất định, hơn nữa nó có rất nhiều loại lân vũ hình thái khác nhau, thể nên nó có thể vừa cương vừa nhu, vừa công vừa thủ.
Sau khi tránh được một đao này của đối phương, Thiên Sát Long hóa thành một cái bóng nhàn nhạt xuất hiện ngay phía sau tên đồ tể Hồng Trinh, nấp mình trong cái bóng sau cổng thành.
Dựa vào đôi mắt sắc bén của mình, đồ tể Hồng Trinh rất nhanh đã tìm thấy vị trí của Thiên Sát Long.
Đột nhiên, hình dạng bóng biến đổi quỷ dị, dưới tình huống những vị khách lạ này không phát hiện nó hóa thành một con rồng Tư Dạ Quỷ long có hình thể thon dài, có đuôi rắn, cánh dơi và huyễn lân...
Miệng nó há rộng để lộ ra đám răng rồng dài vô cùng, mặc dù nó chỉ đứng yên không phát ra tiếng động thế nhưng lại có cảm giác như nó đang nở một nụ cười tà mị với con mồi là một tên nhân loại tầm thường này!
Khi nó đến gần, đồ tể Hồng trinh đột nhiên rút đao chém về phía cái bóng đó, phản ứng của hắn quả thật kinh người, trên cơ bản những tên Vương cấp yếu một chút đều sẽ bị trò đùa quỷ dị này của Thiên Sát Long đùa chết.
Nhưng bản thân Thiên Sát Long là một con rồng am hiểu tàn sát.
Nó là biến chủng của Tang long, kỳ thực chính là vua của Tang Long, hơn nữa nó còn có mệnh ác triệu do trời cao lựa chọn thế nên phương thức giết chóc của nó càng thêm nghệ thuật.
Huyễn hóa vừa mới chết nãy cũng là cái bóng của Ma quỷ, nó căn bản không bay về phía đồ tể Hồng Trinh, sau khi ma ảnh đe dọa đồ tể Hồng Trinh, nó lập tức nhìn chằm chằm về phía nam tử mặc áo đen kia, dùng tốc độ nhanh nhất quắp hắn treo ngược lên trời!
Tốc độ nhanh vô cùng, người thanh niên áo đen căn bản không kịp phản ứng xem có chuyện gì vừa mới xảy ra, thì cả người đã bị treo lơ lửng trên không rồi,
Thiên Sát Long không có móng vuốt.
Phương thức nó thường dùng để bắt người khác gồm hai loại, dùng đuôi cuộn lấy hoặc dùng miệng cắn.
Hàm răng bén nhọn tựa như móc treo thịt ngoài sạp, không những có thể xuyên thủng lồng ngực của thanh niên áo đen còn có thể treo ngược hắn lên cao, một dòng máu đỏ tươi từ bầu trời hắc ám phía trên mái hiên chảy xuống, thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lại thì không thể trông thấy thiếu niên áo đen ấy đâu cả.
"Lục đệ!!" Trong lồng ngực đồ tể Hồng Trinh dâng lên cỗ phẫn nộ ngút trời.
Hắn bị trêu đùa rồi!
Vừa mới bắt đầu con Thiên Sát Long này đã bày ra tư thế như muốn chém giết với mình thế nhưng nó lại xuất thủ với người có thực lực yếu hơn, hành vi này hoàn toàn là để hành hạ, để gây hấn với chính mình!
Hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa đồ tể Hồng Trinh đã phá vỡ trái tim kiên định của mình rồi.
Đối với một người đi theo con đường giết chóc thì tuyệt đối không thể có cảm xúc, phải duy trì sát niệm lạnh như băng, tuyệt không thể có cảm xúc phẫn nộ hay căm tức!