Chúc Minh Lãng cầm mặt nạ ngọc đăng trở về vùng Vu Thổ mà trước đây hắn đã gặp đám người Hắc Thiên Phong.
Sơn mạch phía đông Vu Thổ đã trở thành một vùng than cốc, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả vùng đất bị cắt xẻ thành từng mảnh nhỏ, một vài đoạn địa mạch dung nham vốn nên ẩn sâu dưới lòng đất cũng lộ ra ngoài.
Một vài khối đá đen với một tầng dịch thể màu đỏ tươi trên bề mặt đang không ngừng dao động, xung quanh còn có màn mây mù và khói núi lửa bao trùm, trông hoàn toàn giống một thế giới bị phá nát.
Muốn bước vào trong khu vực như vậy cũng cần có dũng khí vô cùng lớn.
Chúc Minh Lãng ngồi trên lưng Thương Loan Thanh Hoàng Long, một mình đi đến vùng tụ hội của vùng đất.
Bước qua vùng đất tan hoang, Chúc Minh Lãng trông thấy xương sống to lớn như Thương Loan Thanh Hoàng Long đang nằm trên tầng nham thạch, đi dọc theo đường xương sống của con Thương long này, Chúc Minh Lãng trông thấy một vùng biển đã bị bốc hơi hoàn toàn.
Dưới tác dụng của lực sinh ra khi đại lục va chạm vào nhau đã khiến biển hư vô bị hóa khí, chỉ còn lại lớp sương mù màu đen dày đặc lượn lờ quanh biên giới của Cực Đình đại lục, đồng thời nó cũng đang dần tiêu tán theo thời gian.
Đeo mặt nạ lên, Chúc Minh Lãng đi về phía sương mù hư vô.
Suy nghĩ đến việc những con rồng khác có thể sẽ bị nghẹt thở chết khi hít thở trong vùng sương mù hư vô này, nên Chúc Minh Lãng chỉ có thể một mình tiếp tục hành trình, nếu trong sương mù này mà có thứ gì đáng sợ thì muốn tự bảo vệ mình cũng khó.
Độc hành hồi lâu, Chúc Minh Lãng trông thấy một vùng đất khác biệt, đó là một mảnh ranh giới màu xanh lam, mặt đất phân tán khắp nơi, núi cao tựa như bị cây rìu của một vị thần nào đó bổ xẻ, những vết nứt to lớn chằng chịt trên mặt đất.
Đối với vùng lãnh thổ này mà nói thì Cực Đình đại lục là một viên thiên thạch khổng lồ, sẽ tạo nên một lực phá hoại cực lớn đối với nó, hơn nữa bọn họ còn không có biển hư vô làm bảo hộ và giảm xóc, lực va chạm không biết sẽ kéo dài đến bao nhiêu dặm, phá hủy hết núi non sông nước ở nơi đây, chỉ còn lại vùng đất khô cằn!
Chúc Minh Lãng nhảy xuống từ vùng đại lục đứt gãy, địa thế của Cực Định đại lục cao hơn một chút, tựa như một dãy núi hùng vĩ đứng sừng sững trên mặt đất, nhưng theo sự khép lại của trời đất, Cực Đình đại lục hẳn cũng sẽ sát nhập vào vùng đất mới này.
Chúc Minh Lãng đi qua một vùng đất lõm, nơi đây cách điểm xuất phát ban đầu của hắn khá xa.
Sương mù hư vô cũng giảm bớt sức ảnh hưởng thế nên Chúc Minh Lãng trực tiếp lấy mặt nạ xuống.
Không khí vẫn còn chút vẩn đục, Chúc Minh Lãng phát hiện vùng lãnh thổ tiếp giáp với Ly Xuyên này kỳ thực tương đối tĩnh lặng, không có bất kỳ thành trì nào, ở tít đằng xa vẫn có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của một mảnh đồng hoang vu.
Lúc đi đến cánh đồng hoang vu Chúc Minh Lãng trông thấy một ngôi miếu được tạo thành từ rất nhiều bộ hài cốt to lớn của thiên thú, ở đây rốt cuộc đã có thể trông thấy bóng dáng con người đi đi lại lại, tựa như một cái thị trấn.
Trên mặt đất phủ đầy mảnh xương lớn nhỏ.
Nhà cửa cũng làm từ xương và đá.
Ngôi miếu được làm hoàn toàn bằng xương này trông vừa cao lại vừa tà dị, nhưng ở đây lại tụ họp vô số người, bọn họ hẳn là những tên mạo hiểm muốn tìm cách vượt qua vùng đất mới để tìm lợi ích và hiển nhiên là bọn họ cùng bị sương mù hư vô ngăn trở.
"Tiểu huynh đệ, có thu hoạch được gì không?" Một tên nam nhân mặt đầy râu ria đang đứng ở lối vào miếu lên tiếng bắt chuyện với Chúc Minh Lãng.
"Khắp nơi đều là sương mù, căn bản chẳng có tý cơ hội nào, chỉ có điều ta nghe nói là người Hắc Thiên Phong hình như đã tìm được biện pháp vượt qua rồi, cũng không biết bọn họ ở bên đó thế nào rồi?" Chúc Minh Lãng bình tĩnh trả lời câu hỏi của vị nam tử dị cương.
Số người trong ngôi miếu tại cánh đồng hoang vu này không ít, thế nhưng chẳng có ai nghi ngờ Chúc Minh Lãng là người đến từ đại lục khác cả, bởi mọi người đều là con người, nói cùng một loại ngôn ngữ, phục sức tương đối giống nhau, vì thế có thể minh chứng cho việc, các phần bị tách gãy của thiên thần đại lục trước đây đã từng là một thể thống nhất.
"Thật sao?? Người của Hắc Thiên Phong đã qua được bên đó rồi??" Nam tử có chùm râu che khuất mặt kinh ngạc nói.
"Ta tận mắt thấy bọn họ đi qua thế nhưng sống chết ra sao thì không rõ. Phải rồi, lão ca, ta mới vừa đến, còn không biết ở nơi này có một cốt miếu, mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Trời sắp tối rồi thế nên mọi người cũng không dám chạy loạn đành tìm một ngôi miếu cổ đổ nát để nhóm lửa sưởi ấm tránh cho việc cả đoàn không sống nổi qua đêm nay, tiểu huynh đệ chẳng lẽ ngươi lại qua đêm ở ngoài?" Nam tử với chòm râu rậm nghi hoặc nói.
Trên mặt Chúc Minh Lãng không hiện lên biểu tình gì thế nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực.
Trời tối thì trời tối thôi a.
Chẳng lẽ các người là người thiên xu thần cương mà còn sợ tối sao??
Mặc dù Chúc Minh Lãng chẳng đáp lại mình nhưng tên nam tử râu rậm cũng chẳng để ý, xem ra hắn là một người tương đối đơn giản, hắn lại tiếp tục phàn nàn: "Aizz, đám phàm dân như chúng ta cả đời cũng chẳng lấy được ân điển nào, ta nghe nói có vài ân điển sẽ phân tán đến đại lục thất lạc, thế nên mới đến đây tìm chút vận may thế nhưng qua rất lâu rồi cũng không tìm thấy cách đi vào, bây giờ có người nhanh chân đến trước rồi, sương mù tản đi thì chắc cũng chẳng còn thứ tốt gì nữa."
Ân điển??
Thần chi ân điển sao??
Những tên khách thiên ngoại ở xung quanh Cực Đình đại lục đều là vì ân điển sao?
"Quả thực là vậy, quả thực là vậy." Chúc Minh Lãng gật đầu liên tục.
Nam tử lắm râu ấy là một tên nhiều chuyện.
Hiển nhiên cũng là một tên đã từng đến rất nhiều nơi, nghe được chút tin tức mới chạy đến đây nhưng hắn ta một không có bối cảnh, hai không nhân mạch, trên cơ bản cũng chỉ là những nhân vật râu ria mà thôi.
Nhưng Chúc Minh Lãng lại thu được rất nhiều tin tức từ chỗ vị nam tử râu ria này.
Đầu tiên, thần ân chi điển vô cùng quan trọng.
Đó là tư cách mệnh hồn mà thần minh ban tặng cho con dân của mình, đầu tiên người nhận được ân điển có thể tấn thăng từ Quân cấp lên Vương cấp mà không cần trải qua độ kiếp, thứ hai còn có khả năng nhận được những thứ tương tự như mệnh chủng thần thông.
Cuối cùng, người nhận được ân điển mới có tư cách bước vào Giới Long môn, cho dù không được phong thần nhưng mà chỉ cần ở trong Giới Long môn cũng có thể tăng lên thực lực, không nói đến việc thành thần hay không nhưng cũng đủ để vượt xa những người tu hành khác.
Thần minh cao nhất Thiên xu thần cương là Hoa Thù, cũng chính là tên đã đạp một cước vào Thánh Khuyết đại lục.
Lúc tên nam tử râu ria kia nhắc đến thất tinh thần Hoa Thù thì ngay cả tên cũng không dám gọi, kính sợ khôn cùng, đồng thời còn mang chút sợ hãi, thật giống như khi phàm nhân đàm luận về vị thần chí cao sẽ bị nghe thấy vậy.
Ngoại trừ thất tinh thần Hoa Thù ra thì trên thiên xu thần cương còn có đến ba mươi hai vị thần minh nữa, phân chia cai quản những vùng khác nhau của thiên xu thần cương, bọn họ đều còn sống sờ sờ, mỗi khi đến dịp lễ thần nào đó, các vị thần đều sẽ hiện thân trên thần đàn, hưởng thụ sự ủng hộ, cung phụng của con dân, đồng thời họ cũng sẽ phân phát phúc trạch và ân điển.
Mà cho dù là đứng ở bất cứ đâu trên thiên xu thần cương, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy tinh thần đại diện cho ba mươi hai vị thần minh này.
Trên thực tế từ Cực Đình đại lục cũng có thể trông thấy ba mươi hai ngôi sao này, bọn họ là một trong những ngôi sao xuất hiện bên cạnh thất tinh bắc đẩu gần thiên khu.
Chỉ là bọn họ không được rạng rỡ như thất tinh, thậm chí ánh sáng còn có chút lu mờ.