Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 653: Bữa sáng ấm lòng

Chương 653: Bữa sáng ấm lòng




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng cảm thấy những tên gọi là thần dân, thần duệ, thần tuyển chỉ là một cách gọi tượng trưng cho thân phận mà thôi, kỳ thực chẳng có tác dụng thực tế gì.

Lúc đến thiên xu thần cương này, Chúc Minh Lãng thật không ngờ bản thân mình lại có thể trở thành "Người trên người" như vậy.

Bất luận là Chúc Minh Lãng đi đến đâu cũng có một đám người trông có vẻ yếu đuối xuất hiện, bọn họ giữ một khoảng cách nhất định với Chúc Minh Lãng, tựa như chỉ cần đến gần Chúc Minh Lãng thêm một chút thôi thì có thể sống thọ thêm mấy năm nữa vậy.

"Bọn họ sợ thứ trong bóng đêm kia thế nên cảm thấy ở gần huynh một chút sẽ an toàn hơn." Mật Dung biết ký ức của Chúc Minh Lãng không còn thế nên giải thích trước cho Chúc Minh Lãng.

"Đám sinh vật hành tẩu trong đêm vẫn có biện pháp đột nhập vào nơi đông người như thế này để tha người đi sao?" Chúc Minh Lãng thấy hầu hết mọi người trong cốt miếu đều không ngủ.

"Ừ, ừ, có một vài loại âm vật biết pháp thuật quỷ dị, thậm chí bọn chúng còn có thể tránh được chữ viết trên bia trong cốt miếu này." Mật Dung gật đầu nói.

"Ah ah, vậy tối nay ngươi ở gần ta một chút, vất vả lắm mới cứu được mạng của ngươi, ta cũng không hy vọng ngươi đột nhiên biến mất tăm đâu." Chúc Minh Lãng bày ra vẻ mặt quang minh chính đại nói.

Trên gương mặt đang tươi cười của Mật Dung bỗng hiện lên một mảng đỏ bừng nhưng nàng vẫn gật đầu một cái.

Trên thế giới này, buổi tối vô cùng đáng sợ, nhưng ban ngày khi phải chung đụng với đám người bụng dạ đen tối cũng chẳng khá hơn chút nào, nói chung phải học được cách bảo vệ chính mình, tìm người có thể tin được.



Một đêm bình an vô sự trôi qua, thậm chí Chúc Minh Lãng còn nghe thấy tiếng thì thầm quấy nhiễu xung quanh, đám người xung quanh đều vì đám sinh vật quanh quẩn ở ngoài cốt miếu vào tối qua mà một đêm thức trắng.

Chúc Minh Lãng ngủ một chốc, đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng tỏ, mà vị mỹ nữ yểu điệu bên người kia lại đột nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, điều này khiến cho Chúc Minh Lãng âm thầm thở dài trong lòng.

Quả nhiên, nữ nhân có tư sắc đều không đáng tin, mới ngủ có một đêm mà sáng sớm hôm sau đã đi mất, hương vị thơm ngát còn lưu lại trên bờ vai khiến người ta cảm nhận được dư vị bất đắc dĩ.

Lúc Chúc Minh Lãng, người được cả cốt miếu bầu chọn làm người có dung mạo hoàn mỹ nhất đang loay hoay tìm cách khuấy đảo nguồn nước đục ngầu mới tìm được thì bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi trứng thơm ngon.

"Cho huynh này." Mật Dung cười cười, đem phần trứng chiên có chút khét cho Chúc Minh Lãng.

Trong lòng Chúc Minh Lãng nhất thời cảm thấy ấm áp từng hồi, thì ra là chuẩn bị bữa sáng cho mình a, tuy là miếng trứng này trông có chút cuồng dã, không nhận ra được là trứng gì thế nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Sau khi dùng xong bữa sáng trong một địa lục khác, ngay khi Chúc Minh Lãng đang muốn hỏi thêm về những việc khác trên thiên xu thần cương thì một đám người mặc y phục dệt bằng vân kim tơ hơn nữa còn tỏa ra một cỗ thánh tức nghiêm túc đang nhanh chóng bước tới, bọn họ trông thấy Mật Dung đang ăn chung trứng chiên với Chúc Minh Lãng thì trên mặt hiện lên vẻ kinh hỉ và kinh ngạc vô cùng.

"Chúng ta đi đường suốt cả một đêm cuối cùng cũng tìm được muội, Tiểu Dung, sau này đừng tức giận nữa, đại ca cũng không ngờ được rằng lần thải nguyệt tinh này là tiến hành với bọn người tiểu thiên tử đấy, nếu muội chán ghét tiểu thiên tử thì cứ coi hắn như cục đá nhỏ, không cần nói chuyện cũng không cần để ý đến hắn." Vị nam tử cầm đầu có hàng lông mày rậm nói.

Đi đường suốt đêm??

Nếu là trước đây thì Chúc Minh Lãng cũng chẳng cảm thấy có gì khác lạ, hắn còn cảm thấy đêm tối vô cùng đẹp, nhất là cảnh đèn hoa, nhánh liễu phất phơ bên sông trong mỗi đêm ngắm cảnh trên thuyền hoa...

Nhưng ban đêm ở thiên xu thần cương này thực quá khủng bố.

Ngoại trừ một vài người nhận được sự phù hộ của chính thần thì những người còn lại đều không có cuộc sống về đêm.

Người dám đi lại trong đêm như thế này, hoặc là tu vi rất cao, không sợ những thứ trong bóng đêm kia, hoặc là thuộc dạng người có mệnh được thần chọn như mình, thần quỷ đều phải tản đi!

"Muội không muốn trông thấy hắn." Mật Dung tức giận khẳng định nói.

"Cũng là vì thánh quân thôi, sao muội lại phải tức giận như tiểu hài tử thế chứ, chẳng qua chỉ là đi cùng thôi cũng có bắt muội cùng giường với hắn ta đâu, muội có cần vì thế mà tức giận bỏ đi không, muội là nữ nhi, tu vi lại không cao, thần thông cũng khó bảo vệ muội, nếu thực có chuyện gì xảy ra chúng ta biết ăn nói thế nào với thánh quân đây?" Nam tử có lông mày rậm nói.

"Đại ca, huynh là nam tử, đương nhiên sẽ không hiểu có vài người, khi chỉ nhìn vào mắt hắn thôi cũng có thể đọc ra được những ý nghĩ xấu xa trong đầu hắn, hắn ta ở trước mặt các huynh đương nhiên là vô cùng quy củ nhưng chỉ cần có khoảnh khắc nào được ở riêng hay là lúc các huynh không chú ý, vẻ mặt của hắn lại như hận không thể ăn sống muội luôn ấy, muốn muội tiếp xúc nhiều với tên như vậy thì thà rằng quẳng muội xuống động ma ti dạ cho rồi!" Mật Dung hiển nhiên không phải là dạng nữ tử hoàn toàn nhu nhược, đối mặt với những việc mà nàng không cách nào chấp nhận nổi, nàng sẽ lên tiếng biện luận cho bản thân.

"Người tu cực dục sẽ có chút kỳ quái, nhưng sau khi thành thì sẽ chẳng khác gì chúng ta đâu, nói chung muội cứ việc an tâm, chúng ta chỉ vì tinh nguyệt ngọc lưu ly mà thôi, đại ca thề là sẽ không để muội ở cùng với hắn đâu!" Nam tử có lông mày rậm nói.

Tinh nguyệt ngọc lưu ly!!!

Đây là lần đầu Chúc Minh Lãng phải duy trì thái độ bát quái dỏng tai lên nghe như thế này, sau khi bắt được mấy ý then chốt thì con mắt lập tức lóe sáng lên!

Từ sau khi Tiểu Bạch Khởi hoàn thành luân hồi chập biến, Chúc Minh Lãng liền đi tìm kiếm thứ đồ gọi là tinh nguyệt ngọc lưu ly này.

Nhưng tìm khắp cả Cực Đình.

Tất cả tinh nguyệt ngọc lưu ly đều là loại nguyệt thạch lưu ly, cho dù có mấy loại ngọc lưu ly có tính chất tương tự thì cũng vỡ nát hết cả, không có viên nào được toàn vẹn!

Nguyệt lưu ly, bây giờ đối với Chúc Minh Lãng chính là một vật then chốt, có được nó, Tiểu Bạch Khởi có thể mượn lực quỹ châu mà hoàn thành mấy giai đoạn trưởng thành.

Nếu nói thành thần thì Chúc Minh Lãng cảm thấy, Tiểu Bạch Khởi có hy vọng trở thành long thần nhất, lúc nó vừa mới sinh ra toàn thân nó đã có loại khí tức tựa như bản long là tiểu thần long nhưng vẫn còn ở thời ấu niên mà thôi!

"Muội không tin huynh." Hiển nhiên Mật Dung không chỉ bị vị đại ca này gài bẫy một lần thôi!

Trời trong nắng ấm, đến thần thành thưởng thức bánh quế tiên, trong tửu lâu vô tình gặp được vị tiểu thiên tử kia.

Dưới ánh nắng chan hòa, đến thánh sơn ngắm hoa thì có đến mười tám mười chín vị tiểu thiên tử chờ ở đó.

Lần rèn luyện này, vốn là muốn cống hiến một phần sức lực giúp thánh quân, kết quả là lại đi cùng với đám người kia.

Mật Dung thực sự hoài nghi đại ca mình thật hận không thể cột mình lại, sau đó đưa thẳng đến giường người ta ấy chứ!

"Huynh là đại ca của muội, muội không tin huynh thì tin ai, chẳng lẽ là tên tiểu nam nhân như một con chó nhỏ đi theo bên muội đây sao?" Nam tử có hàng lông mày rậm liếc Chúc Minh Lãng một cái, giọng nói rất không có thiện ý.

"?????"

Không nói lời nào dễ nghe để khiến người khác tin mình là cao nhân sao.

Xin hỏi vị huynh đài đây ta từ đầu đến chân có chỗ nào trông giống một con chó chứ?

Ngươi không trông thấy muội muội nhà ngươi còn làm bữa sáng cho ta sao, còn chưa nhắc đến tối qua nàng...

"Đại ca, sao huynh có thể vũ nhục huynh ấy như vậy, vị này chính là..." Mật Dung có chút tức giận chỉ trích.

"Ta chính là người mà nàng có thể tin tưởng." Chúc Minh Lãng ngăn lại những lời mà Mật Dung định nói.

Người được thần tuyển.

Thân phận này quá mức nhạy cảm.

Chúc Minh Lãng cũng không biết ở thế giới này có kẻ nào có năng lực cướp đoạt ân điển của người khác hay không, thế nên vẫn cần khiêm tốn một chút.

Mật Dung cũng thông minh, lập tức liền hiểu ý hắn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch