Tổ Long thành bang liền sừng sững tại trên một mảng bình nguyên phì nhiêu rộng lớn. Ba con sông lớn uốn lượn thân thể từ chỗ núi xa chảy đến, vô số hệ thống tưới tiêu cùng những thôn xóm, thị trấn, thành trì được đặt ở ven sông. Mà nơi giao hội của ba con sông này chính là thành trì màu xám bạc của Tổ Long thành!
Thành Bang chia làm hai bộ phận, lấy bức tường thành nghiêm trang hùng vĩ màu xám bạc làm biên giới.
Mà thứ chấn động lòng người nhất ở Tổ Long thành cũng chính là bức tường này. Ngay khoảnh khắc vừa bước vào Mặc Nguyên bình nguyên, người ta đều phảng phất cảm thấy như được chứng kiến một đầu Đại Địa Chân Long từ thời viễn cổ nằm phủ phục ở nơi cuối chân trời.
“Tương truyền, Tổ Long thành vốn là do cơ thể của Thủy Tổ chân long biến thành, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!” Chúc Minh Lãng trong lòng cảm khái một tiếng.
Nhìn thấy Tổ Long thành bang, lo lắng trong lòng Lê Vân Tư lại không hề vơi đi, hơn nữa tưởng tượng sắp tới phải đối mặt với những kẻ có quen biết với mình, nàng lại cảm thấy ngột ngạt.
“Vân Tư tiểu thư, ngài không cần lo lắng vì những việc kia, ta đã diệt khẩu tất cả bọn chúng.” La Hiếu có vẻ như nhìn thấu tâm tư phức tạp trong lòng Lê Vân Tư, liền ra vẻ đặc biệt quan tâm.
Lê Vân Tư vẫn im lặng.
Điều chỉnh cảm xúc một chút, đôi mắt của Lê Vân Tư lại khôi phục vẻ lạnh lùng lóe sáng như trăng sao, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
. . . . .
Lê Gia Nam Thị.
Suốt một thời gian dài, hai đại danh gia vọng tộc vẫn luôn là kẻ thống trị của Tổ Long thành, lúc vừa nghe tên Nữ Võ Thần, Chúc Minh Lãng liền lập tức nhận ra thân phận của nàng.
Cũng khó trách vì sao nàng lại có thể tại nơi hỗn loạn như Vu Thổ, trở thành kẻ thống trị của Vĩnh Thành tận hơn một năm, bối cảnh phía sau chắc chắn sâu không lường được.
Nhưng tại sao nàng ấy lại bị lật đổ chỉ trong một đêm?
Suốt một đường hộ tống run như cầy sấy, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tạm thời Chúc Minh Lãng vẫn chưa thể rời đi.
Hoàng viện Lê gia, khí phái huy hoàng, chỉ tiếc bọn hắn lại không phải vinh quy trở về.
Ba người đứng trong một tòa đại điện trống trải, trang trí trong điện đều được làm từ gỗ lê, Chúc Minh Lãng và La Hiếu đứng sau Lê Vân Tư vài bước, đối diện ba người là một nam tử trung niên gầy gò với bộ râu dài đang ngồi trên chủ tọa tòa điện này.
Bên cạnh nam tử còn có một người phụ nữ, khí chất xuất chúng, dáng vẻ đoan trang thanh tao lịch sự, nàng rót cho người đàn ông kia một chén trà.
“Xin chủ tử trước khoan hẵng nổi giận, người có thể bình an trở về là tốt rồi.” Người phụ nữ kia ôn nhu nói.
“Đùng!!” chén trà bị nam tử trung niên ném mạnh xuống đất.
Mảnh sứ sắc nhọn bay tới, xoẹt qua chân Lê Vân Tư, thậm chí còn có một mảnh đập vào nền đá cẩm thạch, vô tình bật lại lướt qua mặt nàng.
Một tia máu đỏ tươi lăn xuống từ má nàng, từ từ rỉ ra.
Nhưng Lê Vân Tư vẫn mãi đứng đó, vốn không có ý né tránh.
“Nếu đổi lại là một nhi nữ khác do Lê gia ta dạy dỗ ra, chắc chắn sẽ chọn tế bái tự sát ngay tại chỗ, như thế còn miễn cưỡng cho Lê gia ta chút mặt mũi!” Nam tử trung niên râu dài không vui không buồn, sắc mặt lạnh lùng nói.
“Chủ thượng, rõ ràng Vĩnh Thành kia đã bị thuộc hạ cho một mồi lửa hóa thành tro bụi, chuyện này làm sao có thể truyền về Lê gia nhanh như vậy.” La Hiếu có chút bất ngờ nói.
“Ở đây đến phiên ngươi mở miệng sao?” Lê gia gia chủ trừng mắt với La Hiếu.
La Hiếu vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Hắn giống như có một nỗi sợ bẩm sinh đối với vị gia chủ này, dù trong lòng dã tâm bừng bừng, cuồng vọng tột cùng thì hắn cũng không dám lộ ra chút thái độ lỗ mãng nào.
“Ngay cả danh tiết của mình cũng không giữ nổi, tương lai ngươi lấy cái gì bảo vệ Tổ Long thành bốn bề thụ địch!” Lê gia gia chủ nổi giận nói.
Lê Vân Tư vẫn im lặng.
Lê gia chủ thấy nàng vẫn luôn trầm mặc, khiến hắn càng tức giận hơn
. . . . .
Nhưng rất nhanh lại áp chế cơn giận giữ đã tràn đến cổ họng xuống.
“Dù sao đi nữa, Vân Tư cũng đã vì thành bang chúng ta mà lập ra vô số chiến công, mở rộng cương thổ của chúng ta, cứ cho là thanh danh của nàng hiện tại có chút lộn xộn, nhưng uy nghiêm thống soái của nàng vẫn còn đó.” Người phụ nữ bên cạnh vội khuyên can.
“Còn có uy nghiêm cái quái gì nữa, bất kì một tên tướng sĩ nào dưới trướng của nàng cũng sẽ phải chịu nhục nhã cùng với nàng. Cái danh nữ quân từ giờ nên biến mất đi. Quân vệ dưới trướng lập tức phân tán đến các quân doanh khác, ngày sau tiếp tục canh giữ chiến trường phía Tây. Người thừa kế Tổ Long Thần Cơ cũng do Nam Linh Sa tới đảm nhiệm, còn ngươi từ nay bị giam ở lại cung, dù là ai cũng không được phép gặp!”
“Chủ nhân, Nam Linh Sa thân là muội muội, chỉ sợ cũng sẽ có chút bị ảnh hưởng, hay là cũng triệu nàng về. . .” Người phụ nữ như muốn nói gì đó.
"Nam Linh Sa là Nam Linh Sa, Lê Vân Tư là Lê Vân Tư, ai dám bàn tán chuyện này làm ảnh hưởng đến Nam Linh Sa, lập tức cắt lưỡi hắn cho ta, mặc kệ là thân phận gì!" Lê gia chủ nói.
“Thiếp thân sẽ truyền khẩu lệnh xuống!” Người phụ nữ trả lời.
“La Hiếu.” Ánh mắt của chủ nhân Lê gia lúc này mới chuyển sang người hắn.
“Có tội nô!” La Hiếu vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng mặt lên.
"Rồng của ngươi là Lưu Kim Hỏa Long?" Chủ nhân Lê gia hỏi.
“Lưu Kim Hỏa Long? Chủ tử, đây là long chủng có hy vọng tấn thăng thành Long Chủ, huyết thống cùng thuộc tính đều có thể xếp vào loại tốt nhất, nếu có thể bồi dưỡng lòng trung thành. . .” Người phụ nữ bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc.
“Đúng là một đầu long chủng hiếm thấy, thật không ngờ lần này ngươi bị trục xuất khỏi Lê gia, còn có một phen kỳ ngộ khiến người ta thán phục như vậy. Lần này ngươi làm rất tốt, phải khiến đám man di Vu Thổ kia hiểu rằng người của Lê gia không thể tùy ý chà đạp được!” Lê gia gia chủ nói.
“Năm đó thuộc hạ phạm sai lầm bị trục xuất, vẫn luôn hối hận không thôi, dù ở ngoài nhưng tâm của thuộc hạ vẫn luôn đặt ở Lê gia, sau khi trở thành Mục Long Sư thuộc hạ vừa khéo lại đang lịch luyện ở Vu Thổ, phát hiện tiểu thư gặp nạn liền tức tốc trở về. Chỉ tiếc chậm một bước, cầu xin chủ nhân đừng trách cứ tiểu thư, là thuộc hạ làm việc không đủ triệt để, đáng nên diệt sạch toàn bộ thôn trấn xung quanh thì sẽ không để việc này truyền về Tổ Long thành.” La Hiếu ra vẻ trung thành.
Lê gia chủ nhẹ gật đầu, đối với một thuộc hạ có sự tàn nhẫn quyết đoán như La Hiếu rất là hài lòng.
“Từ nay ngươi về dưới trướng ta đi, Lưu Kim Hỏa Long là một đầu trân long tiềm lực vô tận, nhưng vẫn cần tài nguyên đầy đủ để bồi dưỡng, cần danh sư chỉ điểm. . . Chỉ cần ngươi trung thành, ta có thể đảm bảo tương lai của ngươi sẽ vô cùng rộng mở, hào quang vạn trượng!” Lê gia gia chủ nói.
"Đa tạ chủ thượng, đa tạ chủ thượng!!" Trên mặt La Hiếu lộ ra vẻ kích động khó mà che giấu, lại một lần nữa dập đầu bái tạ!
Quang mang vạn trượng!
La Hiếu hắn chỉ cầu mong quang mang vạn trượng này!
Chẳng phải Mục Long tôn giả ở cái đất cằn cỗi khỉ ho cò gáy, mà là chí tôn vô thượng ở Tổ Long thành bang này, thích gì có nấy.
. . . . .
Suốt cả cuộc hành trình, Chúc Minh Lãng luôn diễn luyện trong lòng vô số lần, nên trả lời với gia chủ Lê gia lạnh lùng lãnh khốc này như thế nào, nghĩ xem nên dùng từ ngữ như thế nào để có thể che giấu thân phận của mình.
Cuối cùng hắn phát hiện, ngay từ đầu người ta còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện của mình.
Nhìn cũng chưa thèm nhìn, nói gì đến việc hỏi.
Chuyện này khiến Chúc Minh Lãng có chút cay đắng, dù sao trước kia từng có nhiều cao nhân nhìn thấy mình đều vỗ tay khen ngợi: Kẻ này tướng mạo bất phàm, tương lai hẳn là rồng trong loài người, làm sao mới lang thang có mấy năm, mặt mũi hắn liền trở nên tầm thường như người tàng hình như vậy chứ?