Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 734: Canh giữ toàn thành

Chương 734: Canh giữ toàn thành




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Than

Duyệt: Long Hoàng

Vừa dứt lời, cây cờ che phủ cả con phố biến mất thay vào đó là từng đoàn từng đoàn quân mặc trang bị màu đồng thau!

Bọn họ đứng chật ních trên con đường rộng lớn, đám long thú dùng để cưỡi kia dường như đè bẹp cả mấy phủ đệ xung quanh!

Không chỉ có đại quân đồng thau, mà trên các tòa lầu cao ngất còn có vô số cường giả đứng đó, bọn họ đứng lặng yên không tiếng động, chỉ có đôi mắt sắc bén quan sát Chúc Môn nội đình không chớp mắt, hầu hết bọn họ đều mặc long bào của hoàng tộc!

Trên thân mỗi người mặc long bào này đều tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, đơn độc đứng ở bên đó thôi cũng đủ sánh ngang với thiên quân vạn mã!

"Là long bào sử của hoàng triều." Tần Dung mở miệng nói.

"Long bào sử là nhóm những người trung thành với hoàng vương, tu vi của bọn họ rất cao, thân phận thần bí, hơn nữa còn có trên trăm người, Triệu Viên này quả nhiên là còn che dấu một nhóm cao thủ." Chúc Thiên Quan nói.

"Bây giờ Chúc Môn nội đình các ngươi không có ai canh phòng, kẻ thù lại kéo đến, bây giờ chạy trước mới là thượng sách đấy!" Minh Quý vội vội vàng vàng nói.

"Nhà chúng ta trống không bao giờ?" Chúc Thiên Quan nhướng mày hỏi.

"Mắt ông mù rồi sao, số cao thủ của Chúc Môn từ ngoài đình đến nội đình, rồi cả trên dưới Tích Thủy hồ này cộng lại nhiều nhất cũng chỉ được hai ba chục người mà thôi, chẳng lẽ với bấy nhiêu người mà có thể ngăn cản được trăm vạn long bào sử và cả mấy vạn quân đồng thau kia?" Minh Quý nói.

"Canh phòng, không nhất thiết phải được bố trí trong Chúc Môn nội ngoại đình, cũng có thể xếp trong các con phố lớn ngõ nhỏ." Chúc Thiên Quan thản nhiên nói.

Nói xong câu đó, Chúc Thiên Quan thuận tay cầm một thanh lệnh kiếm ở bên cạnh lên, sau đó quăng thanh kiếm đó lên trời.

Lệnh kiếm xé toạc trời cao, tựa như tiếng sáo réo rắt ngân vang, hơn nữa còn cháy hừng hực tỏa ra một nguồn sáng rực rỡ rọi sáng khắp các đường lớn ngõ nhỏ bên ngoài cửa Chúc Môn đình!

Hỏa lệnh kiếm vừa được đưa ra, thì nhóm cư dân sống bên ngoài cửa Chúc Môn môn đình lại xuất hiện một sự thay đổi nhanh chóng, từng người từng người mặc lên mình bộ khôi giáp màu đen, cầm trên tay, dắt trên lưng những loại vũ khí sáng lóa, bọn họ phóng thân lên mái hiên, thân thủ tráng kiện, trên tay bọn họ đa số đều cầm một thanh trường kiếm màu đen, phối với bộ khôi giáp đen tuyền trên thân, trông càng thêm phần sang trọng, cao quý!

Từ đường lớn bên ngoài Chúc Môn nội đình đến quảng trường võ lâm phồn hoa, đáng lẽ những người dân của Tích Thủy thành sẽ bị cuộc áp đảo này dọa sợ đến mức chạy toán loạn thế nhưng bây giờ bọn họ lại có tuyệt kỹ đầy mình, ngay cả bà lão gầy yếu trong hẻm nhỏ đều có khí chất của một cao nhân đã thoái ẩn giang hồ, bọn họ không hề tỏ ra chút sợ hãi nào trước đại quân từ trên trời giáng xuống, xâm chiếm lấy hoàng triều này!!

Vốn dĩ thần dụ kỳ trong nháy mắt có thể đưa mấy vạn đại quân hoàng triều đến nơi cư ngụ của Chúc Môn trong hoàng thành trước, tạo nên khí phách dễ dàng san bằng Chúc Môn, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì hình như cường giả hoàng triều đã lọt vào giữa bầy sói, bị đám ám vệ của Chúc Môn bao vây!!

Không chỉ có Minh Quý phải trợn tròn mắt mà nhìn, ngay cả vị Hoàng Cảnh, hoàng vương của Thánh Khuyết đại lục cũng có chút không dám tin...

Ánh mắt của Hoàng Cảnh không khỏi dời lên người Chúc Thiên Quan.

Từ tận đáy lòng Hoàng Cảnh có chút khinh thường Triệu Viên, hắn ta thấy Triệu Viên chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nịnh nọt, hoàng vương Cực Đình chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.

Nhưng sau khi được diện kiến vị vua không ngai đầy trí tuệ Chúc Thiên Quan, thì Hoàng Cảnh mới ý thức được kỳ thực mình và Triệu Viên giống nhau, đều là người không tính được xa!

Đối với những người đạt đến cấp bậc này thì đều có mức hiểu biết nhất định về sự cấu thành của thế giới.

Cho nên ngày mà đại lục va chạm vào nhau này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cho dù Thánh Khuyết đại lục của mình không bị đạp nát thì cũng khó mà sống sót được dưới hoàn cảnh khắc nghiệt của Thiên Xu Thần cương.

Chúc Thiên Quan sở dĩ không xưng hoàng là bởi vì ông ta cho rằng ngôi vị hoàng đế này căn bản không đáng giá, bảo toàn thực lực, yên lặng theo dõi sự biến đổi mới là cách làm sáng suốt nhất!

"Bọn họ chắc hẳn không phải đến để mua khôi giáp hay binh khí, giết hết tất cả đi!" Chúc Thiên Quan nói.

Hắc kiếm, hắc giáp, kiếm pháp mà những người này sử dụng hầu hết đều thuộc Diêu Sơn kiếm tông nhưng phần lớn những người này Chúc Minh Lãng chưa bao giờ gặp qua!

Kiếm pháp của bọn họ vô cùng điêu luyện, sức mạnh kinh người, hơn nữa thanh kiếm bọn họ cầm trên tay còn cao cấp hơn của kẻ thù đến mấy bậc, khôi giáp trên người cứng đến mức ngay cả long thú cũng khó mà xé rách được!

Kiếm sư được trang bị hắc trang nhiều như vậy khiến Chúc Minh Lãng có cảm giác như thể toàn thể cao thủ trong kiếm tông đều tề tụ ở đây rồi.

Chúc Minh Lãng trông thấy một ông chèo thuyền, lúc trước còn chở khách du lãng Tích Thủy hồ, trước đây khi Chúc Minh Lãng nằm trên thuyền nhỏ suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời, thuyền của hắn không cẩn thận đã trôi dạt về phía bờ phồn hoa, Chúc Minh Lãng còn nói đôi câu với người lái đò kia nữa, điều khiến Chúc Minh Lãng không thể ngờ tới đó là, người lái đò này lại là người đứng đầu trong nhóm đội quân kiếm sư hắc y!!

Ông ta không giống lắm với những kiếm sư khác, ông ta vẫn đội đấu lạp như cũ, chỉ có điều mái chèo dài của ông ta đã biến thành một thanh trường kiếm, trường kiếm xuất vỏ, rạch ngang bầu trời, một con Ngũ Trảo Hồng Long toàn thân được một lớp vảy màu đỏ bao bọc trực tiếp bị chém thành hai nửa, kể cả bốn gã tiễn sư đứng trên lưng nó cũng vong mạng theo!!

Mà số lượng những vị kiếm tôn có thực lực ngang với người lái đò này cũng không ít, bọn họ có người thì là vài vị lão gia trong phủ đệ, một số là chủ quán, hơn nữa còn có cả mấy ông lão sáng sớm tinh mơ hay đến viên lâm bên cạnh Tích Thủy hồ đánh cờ, bọn họ đã sinh sống ở đây không biết bao nhiêu năm, thế cho nên chẳng khác gì cư dân ở Tích Thủy thành này cả, thậm chí là hàng xóm sát vách nhà họ cũng không phát giác ra bọn họ là những cao thủ tuyệt đỉnh, là thủ vệ mà Chúc Môn bồi dưỡng ở bên ngoài!

Hàng vạn đường kiếm quang lóe sáng, những vệt máu bắn ra từ một cuộc tàn sát trông cứ như bụi hoa giữa mùa hè ở đồng quê, diễm lệ rực rỡ mà nở rộ, thành nội lớn như vậy nhưng chẳng có bao nhiêu cư dân là người bình thường, bọn họ đều là cường giả ẩn núp, bọn họ mới là thần binh hạ phàm thật sự, khiến cho một Chúc Môn vốn chẳng có sự phòng vệ nào trở thành một nơi đầm rồng hang hổ!!

Chúc Minh Lãng nhìn một màn này, qua một hồi lâu vẫn chưa khép miệng được.

Thế nên trong nội thành Tích Thủy hồ lớn như vậy nhưng chẳng có mấy người là dân thường cả, toàn bộ đều là gia thần của mình!

Hoàng triều đại quân vừa mới tiến vào đã nhận phải một sự tổn thất nặng nề, bị giết đến không còn manh giáp...

"Vô liêm sỉ, Triệu Ưng và Triệu Danh là hai thằng ngu, nói cái gì mà cao thủ Chúc Môn nội đình đều ở Tổ long thành bang hết rồi, hai cái tên hỗn trướng đó mà có ở đây thì bản vương nhất định sẽ vặt đầu bọn chúng xuống!!" Triệu Sướng vương gia thẹn quá hóa giận thét lên.

Triệu Sướng chính là người thống lĩnh đại quân đồng thau này.

Bọn họ dám tấn công Chúc Môn là vì có được hai tin tức quan trọng.

Thứ nhất là trong lần phân tranh ở Tổ Long thành bang, thái tử Triệu Ưng và tiểu hoàng tử Triệu Dự đã lấy tính mạng ra đảm bảo, Chúc Minh Lãng đã huy đồng phần đông cao thủ của Chúc Môn tọa trấn ở Tổ Long thành bang, thực lực Vương cấp không dưới trăm người!

Tin tức thứ hai là, đêm qua An Vương phủ bị diệt, chắc chắn là do người Chúc Môn làm, số lượng cao thủ mà bọn họ dùng nhiều không đếm xuể, trong thời gian ngắn không thể trở về Chúc Môn nhanh thế được.

Hai nhóm quân cường đại đều không ở trong Chúc Môn nội đình, thế thì bây giờ Chúc Môn hẳn là chẳng có mấy ai canh phòng!

Bây giờ không đánh thì còn đợi đến lúc nào??

Thành viên hắc kiếm tông đại sát tứ phương, hơn nữa thực lực còn nghiêng trời lệch đất.

Chúc Minh Lãng thấy một màn như này thì cũng mất rất lâu mới hồi phục được tinh thần.

Trước đó Chúc Minh Lãng còn cảm thấy Chúc Thiên Quan đã là trâu già gắng sức nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy cái câu "Ta muốn làm hoàng vương thì lúc nào cũng làm được" ấy rất đúng, chỉ dựa vào đám ám vệ này thôi, muốn diệt hoàng cung chỉ sợ là mất có một đêm!

Như vậy nói cách khác là vua hoàng triều, chưởng môn Tông Lâm, cung chủ Long Cung, thái tử, thiếu chủ, công tử thủ lĩnh tộc môn đều chỉ là những vật trang trí mà thôi, vị trí Chúc Môn công tử này của mình mới là thiên mệnh thiên tử thật, còn người cha kia của mình mới là cha ruột!

"Hết thảy các kiếm tông ở phía đông Cực Đình đều là nước phụ thuộc của chúng ta, do Diêu Sơn kiếm tông thống lĩnh."

"Tử Tông Lâm vẫn luôn tự xưng là Tông Lâm mạnh nhất, nhưng đó là dưới tình huống chúng ta cung cấp một số lượng lớn long khải thế nên bọn họ mới có thể vượt lên trên Thương Long điện với Cổ Long cung. Trên thực tế thì, kiếm tông mạnh nhất Cực Đình cũng là do một tay chúng ta nâng đỡ."

Chúc Thiên Quan biết Chúc Minh Lãng còn nhiều mối nghi hoặc thế nên thay hắn giải đáp từng thứ một.

"Mỗi năm Chúc Môn chúng ta sẽ cung cấp một nguồn tài lực dồi dào vào Thương Long điện và Cổ Long cung, cho dù cuối cùng Tử Tông lâm có ngả về phía hoàng tộc hay không thì Tử Tông lâm vẫn khó mà đối phó được với hai đại long cung này."

"Trong lục đại tộc môn, ngoại trừ Bồ tộc, những tộc khác đều là những nhân vật không đáng nhắc đến, mặc dù Bồ tộc được xưng là sánh ngang với chúng ta thế nhưng thực tế thì thực lực của họ luôn kém xa chúng ta."

"Hai học viện thì bảo trì thế trung lập."

"Nếu như không có sự xuất hiện của tổ chức hạ thần thì chúng ta có thể viết nên triều đại mới ngay trong một đêm."

"Nhưng bây giờ thời đại thay đổi, địch nhân của chúng ta không còn là một hoàng triều nho nhỏ nữa."

Chúc Thiên Quan nhìn Tích Thủy thành đang chìm trong sự u ám chết chóc, trong lời nói không mang chút tự mãn nào mà chỉ có sự phiền muộn vô biên.

Hoàng vương của một đại lục nhưng cũng chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng được trong Thiên Xu Thần cương mà thôi, Chúc Thiên Quan hiểu rõ cho dù có dùng toàn lực của bản thân cũng không có cách nào chống lại một vị thần minh thực thụ!

"Ngươi đã làm rất tốt rồi, dưới tình huống các đại lục va chạm vào nhau, ta tin ngươi vẫn có thể ung dung ứng phó được." Hoàng Cảnh mở miệng nói.

Nếu như Cực Đình đại lục và Thánh Khuyết đại lục va chạm vào nhau, Hoàng Cảnh cũng không nắm chắc khả năng có thể đánh bại vị vua không ngai này không.

"Xin hỏi các hạ là?" Chúc Thiên Quan hỏi một câu.

"Hoàng Cảnh, thủ lĩnh Thánh Khuyết đại lục, bây giờ có thể xem như một vị gia thần của người." Hồng Cảnh nói.

Chúc Thiên Quan cảm thấy có chút bất ngờ, sau khi nghe Chúc Minh Lãng thuật lại sơ lược câu chuyện, ông không khỏi cười khổ một tiếng: "Chúng ta đều là đám lá bấp bênh giữa cơn đại hồng thủy."

"Tước Lang thần là một trong những thần minh yếu nhất trong Thiên Xu Thần cương, mặc dù hắn ta có âm thầm giúp đỡ hoàng tộc nhưng với tình hình hiện tại của hắn thì cũng không thể lập tức giúp hoàng tộc lột xác được, chúng ta vẫn có cơ hội. Chỉ cần vượt qua được giai đoạn khi đại lục va chạm với Thiên Xu Thần cương thì chúng ta sẽ có đủ thời gian đề thăng thực lực, sau khi trải qua các đợt Tuế Nguyệt sóng bồi dưỡng, Cực Đình chắc chắn sẽ không thua kém gì so với Thiên Xu Thần cương. về sau sẽ có thần minh sinh ra, cũng có khả năng sẽ có thế lực chống lại được với các tổ chức hạ thần..." Lê Tinh Họa nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch