“Ngươi về đây, ta càng yên tâm, bằng không, thúc của ngươi ngày nào cũng lo lắng ngươi ở bên ngoài bị người gây khó dễ. Chăn trâu, thả bò cũng đâu phải việc gì xấu, trâu bò thì chỉ ăn cỏ, ngươi thả chúng ra đó rồi ngủ một giấc, tỉnh dậy là nó đã ăn no rồi, ngươi chỉ việc dắt chúng về nhà, sau đó, lại có nhiều thời gian bầu bạn cùng vợ con ngươi. . .”
“Thúc, vậy sao người không cưới một thẩm thẩm cho ta đi? Vương thẩm hình như rất quan tâm đến thúc đó, vừa khéo, nàng đã ở góa nhiều năm rồi.”
“Vậy ngươi thì sao, thấy con gái của người ta thế nào?
“Ừm, con gái của Vương thẩm vẫn hơi thua kém các cô nương trong thành bang.”
“Ngươi cuối cùng vẫn là nhớ cuộc sống trong thanh nha. Được rồi, ta nuôi ngươi từ bé tới lớn, ngươi nghĩ gì, ta còn không biết sao. Đợi mấy hôm nữa, chúng ta lại bán thêm mấy đầu dê bò, rồi chúng ta đi mua một đầu Ấu Long.”
“Thúc, dù có bán được giá gấp 10 lần, cũng mua không nổi một đầu Ấu Long đâu.”
“Nga, vậy mua cho ngươi một tức phụ chắc vẫn đủ chứ, ta vẫn cảm thấy con gái của Vương thẩm kia không tệ đâu tiểu tử, là một cô con dâu tốt đó.”
. . . . .
Trời nhá nhem tối, hai người mới về tới Trì Hồ thôn. Cửa thôn hôm nay tự nhiên lại không thắp đèn lên, có lẽ mọi người sợ ánh sáng từ đèn dầu hấp dẫn yêu quái đến đây.
Yêu quái cũng không phải là dã thú, chúng nó không sợ ánh sáng, làm như vậy là rất đúng.
Nhìn đến người trong thôn cuối cùng vẫn có ý thức phòng bị yêu quái, Lý Thiếu Dĩnh thở dài nhẹ nhõm.
Trong thông có chút tối, vừa đi vào cửa thôn, Triển đại thúc đột nhiên khẽ khéo Lý Thiếu Dĩnh dừng lại, sau đó ánh mắt ngưng trọng chỉ xuống dưới chân bọn họ.
Lý Thiếu Dĩnh cúi đầu nhìn theo, sắc mặt cũng lập tức thay đổi!
Lại là vết máu!
Cửa thôn lại có một vết máu lớn như vậy, vết máu tựa như có người trực tiếp bị chém một nhát, khiến máu phun tung toé lên cửa. Lý thiếu dĩnh nhìn kỹ lại, phát hiện rào tre mọi khi vẫn luôn được trồng sát vào nhau để làm tường vây quanh thôn, hiện giờ rào che vậy mà lại bị đổ rạp sang hai bên.
Lý Thiếu Dĩnh thử tiến về phía trước vài bước, dùng tay xốc lên một tấm ván gỗ lớn. Bên dưới tấm ván là một thi thể cả người đều là máu, trước khi chết vẫn trừng to mắt, sự thống khổ và kinh hoàng qua biểu hiện trên khuôn mặt của thi thể khiến người khác khi nhìn thấy có thể tưởng tượng được trước khi chết, hắn ta hẳn đã phải trải qua điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Người đã chết này!!
Là một đại ca ở trong thôn, chuyên đi đốn củi trên núi, hắn có thân thể khoẻ mạnh như vậy, mà cũng bị chết, thậm chí còn chết ngay nơi cửa thôn!
Thực Nhân Yêu. . . . .
Thực nhân yêu xuất hiện rồi!!
Lý Thiếu Dĩnh sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, đúng lúc đang muốn lôi kéo Triển đại thúc chạy trốn, trong đầu hắn đột nhiên nhớ đến những lời khen không ngớt của các đại nương ở ven hồ.
Hắn không phải vì lời khen của các nàng mà thỏa mãn hư vinh của chính mình, hắn đang tưởng tượng đến, các nàng đều sẽ bị chết một cách thống khổ như vậy. Nghĩ đến đây, nội tâm hắn lại giằng xé!
Chạy hay là cứu đây?
Nếu đi cứu, vậy hắn cứu bằng cách nào??
Lý Thiếu Dĩnh cắn chặt răng lại, hắn tức giận bản thân tại sao lại không thể trở thành Mục Long Sư cơ chứ. Nếu không, hiện tại hắn đã có thể không chút do dự vọt vào chém chết đầu Thực Nhân Yêu kia rồi!
“Ồ, nơi này còn xổng hai tên này.” Bỗng nhiên có một âm thanh gào lên phát ra ở chỗ mấy cái xe chở nước trong thôn.
Một vài cây đuốc đột nhiên được đốt lên, chiếu sáng toàn thôn, Lý Thiếu Dĩnh rất nhanh đã nhìn thấy có không ít người hùng hùng hổ hổ đến chỗ bọn họ, trong tay người nào người nấy đều cầm một cây trường đao sắc bén.
Lý Thiếu Dĩnh lúc đầu còn tưởng là quan binh, không nghĩ đến quan binh đã nhanh chóng chạy tới cứu thôn của hắn. Nhưng nhìn kĩ lại trang phục cùng diện mạo của bọn họ, sắc mặt Lý Thiếu Dĩnh càng ngày càng trắng bệch!
Bọn họ không phải quan binh. . . . .
Cũng không phải Thực Nhân Yêu tới quấy phá. . . . .
Bọn hắn là cường đạo!!
“Ha ha ha, thiếu chút nữa liền có cá lọt lưới, mau bắt hai tên này vào đi.” Một nam tử có diện mạo dữ tợn, tựa như đồ tể nói
Rất nhanh, mấy tên cường đạo cầm đao kia đã lôi Lý Thiếu Dĩnh và Triển đại thúc đi vào trong, chân tay hai người đều bị trói chặt lại, quỳ gối xuống đất giống những người khác trong thôn. . . . .
Lý Thiếu Dĩnh nhìn lại, phát hiện các đại nương hồi chiều ở bên hồ đều quỳ ở chỗ này, bọn họ ai nấy đều sợ hãi, nước mắt rơi đầy mặt, nhưng lại không ai dám phát ra tiếng khóc.
Mà các nam nhân trong thôn thì đều bị trói chặt lại, trước cửa một vài ngôi nhà còn xuất hiện mấy cỗ thi thể, máu thịt lẫn lộn, hiển nhiên những người này đều từng chống lại bọn cường đạo, nhưng đều bị bọn chúng giết hại!
Số người chết không chỉ có từng này, hầu hết thi thể của các thôn dân đều bị ném vào sau nhà, tính lên cũng phải đến hai mấy, ba mươi người. Mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.
Lý Thiếu Dĩnh có chút kinh hồn bạt vía.
“Lão nhị, vẫn là ngươi thông minh, bây giờ bọn quan binh đều bận đuổi bắt Thực Nhân Yêu, căn bản quản không được chúng ta. Lần này chỉ mới cướp sạch một cái thôn thôi, mà đã đủ để chúng ta tiêu dao cả đời rồi!” Vị nam tử bộ dáng đồ tể kia nói.
“Hắc hắc, sung sướng cả đời hay không còn chưa biết được, ta vẫn muốn sung sướng bây giờ cái đã.” Vị được gọi là Nhị đương gia kia nở một nụ cười hèn mọn nhìn về phía mấy nữ nhân.
Nói xong, hắn đi tới cạnh Vương thẩm, sau đó lôi thiếu nữ được Vương thẩm bảo hộ ở sau lưng túm ra ngoài.
“Đi trong phòng, đi trong phòng, chớ chọc huynh đệ khác thượng hoả, làm chậm trễ thời gian rất dễ dàng xảy ra chuyện.” Lão đại đồ tể kia tức giận nói. (Note: Thượng hỏa: Lên cơn ‘lứng’)
“Ta lại rất thích làm ngay tại đây!” Nhị đương gia bắt đầu xé rách quần áo thiếu nữ.
“Hảo hán hảo hán, cầu xin các ngươi buông tha nữ nhi của ta đi, các ngươi làm như vậy, sau này nó sao mà sống được nữa!” Vương thẩm liều mạng bò qua đó, che chở nữ nhi của mình.
“Thành thật một chút cho ta, chán sống thì cứ nói một câu, ta thành toàn cho!” Nhị đương gia kia đá văng Vương thẩm ra ngoài.
Hắn một tay nắm lấy mắt cá chân của thiếu nữ, gần như muốn xách ngược nàng lên, thiếu nữ tựa như người mất hồn, hoảng sợ không nói được một lời nào, càng đừng nói đến giãy giụa phản kháng.
“Ta nói cho các ngươi biết, nếu ta giết hết các ngươi, quan binh cũng sẽ tưởng là Thực Nhân Yêu làm. Nếu muốn sống, liền ngoan ngoãn nghe lời cho ta!” Nhị đương gia đôi mắt âm hiểm nhìn xung quanh, tựa như một đầu sài lang nhìn về phía con mồi.
Trong lúc nhất thời, không một ai dám phát ra tiếng động, bọn họ đều cúi thấp đầu xuống.