Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 781: Thượng thần Hoa Thù

Chương 781: Thượng thần Hoa Thù




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Mặt ba tên ác ý đều đen kịt, bọn họ không thể nào ngờ được lại có người vô sỉ gian trá đến thế, sau khi ý thức được việc mỗi con rồng của đối phương đều sở hữu thực lực bán thần bọn họ căn bản không dám dừng lại ở nơi này, vội vội vàng vàng chạy trốn tứ phía.

Người bên trong Long Môn đều rất quả quyết, chỉ cần thấy bất lợi cho chính mình, chắc chắn sẽ quay đầu chạy ngay, cái gì mặt mũi, cái gì tôn nghiêm hoàn toàn không cần!

Chúc Minh Lãng đã sớm bảo Nữ Oa Long bố trí trận pháp định thân, ba con cá mập ú đã cắn câu rồi thì làm sao có thể để bọn họ chạy thoát được?

"Một người tu thiện như ngươi lại làm loại chuyện ti tiện như thế này, ngươi không sợ phá công đức của mình à, huỷ đi chính con đường tu hành của ngươi??" Nam tử mặc áo đạo sĩ buộc tóc buông lời nhục mạ.

"Không cần ngươi phí công lo lắng cho ta." Chúc Minh Lãng vung tay lên, Thiên Sát Long đã nhào tới, cắn nát bấy tên mặc áo đạo sĩ, búi tóc cao...

Sau khi giải quyết xong ba tên có ý đồ xấu, túi tiền của Chúc Minh Lãng lại dày thêm đôi chút.

Kiếm tu lại có thêm thân phận mục long sư, còn có đám mây tử khí thiện tu vây quanh mình, không biết đã lừa gạt được biết bao nhiêu người, ở trong Long Môn này lần nào cũng hiệu nghiệm.

Chỉ có điều Chúc Minh Lãng chủ yếu là thu thập những người nổi lên lòng tham, ác ý, riêng những người như này thì trong Long Môn không bao giờ thiếu, từ khi mới bước chân vào nơi này, gặp được những người kia thì Chúc Minh Lãng đã hiểu!

Tiếp tục đi lên núi, Chúc Minh Lãng trông thấy một rừng hoa mai rực rỡ, rừng hoa mai này kéo dài từ chân núi lên đến lưng chừng núi, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, trong rừng mai thỉnh thoảng lại có mấy vị thiếu nữ bay lướt qua như tiên nữ, điểm xuyến thêm cho khung cảnh mỹ miều này, chỉ tiếc ở Long Môn không có mấy người sẽ ngừng chân thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp này.

Chúc Minh Lãng đi xuyên qua rừng cây, có lúc nó miên man rộng lớn như mặt biển không bờ, có khi nó lại bằng phẳng như vùng quê hoa phủ kín núi, mênh mông vô bờ, có khi đội đất mà lên, như thể mặt đất nhô lên cao cả mấy trăm trượng, khiến người khác nhìn thấy mà kinh sợ trong lòng.

Nhưng cho dù có tiến về phía trước thế nào thì, từ một vị trí thoáng đãng nhìn vẫn luôn có một ngọn núi cô độc đứng phía trước, nó giống như một ngọn núi lơ lửng trên trời cao, khiến người khác luôn có cảm giác xa vời không chạm tới, rõ ràng đã bước được vào trong ngọn núi chống trời ấy rồi thế nhưng bản thân vẫn chẳng có tí cảm giác như ở trong đó cả...

Bất tri bất giác, một tháng trôi qua.

Tuy là nơi đây thời gian ngày và đêm trôi qua rất nhanh, nhưng là bán thần, lực chân của Chúc Minh Lãng rất mạnh, hơn nữa còn có thêm mấy con long thần tương lai để cưỡi nhưng vẫn chỉ có thể đi lòng vòng quanh dãy núi to lớn kia thôi, có làm cách nào cũng không tìm được con đường leo lên ngọn núi đó.

"Sao lại là ngọn núi hoa mai này nữa, đây đã là lần thứ mấy rồi?" Lúc Chúc Minh Lãng lại trông thấy rừng hoa mai thì cả người cảm thấy không ổn rồi.

Cho dù không tìm được đường đi thì cũng không thể nào lại đi ngược xuống chân núi chứ!!

Rừng hoa mai rõ ràng nằm ở dưới chân núi!

"Quên đi, ở trong này tới tới lui lui cũng tốn thời gian, trở về Phong Lạc thành trấn xem xét chủ vậy, linh mễ cũng không đủ." Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ thở dài.

Trở lại bên trong thành, Chúc Minh Lãng ngẫu nhiên trông thấy một số người có duyên gặp mặt một lần, bao gồm vị Lệnh Hồ Linh thanh lý môn hộ Ngọc Hành Tinh cung.

Trên thực tế, ở trong núi Chúc Minh Lãng cũng đã gặp qua nàng một hai lần, hiển nhiên nàng cũng đang tìm cách tiến vào ngọn núi chống trời đấy, hình như tất cả mọi người đều cho rằng để được phong thành thần thì phải lên được ngọn núi chống trời đấy, thế nhưng cánh rừng rộng lớn dưới chân núi đã vây khốn rất nhiều thần tuyển, bán thần, tán tiên...

Không có quá nhiều sự giao thiệp nào, khi Lệnh Hồ Linh cô nương nhìn Chúc Minh Lãng cũng chỉ khẽ vuốt càm.

Nghĩ đến tình cảnh không thể nào tiến được lên cao của hiện tại, Chúc Minh Lãng cảm thấy lúc này chung quy cũng cần giao lưu một chút, biện pháp vùi đầu vào leo lên không khả thi.

"Lệnh Hồ cô nương có phát hiện gì chăng, cho dù chúng ta có dùng cách nào leo lên ngọn núi này thì đến cuối cùng hình như đều không biết vì sao mà đi ngược về phía chân núi mà thôi." Chúc Minh Lãng chủ động dò hỏi.

"Chắc là thử thách mà trời cao đưa ra cho chúng ta! Ta đã tìm được một chút quy luật rồi, không đến mấy ngày nữa chắc chắn có thể tìm được cách leo lên được đỉnh núi." Lệnh Hồ Linh nói.

"Phải không, vậy ngươi không có mấy khả năng lên đó được rồi, dù sao cô nương cũng chưa đạt đến cảnh giới như ta, thật đáng tiếc." Chúc Minh Lãng cười cười, lắc đầu rời đi.

Lệnh Hồ Linh cau mày, cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ ngạo mạn của Chúc Minh Lãng.

Nàng thấy Chúc Minh Lãng vẫn chưa đi xa thì mở miệng chất vấn: "Chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy bổn cung nói sai rồi?"

"Vốn tưởng rằng cô nương có một đôi mắt tinh tường nhưng thật ra vẫn có chút ngu ngốc, tại hạ đến chỗ bằng hữu mua chút linh mễ, qua mấy ngày nữa chắc cũng có thể leo lên được tầng núi cao hơn." Chúc Minh Lãng cũng chắc khách khí là mấy, chủ yếu là do không có mấy hảo cảm với Ngọc Hành Tinh cung.

Chủ động hỏi, không phải là vì muốn tìm hiểu thử xem cô ta có lý giải được tầng này của mình không, không cùng một tầng thì không cần báo rõ, miễn cho sau này nhiều hơn một đối thủ cạnh tranh.

Đương nhiên, mấy ngày nay Chúc Minh Lãng cũng khảo sát, tìm hiểu, lý giải một phen.

Vị Lệnh Hồ Linh này mới thật sự là kiếm tu thiên nữ của Ngọc Hành Tinh cung, ngoại trừ chưa có thánh vị chính thức, thế lực, địa vị, biểu tượng đều không khác thần minh, phẩm tính đoan chính, danh vọng rất cao, Du Sơn Hạm kỳ thực dùng danh nghĩa cả cô ta để dở trò lừa bịp...

"Mặc dù ngộ tính của bổn cung cũng không được xem là cao gì nhưng chẳng lẽ nào tầng khảo nghiệm nhỏ nhỏ đầu tiên này cũng không qua được. Nhưng còn ngươi, rõ ràng cũng giống như ta, loanh quanh trong núi gần cả tháng trời, cuối cùng cũng quay về thành này, có gì mà phải xem thường ta?" Giọng nói Lệnh Hồ Linh mang theo vẻ ngạo nghễ nói.

"Chưa nói đến việc có coi thường hay không, chỉ là vì Ngọc Hành Tinh Cung các ngươi đã tạo một ấn tượng ban đầu quá xấu cho ta, chỉ có điều trải qua một hồi tìm hiểu, ta cũng có thể biết được tác phong của Ngọc Hành Tinh Cung các người, tinh cung hùng hậu cường thịnh như vậy đương nhiên là sẽ xảy ra một vài phần tử bại hoại, việc này ta có thể hiểu được." Chúc Minh Lãng nói.

"Đạo hữu hiểu được thì tốt, về việc của Du Sơn..." Kỳ thực Lệnh Hồ Linh cũng cảm thấy nghi hoặc hồi lâu, cách nghĩ quay về thành của nàng cũng gần giống với cách nghĩ của Chúc Minh Lãng, chính là tìm những người khác trao đổi tin tức, đổi góc độ khác để tìm đường leo núi.

"Tuy là ta chưa tìm được con đường chính xác nhất thế nhưng cũng biết đại khái nên leo núi thế nào rồi, ít nhất là còn toàn diện hơn so với ngươi. Kỳ thực ta cảm thấy khá hứng thú với kiếm pháp của Ngọc Hành Tinh Cung, ta nói một phương hướng chính xác hơn cho ngươi, giúp ngươi tiến lên núi, ngươi truyền thụ thần kiếm kiếm phổ cơ bản cho ta, thấy thế nào?" Chúc Minh Lãng nói.

Một kiếm nữ đi sai đường của Ngọc Hành Tinh Cung như Du Sơn Hạm cũng có thể thể hiện được thực lực phi kiếm cường đại như vậy thì đương nhiên Chúc Minh Lãng cũng ý thức được kiếm tông ở Cực Đình lạc hậu hơn rất nhiều so với thần minh tông phái, bản thân muốn tăng thực lực lên thì quả thực cần học tập kiếm pháp cường đại hơn, Cẩm Lý nói cũng không sai, thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Ngọc Hành Tinh Cung cũng không có gì là xấu cả, điều kiện tiên quyết là nhận định rõ đâu mới là kiếm tu thiên nữ chính quy của Ngọc Hành Tinh cung.

"Ngươi giúp ta trừ đi Du Sơn Hạm, khiến nàng ta không thể gieo hoạ cho người khác, ta tặng kiếm phổ cho ngươi cũng không sao." Lệnh Hồ Linh biểu hiện ra khí độ mà một vị thiên nữ mới có.

Dứt lời, Lệnh Hồ Linh đưa một tay ra, đưa một viên thần thạch ngũ sắc cho Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng chưa từng thấy qua vật như vậy nên lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Kiếm phổ thạch này là một trong số ít những thứ có thể đem vào trong Long Môn, lúc tạm nghỉ có nghiên cứu dùng, bên trong có ba loại kiếm pháp, đều tương đối cao thâm phức tạp, ta thấy cảnh giới tiếp thu của ngươi cũng không thấp, nếu ngươi có lòng dùng nhiều thời gian nghiên cứu chúng thì có thể hiểu được một hai phần của ba loại kiếm pháp này, còn đến khi nào mới có thể hoàn toàn học thành thì còn phải xem ngộ tính của ngươi rồi." Lệnh Hồ Linh nói.

Chúc Minh Lãng nhếch khóe miệng, bị chiếu ngược một quân.

Xem ra Lệnh Hồ Linh cũng không rộng lượng như vẻ bề ngoài, vừa hay đáp lại những lời mà Chúc Minh Lãng nói ban nãy.

"Nếu cô nương đã đưa kiếm phổ cho ta thì ta cũng nói một phương hướng khác cho cô nương..." Chúc Minh Lãng nói.

"Không cần, cái này coi như trả ơn ngươi giúp ta thanh lý môn hộ. Hơn nữa, nếu đạo hữu có thể xem hiểu thì bổn cung cũng có thể, cáo từ!" Lệnh Hồ Linh nói.

Nói xong, Lệnh Hồ Linh một thân một mình đi vào trong thành, vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng còn lộ ra mấy phần quyến rũ, hấp dẫn không biết bao nhiêu sự chú ý, cho dù là những người có thực lực đạt được đến cảnh giới thần minh cũng không thể giữ lòng bình lặng như mặt giếng.

Vùng đất núi bên cạnh thành, thanh châu quả của Thúy Oánh Oánh mọc chằng chịt trên một gốc cây mây, linh khí dồi dào tựa như tạo ra những đợt sóng chứa linh khí mà tản ra ngoài vậy, ngay cả khi đứng rất xa cũng có thể ngửi thấy hương thơm ấy.

Bồng Thần lau lau mồ hôi trên trán, hắn xắn ống quần, chân đạp trong vũng bùn, da bị ánh nắng chiếu đến đen thui, chênh lệch khá xa với dáng vẻ tuấn tú hồi đầu, bây giờ hắn đã hoàn toàn hoá thân thành một anh nông dân, chuyên làm ruộng!

"Đồ đệ, ngươi thật sự có khả năng trồng trọt đó, còn nghĩ đến việc dùng ly thuỷ loại bỏ tạp chất trong đất, khiến cho cây hấp thu được nhiều linh khí hơn, thanh châu quả mọc ra này có linh bản nồng đậm, ước chừng có thể đổi được ít yêu thần châu của nhóm thần tuyển trong thành, cứ tiếp tục như vậy, lúc ngươi rời khỏi Long Môn không những có thể khiến tu vi ổn định mà còn có thể tăng tiến!" Ông già tóc trắng lớn tiếng khen ngợi.

"Hì hì, tu tiên trồng trọt là thứ ta yêu thích nhất, đánh đánh giết giết mới là thứ đáng sợ nhất..." Lúc Bồng Thần nói đến đây thì hình như phát hiện ra có gì đó bất thường, hắn chợt xoay người sang chỗ khác, đôi con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào vị khách không mời đang đứng sừng sững trong ruộng linh điền!

Vị khách không mời mà đến đó, nhìn thì giống như đang đứng thẳng nhưng thật ra đã cách vũng bùn trong linh điền một tấc rồi, đôi chân trần của hắn không dính chút bụi trần!

"Không nhận ra ta?" Nam tử chân trần đã đi tới, hắn giẫm trên thửa ruộng toàn là bùn nhưng nước trong ruộng không vì bước chân của hắn mà nổi lên gợn sóng.

"Trí nhớ tiểu bối kém cỏi, không nhận ra được thượng thần, nhất định thượng thần là một vì tinh tú trên trời cao thế nên mới có khí chất siêu phàm như vậy!" Bồng Thần thu hồi tia cảnh giác kia, gấp gáp vội vàng chào một cái, rất cung kính nói.

"Thiên... Thiên Thần cương... Hoa… Thượng thần Hoa Thù!" Ông già tóc trắng kia trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám như không thể tin nổi!

"Nếu đã biết ta là ai thì sao còn chưa đến hành lễ?" Nam tử với đôi chân trần bình thản nói.

Ông già tóc trắng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vội vội vàng vàng phủ phục xuống, nhấn đầu xuống lớp bùn trong ruộng, dâng phần ót đến bên chân thần minh Hoa Thù.

"Trồng rất tốt, linh bản rất sung túc, vừa đúng lúc ta muốn lên núi, bảo đồ đệ của ngươi gói mấy thứ này lại cho ta." Hoa Thù đạp một chân xuống, hung hăng ấn mặt của ông già tóc trắng vào sâu trong lớp bùn ruộng.

Bùn đất tràn vào trong mũi miệng ông già tóc trắng nhưng ông ta không dám phản kháng dù chỉ một chút.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch