Tại ngoại giới, ngươi căn bản không có khả năng xúc phạm Thần Minh, ở trong Long Môn lại có tỷ lệ chém giết đối phương rất lớn, nhất là dọc theo con đường này vận khí của Chúc Minh Lãng rất không tệ, luôn có một số người tự cho là thông minh đưa đến, đem Chúc Minh Lãng đưa lên vị trí siêu thần.
Cho dù là ở trong Phong Lạc thành, có thể so tu vi cùng Chúc Minh Lãng bây giờ cũng không phải rất nhiều.
“Chỉ là một thí nghiệm nhỏ, dù sao hắn cũng không phát giác được ý đồ của ta, cũng không biết ta là ai.” Chúc Minh Lãng nói.
“Thế cục của chúng ta bây giờ là một mảnh tốt đẹp, nếu có thể lấy tư thái của một Thần Minh tu vi cao rời khỏi Long Môn, dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian, thật sự có thể khiêu chiến cùng tên Thất Tinh Thần Hoa Thù này!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Hiện tại Chúc Minh Lãng đã hiểu vì sao Long Môn sẽ truyền đạt được ý chí, mỗi người tiến vào nơi này, mọi suy nghĩ nội tâm đều có thể được thỏa mãn bởi ý niệm cường đại!
Đừng nói là loại tiểu thần giống như Tước Lang Thần, ngôi sao chói mắt nhất trên Thiên Xu thần cương kia, vị Thần Minh kia, đều có thể kéo xuống mạnh mẽ giẫm đạp!
Cũng khó trách, người trong Long Môn nghĩ hết tất cả biện pháp cũng muốn leo lên!
...
Tiếp tục lên đường, lần này Chúc Minh Lãng cũng không hoàn toàn đi về hướng núi cao kia.
Hắn nghiêm túc quan sát tầng nham thạch một chút, cổ mộc phân bố, lấy rừng hoa mai trước đó làm tham khảo, mỗi lần đi tới một độ cao nhất định, Chúc Minh Lãng lại đi xuống dưới chân núi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, coi như đã lãng phí thời gian mười ngày, hắn đã hoàn toàn lục lọi ra cái “khảo nghiệm Thượng Thương” này!
Xuyên qua một mảnh thung lũng mọc đầy Tử Tuệ Hoa, Chúc Minh Lãng bò về phía một ngọn núi hoàn toàn cô lập.
Ngọn núi này mặc dù tầm mắt khoáng đạt, nhưng lại là một tòa cô phong, mà căn bản nó cũng không có đường thông hướng Chi Thiên Thần Phong, phụ cận căn bản cũng không có người nào...
Nhưng khi Chúc Minh Lãng muốn chạy về phía trên ngọn núi cô tuyệt này, thì lại thấy được một cái thân ảnh quen thuộc.
Dáng người nàng thướt tha, khí chất ưu nhã mà cao quý, chỉ là phía sau nàng, thanh ngọc kiếm như một cây quạt gấp mở ra khiến cho nàng nhìn có vẻ tăng thêm mấy phần lăng lệ cùng lãnh ngạo.
“Xem ra ta đến đúng địa phương.” Lần này là Lệnh Hồ Linh mở miệng trước, hai tròng mắt quyến rũ của nàng nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.
“Nếu chúng ta cùng nghĩ đến một nơi, vậy không không ngại liên thủ đi, người có thể làm ra hành vi dạng này sợ cũng không phải nhân vật đơn giản.” Chúc Minh Lãng nói ra.
Lệnh Hồ Linh nhẹ gật đầu, cũng không có cự tuyệt.
Cùng nhau lên cô tuyệt phong này, rất nhanh hệ thống núi Chi Thiên phong chung quanh đều rơi vào trong tầm mắt của bọn họ...
Dãy núi chập trùng, địa thế bất bình, cây cối từ Viễn Cổ càng như che khuất bầu trời, để đường xuống Thiên Phong nhìn càng thêm thần bí cùng quỷ quyệt.
Từ cái trên cao ngọn cô tuyệt phong nhìn lại, có thể trông thấy cả vùng núi kỳ thật cũng không hoàn toàn đứng im.
Bãi đất đang chìm xuống từng chút từng chút, mà vùng đất thấp đang chậm rãi mở rộng ra, hệ thống núi toàn bộ Chi Thiên Thần Phong phảng phất giống như một trò chơi xếp hình cự đại không gì sánh được!
Người như đứng ở bên trên trò chơi xếp hình, hướng về vị trí trên cao mà đi, cứ như vậy qua vị trí trung tâm, trò chơi xếp hình sẽ dần hướng xuống, chỗ đứng cũ biến thành nơi cao...
Tương tự, vô số người bị vây ở dưới núi, nhưng thủy chung không cách nào leo lên đến chỗ càng cao hơn cũng là vì nguyên nhân này.
Mọi người đều nhìn chăm chú đến những nơi cao hơn, cảm thấy mình rõ ràng vẫn đang hướng về phía trên leo lên, nhưng chỉ cần bọn hắn thoáng không chú ý một chút, cái gọi là nơi cao hơn kỳ thật đã từ từ “Vểnh lên” ở phía sau bọn họ, bản thân sơn lâm rậm rạp, phức tạp, dưới tình huống quái dị, mọi người căn bản không phát hiện được, bản năng cứ lấy chỗ cao làm phương hướng tham khảo mà hành tẩu, nhưng thật ra là đang quay về lối cũ.
“Cho nên sợ rằng chỗ cao mà con mắt chúng ta nhìn chằm chằm vào, chẳng khác nào đang qua đi lại bên trên hệ thống núi, căn bản không có leo lên đến địa phương cao hơn.” Lệnh Hồ Linh nhìn hệ thống núi đang chậm chạp chậm chạp ngọ nguậy, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười hiểu rõ.
Cho dù những điều này là chính nàng tự ngộ ra, nhưng kỳ thật cũng là được Chúc Minh Lãng từng chút dẫn dắt.
Bởi vì ngay từ đầu, mạch suy nghĩ của nàng đã sai.
Đây cũng không phải là cái khảo nghiệm gì của Thượng Thương.
“Kỳ thật cái này cũng không khó phát giác, đi nhiều mấy lần thì sẽ có dấu vết mà lần theo, chỉ là có vài người lợi dụng sự kính sợ của tuyệt đại đa số thần tuyển giả đối với Thượng Thương, cho rằng đây khả năng là một loại khảo nghiệm mơ hồ nào đó, thế là một đầu cứ chui ở bên trong không ra được.” Ánh mắt Chúc Minh Lãng nhìn về phía chỗ cao nhất trên cô tuyệt phong này.
Cùng Lệnh Hồ Linh tiếp tục đi đến chỗ cao, trên đỉnh ngọn núi cao nhất, có một pho tượng nhìn giống như cọc gỗ, nó đứng sừng sững ở chỗ đó, mặt hướng về phía hệ thống núi khốn trụ vô số người kia, đôi ngươi màu nâu quỷ dị đang bễ nghễ nhìn đám người bị đùa bỡn xoay quanh bên trong hệ thống núi!
Mà bên cạnh cái pho tượng như cọc gỗ này còn ngồi một người.
Thân trên hắn để trần, trên thân dùng long huyết viết đầy thần văn lít nha lít nhít, có chút giống vòng tuổi của một cây gỗ già, có chút lại giống từng đôi con ngươi, có chút giống như hình dáng núi sông...
“Không cảm thấy thú vị sao?” Nam tử mình đầy thần văn không quay đầu lại, chỉ là ở nơi đó tự quyết định. “Nhớ kỹ thời điểm ta còn rất rất nhỏ, chuyện thích làm nhất chính là dùng nhánh cây vẽ mê cung trên mặt đất, sau đó đem con kiến ta bắt tới bỏ vào, sau đó nhìn xem cuối cùng là tiểu gia hỏa nào thông minh có thể đi tới cuối.”
“Giả thần giả quỷ.” Lệnh Hồ Linh khinh thường nói.
“Các ngươi chính là hai tiểu gia hỏa thông minh, có thể tìm tới nơi này, đã nói các ngươi đã rõ đây cũng chỉ là một trò chơi ta bố trí cho mọi người.” Lúc này nam tử mình đầy thần văn mới xoay người lại, lộ ra một nụ cười quái dị làm cho người ta chán ghét.
Ánh mắt hắn nhìn người rất quái lạ.
Không giống như là nhìn người đang yên đang lành, càng giống như là nhìn thấy đồ chơi thú vị.
“Cảnh giới của ngươi đã cao hơn những người này không ít, cần gì phải ở chỗ này khó xử bọn họ.” Chúc Minh Lãng nói.
“Đúng vậy a, ta cũng không hiểu, ta cũng đã thành thần, nhưng vẫn ưa thích loại trò chơi ngây thơ này. Nhưng nếu như không giết thời gian bằng cách này, ta nên làm cái gì đây, truy tìm thân ảnh Thượng Thương sao, tháng năm dài đằng đẵng như vậy, đến tận bây giờ, ta chưa bao giờ nhìn thấy nó, nó cũng không hiện thân, về sau thời gian dần trôi qua ta liền phát hiện, Thượng Thương kỳ thật cũng giống như ta, ưa thích đùa bỡn sinh linh thế gian, tỉ như nói cấp cho bọn chúng sinh mệnh, lại để cho bọn chúng có tuổi thọ, tỉ như nói ban cho bọn chúng bản năng cầu sinh, nhưng lại giao phó cho bọn chúng dục vọng giết chóc... Thượng Thương cũng đang chơi một cái trò chơi thú vị, cùng yêu thích của ta không mưu mà hợp.”
“Cho nên, ta lập tức đốn ngộ.”
“Đã tìm không thấy thân ảnh Thượng Thương, vậy ta chính là Thượng Thương.”
“Nghi thức phong thần của Long Môn không phải cuối cùng cũng tuyển ra mấy vị Chính Thần có hạn sao?”
“Ta liền tuân theo ý chỉ của Thượng Thương ra một cái đề cho mọi người.”
“Ngươi nhìn, ta ở bên trong hệ thống núi này vẽ xuống mê cung, chẳng phải đã sàng lọc chọn ra hai con kiến thông minh sao?”
“Cho dù ta không có khả năng ban cho các ngươi một vệt thần quang, để các ngươi lập tức có được mệnh cách Chính Thần, nhưng các ngươi có thể tiếp tục leo lên, cũng không cần lo lắng những người ngu dốt kia tăng thêm phiền phức cho các ngươi ở trên đường.”
Ánh mắt của nam tử mình đầy thần văn cực nóng, dường như thật sự nhận lấy ý chỉ của Thần Minh, là một vị giám khảo bỉ ổi ở trên Chi Thiên Thần Phong sàng chọn người có thiên mệnh!